Tác giả: Vân Phi Mặc "A!" Bắc Vũ Đường theo bản năng lên tiếng.
Dòng nước sôi lên sâu trong đáy mắt của Diêm Tu, anh nhìn cô, cười như không cười, giọng nói trầm trầm nhẹ gọi, "Đường Nhi."
Bắc Vũ Đường kinh hãi.
Anh... Anh đang có ý gì?!
"Thì ra người anh thích tên là Đường Nhi." Bắc Vũ Đường bề ngoài trấn định, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh.
Diêm Tu đột nhiên bước lại gần, Bắc Vũ Đường theo bản năng lùi về sau, mãi đến khi lùi đến góc tường, không còn đường lui.
Bắc Vũ Đường không dám nhìn vào mắt anh, người nào đó lại không để như vậy, một tay nâng hàm dưới cô lên, khiến cô không còn chỗ trốn.
"Sao cậu biết người tôi thích tên là Đường Nhi?" Ánh mắt Diêm Tu rất nóng nhìn thẳng cô.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười, "Đội trưởng gọi tên này thâm tình như vậy, không phải người thích, chẳng lẽ là người qua đường?"
Đôi mắt sâu thẳm của Diêm Tu tràn đầy sủng nịch, "Cậu đoán không sai. Cô ấy là người tôi thích, là cô gái đầu tiên tôi yêu."
Bắc Vũ Đường kích động trong lòng, khiếp sợ nhìn anh.
"Cậu biết giờ cô ấy đang ở đâu không?" Diêm Tu mỉm cười hỏi.
"Ở... Ở đâu?" Bắc Vũ Đường yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, hỏi lại theo anh.
"Ở ngay đây." Diêm Tu nói rõ ràng từng câu từng chữ.
"Cái gì?" Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn anh.
"Cô ấy ở đây, chỉ là luôn trốn tránh tôi, không dám ra ngoài. Nhưng mà, không sao, tôi sẽ tìm ra cô ấy." Diêm Tu mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu không rõ nghĩa.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể cười ha hả, không nói tiếp.
Cô có một dự cảm, nếu tiếp tục nói chuyện với anh thì chuyện sẽ rất không ổn.
Đúng như cô lo lắng, mọi chuyện thực sự không ổn, dù cô có nói tiếp hay không thì người nào đó cũng không kiềm chế được nữa.
"Đường Nhi, anh biết là em." Diêm Tu nhìn cô, thâm tình và chắc chắn.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường nghiêng đi, không dám nhìn anh, ánh mắt anh quá sắc bén, quá dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, "Tôi... Tôi không biết anh đang nói gì. Đội trưởng, anh đừng đùa tôi như vậy, không vui tí nào."
Diêm Tu cũng không ngạc nhiên khi cô liên tục trốn tránh, "Đường Nhi, em còn muốn trốn đến khi nào?"
Diêm Tu nhạy bén bắt giữ được sự khiếp sợ nơi đáy mắt cô, ý cười bên môi càng đậm.
Giọng nói chắc chắn ấy khiến Bắc Vũ Đường kinh hãi.
Anh biết từ khi nào!
Có lẽ, đây chỉ là lừa cô.
Bắc Vũ Đường chuyển mắt, dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Cô trấn định tự nhiên nói, "Đội trưởng, có phải anh hiểu lầm gì tôi không? Bạn gái anh là nữ, tôi là nam, là con trai hàng thật giá thật."
"Tôi cũng không nói em không phải nam."
"Vậy ý anh là người tên Đường Nhi thật ra là nam?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Cái đầu nhỏ này phản ứng nhanh ghê, Diêm Tu cười khẽ, "Đúng vậy, là nam."
Nà ní!
Diêm Tu ơi Diêm Tu, anh trợn mắt nói dối ngày càng thuần thục đấy!
Cô là nam, cô giống nam ở chỗ nào chứ hả!
Diêm Tu nhạy bén bắt giữ được sự căm giận chợt lóe qua, khóe môi cong cong, "Em vẫn giống như trước đây."
囧, đừng nói như chúng ta quen lắm thế!
"Đội trưởng, xin hãy tự trọng."
Bắc Vũ Đường dịch người qua, tránh sự đụng chạm của anh.
Diêm Tu nhìn bàn tay rơi vào khoảng không, chẳng chút để ý rút về, "Đường Nhi, anh sẽ chờ đến ngày em thừa nhận."
Nói xong, anh lùi lại rồi rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn anh rời đi, tim đập thình thịch.
"Minh, có phải anh ấy nhìn thấu rồi không?"
Im hơi lặng tiếng, không ai đáp lại.
"Tôi cảm thấy anh ấy có thể nhận ra nhanh như vậy, hẳn là vì anh ấy có thể nhìn rõ diện mạo của tôi." Bắc Vũ Đường trầm tĩnh, hoàn toàn khác hẳn với người hoảng loạn và kinh hãi ban nãy, ngay cả khí thế cũng xảy ra một biến hóa rất nhỏ.
Nếu anh không nhìn rõ cô, không nhớ rõ cô, vậy cô là Bạch Khởi, sẽ không khiến anh nhìn nhiều hơn một cái.
Nhưng mà anh lại nhìn rõ cô, tầm mắt cũng sẽ tự nhiên mà dừng trên người cô.
Cô là Bạch Khởi, cũng là Bắc Vũ Đường.
Cho dù cô ngụy trang tốt hơn, với sự khôn khéo của Diêm Tu, sao có thể không nhìn ra một chút manh mối.
[Là do cô lộ quá nhiều sơ hở.]
Nói đến chuyện lộ sơ hở, Bắc Vũ Đường cảm thấy rất kỳ quái.
Cô dám khẳng định, chắc chắn là đoạn đối thoại ở nhà ăn lần đó đã khiến anh nghi ngờ. Theo lý mà nói, dù cô không cẩn thận mà không bố trí phòng vệ với anh thì cô cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhưng cô lại đã nói.
Những lời đó là lời cô nghĩ trong lòng, chưa từng định nói ra miệng.
Có rất nhiều chuyện, dường như là vận mệnh lôi kéo, khiến cô bất tri bất giác làm ra một số hành động.
"Ha hả, vậy à?" Bắc Vũ Đường cong môi nở một nụ cười sâu xa không rõ nghĩa.
Minh ở trong hư không thấy Bắc Vũ Đường như vậy, thầm giật mình trong lòng.
Chậc chậc, không ngờ cô lại cảnh giác đến vậy.
Hắn mới rút phấn hồ đồ trên người cô thôi, cô đã khôn khéo nhận ra được điều không ổn. Nhớ lại người ngây thơ đơn thuần trước đây, giờ đã trưởng thành đến bực này, thực sự khiến người ta vui mừng, lại kinh ngạc cảm thán.
Trong số những người chấp hành, có lẽ cô không phải người lợi hại nhất, cũng không phải ưu tú nhất, nhưng lại là người hắn xem trọng nhất.
****
Diêm Tu vừa vào câu lạc bộ, chuyện đầu tiên là tìm Bạch Khởi.
Mới vừa đến phòng huấn luyện đã thấy Bạch Khởi và đám người Thời Phong, Thời Nhiên đang pk. Nhìn nhân vật cô đang thao tác trên màn hình, nhìn như tương đồng, nhưng lại lộ ra khí thế khác biệt, dường như có thêm sự quả quyết và sự thay đổi quỷ dị.
Quả nhiên, tiếp theo sau đó, Diêm Tu phát hiện cô đối chiến với đối thủ đã quỷ dị hơn, nhìn thấu chiêu thức đối thủ sắp ra, còn tính kế mà không để đối phương phát hiện.
Nếu anh không phải là tuyển thủ của game này, chỉ sợ cũng không thể nhìn ra mục đích sau hành động quỷ dị của cô.
Đoàn người rời khỏi đấu trường thì mới phát hiện trong phòng có thêm một người.
"Đội trưởng."
Một đám đồng thanh hô.
Diêm Tu lên tiếng đáp lại.
Thời Phong cười nói, "Đội trưởng, có phải anh muốn tập huấn thêm cho Bạch Khởi không?"
Kỳ Dương xen miệng, "Đội trưởng, em cảm thấy anh không cần tập huấn thêm cho Bạch Khởi đâu. Anh cần phải tập huấn thêm cho bọn em đây này. Vừa rồi anh có thấy không, Bạch Khởi ngược bọn em tàn nhẫn lắm!"
Dạ Kiêu cũng thật sự vui mừng khi thấy Bạch Khởi tiến bộ nhanh như vậy.
Cô dẻo dai, năng lực lĩnh ngộ cao, không bao lâu nữa sẽ trở thành trụ cột vững vàng của đội.
Bắc Vũ Đường nhìn Diêm Tu, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn anh trong sáng và đạm mạc.
Diêm Tu chú ý tới biểu cảm của cô thay đổi, mày hơi nhíu lại.
Sao chỉ qua một đêm mà cô lại thay đổi nhiều như vậy. Rõ ràng đêm qua khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại, giờ lại ngăn cách ra, thậm chí còn xa hơn trước.
Chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt u ám của Diêm Tu hơi nheo lại.
"Bạch Khởi, đi theo tôi." Diêm Tu gọi cô đi tập luyện riêng như bình thường.
"Đội trưởng, chúng ta pk một trận đi." Bắc Vũ Đường đưa ra lời khiêu chiến.
"Được." Đám người Thời Phong, Thời Nhiên bừng bừng hứng thú vây quanh hai người, xem hai thầy trò Pk đại chiến.
Trước đó lúc chiến đấu với Bạch Khởi họ đã mơ hồ thấy được bóng dáng của đội trưởng, với họ, đó là chuyện bình thường, dù sao thời gian này đội trưởng cũng tay cầm tay dạy Bạch Khởi.
Giờ nhìn thấy hai người đối chiến, họ rất hưng phấn, muốn xem thử là gừng càng già càng cay hay là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Hai bên đội mũ lên, bản đồ ngẫu nhiên.
Khi hai bên tiến vào trò chơi, hai người bị vứt trên góc của bản đồ. Cả hai đều là thợ săn có kiên nhẫn, lặng lẽ lén đi, ngủ đông ở nơi tối tăm, một một kích tất sát.
Người quan chiến bên ngoài thấy hai nhân vật ngày càng gần, chiến đấu sắp bùng ra, nhưng trận chiến họ chờ mãi chưa bắt đầu, cả hai đều án binh bất động.
Bốn phút sau, mấy người vây xem sắp không kiềm chế nổi nữa.
"Họ sẽ giằng co như vậy mãi à?"
"Có phải họ quên quy củ là một nhân vật không thể nghỉ ngơi một chỗ quá năm phút rồi không? Quá năm phút thì sẽ là vi phạm quy định, sẽ bị xử phạt."
"Chưa tới năm phút còn gì."
"Hẳn họ sẽ có động tác trong một phút này."
Đúng như họ đoán, hai người đều động, chỉ là chuyển từ chỗ tối qua một chỗ khác.
"Gì chứ, họ sẽ không kéo dài như vậy chứ?"
"Nói không chừng là định như vậy thật. Địch không động, ta không động."
Khi họ đang cạn lời phun tào, hai người bên trong đồng thời tấn công. Tràng chiến đấu tiếp theo khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào. Bạch Khởi vậy mà lại đánh ngang tay với đội trưởng!
Hai người đối chiến rất xuất sắc, anh tới tôi đi. Mỗi một lần chiến tướng Bạch Khởi bị đẩy vào tuyệt cảnh, trận đấu sắp kết thúc thì cô đều có thể phản kích lại ở giây cuối cùng.
Nhìn hai người họ đối chiến, mấy người trong phòng không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất bất kỳ hình ảnh nào.
Hai mươi phút sau, thanh máu của cả hai đã báo đỏ, thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Hai người bên trong rất bình tĩnh, gần như tấn công cùng một thời gian, dùng đại chiêu tất sát, thắng bại do một chiêu này.
'Ầm'~~~
Đám mây đỏ lửa nở rộ trên bầu trời, hoàn toàn che lấp bóng dáng cả hai, không thấy được kết quả cuối cùng, khi hình ảnh thay đổi, thắng bại đã phân.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm màn hình, nhìn người còn đứng, rõ ràng là Hải Đường Vô Hương do Bạch Khởi điều khiển.
"Ôi"~~~
Một vài tiếng hút khí vang lên trong phòng.
Họ hoàn toàn không ngờ kết quả lại là như vậy.
Dạ Kiêu đánh vỡ không khí quỷ dị trong phòng, cười nói, "Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi, chúng ta chắc cũng nên thoái vị đến rồi."
Bắc Vũ Đường đứng lên, bình tĩnh nói, "Chỉ là may mắn thôi."
Diêm Tu không tháo mũ xuống, nhẹ giọng nói với Bắc Vũ Đường, "Lại một lần."
Bắc Vũ Đường nhìn anh một cái, đáp lại không cần suy nghĩ, "Được."
Cô lại đội mũ lên, ngồi về vị trí.
Đám người Dạ Kiêu, Thời Phong, Thời Nhiên thấy vậy thì lo lắng, cả đám nhìn qua Diêm Tu.
Đội trưởng bị đả kích rồi, nhất thời không tiếp thu được nên mới khiêu chiến lại.
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người, dù sao trước giờ đội trưởng chưa từng thua ai.
Trận Pk thứ hai bắt đầu, lần này không còn chậm và ổn như như trận trước, hai người công kích mạnh hơn, tiết tấu cũng nhanh hơn vừa rồi. Trận pk này khiến họ xem mà kích động vô cùng.
Mười lăm phút sau, thắng bại đã phân.
Lần này thanh máu của cả hai vẫn tiến vào trạng thái báo đỏ.
Diêm Tu thắng.
Mọi người thấy kết quả này thì thở ra nhẹ nhõm. Đội trưởng thắng lại, hẳn là không sao. Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của họ quá tươi đẹp.
"Lại một lần."
Lần này người lên tiếng là Bắc Vũ Đường.
Đám người Thời Phong nhìn Bạch Khởi, đôi mắt lộ ra sự bội phục.
Đây là đang giằng co với đội trưởng!
Dạ Kiêu muốn khuyên, nhưng nhìn tư thế hai bên, biết mình khuyên không nổi, còn không bằng chờ hai người này pk đến mệt thì khác tự dừng.
Đám người Thời Phong, Thời Nhiên trực tiếp chuyển ghế qua, ngồi một bên xem đội trưởng pk, xem hai người này pk chắc chắn sẽ được khá nhiều kinh nghiệm.
Mạnh Bà Một Hữu Thang còn tung ta tung tăng bưng hạt dưa, đồ uống tới. Cả đám ngồi bên cắn hạt dưa xem hai người pk.
"Chiêu này của Bạch Khởi đúng là huyền diệu, lấy luôn của đội trưởng 10% HP."
"Đội trưởng phản kích cũng rất hay, lấy thân dụ địch, khiến Bạch Khởi mất đi 7% HP."
Cả đám đóng vai bình luận viên, anh một câu tôi một câu.
Là một đội phó, thấy cảnh này vốn nên ngăn cản, nhưng giờ Dạ Kiêu lại đang cầm vở ghi chép lại thắng bại giữa hai người. Qua bảy tám trận chiến, nhìn tỉ lệ thắng bại trên vở, chính Dạ Kiêu cũng thấy giật mình.
Đội trưởng thắng năm bại ba.
Thằng nhóc Bạch Khởi này đúng là lợi hại.
Qua một ngày, hai người đối chiến cuối cùng cũng dừng lại.
Diêm Tu tháo mũ xuống, nhìn Bắc Vũ Đường, "Cậu muốn pk, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Dạ Kiêu và các quần chúng ăn dưa nghe vậy thì đều sôi nổi nhìn qua Bắc Vũ Đường.
"Không cần. Sắp thi đấu rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên tập luyện sự ăn ý của đoàn đội."
Trận đấu hôm nay là lời cô muốn nói cho Diêm Tu, sau này đừng lấy cớ tập luyện riêng cho cô.
Cô không phải người của thế giới này, tình cảm của anh, cô không thể đáp lại được.
Cho dù suy đoán cô là người nọ thì đã sao, chỉ cần một ngày cô không thừa nhận, cô chính là Bạch Khởi, Bạch Khởi chính là cô.
"Ừ. Cậu nói không sai. Từ mai bắt đầu huấn luyện đoàn đội. Năm người một đội tiến hành pk." Diêm Tu đáp.
"Được, tôi sẽ nói lại với mọi người." Dạ Kiêu nói theo.
Đến khi Diêm Tu và Bắc Vũ Đường rời đi, đám người Thời Phong, Thời Nhiên còn ở lại trong phòng nhìn nhau.
"Vừa rồi sao tôi có cảm giác đội trưởng đội ta là Bạch Khởi nhỉ." Mạnh Bà Một Hữu Thang lên tiếng.
"Tôi cũng có cảm giác này."
"Các cậu có cảm thấy Bạch Khởi khang khác không?"
Mọi người nhất trí gật đầu.
"Tôi thấy rất giống một người." Thời Phong lẩm bẩm.
"Ai?" Mọi người hỏi.
"Đội trưởng." Thời Phong thản nhiên nói.
Một con quạ đen kêu quạc quạc quạc bay qua đầu mọi người, sau đó họ nhanh chóng hồi tưởng, đúng là có thể thấy được bóng dáng quen thuộc. Không phải là diện mạo, hay dáng người, mà là khí thế và ánh mắt, có vài phần giống đội trưởng.
Các đội đều bận rộn chuẩn bị chiến đấu, trong không khí bận rộn này, đấu vòng loại thường chính thức bắt đầu.
Là một đương kim quán quân, trận đấu của họ đều áp trục.
Bởi vì có nhiều đội nên mỗi ngày tổ chức thi đấu ở ba địa điểm, ba thành phố cứ cách một ngày lại tổ chức thi đấu một lần. Tất cả các trang mạng đều đưa tin về giải đấu thứ chín của 'Vinh diệu thiên hạ'.
Đội Lưu Vân Các vừa ra sân đã khiến toàn trường bùng nổ.
Được đội trưởng Diêm Tu và đội phó Dạ Kiêu đề cử, Bạch Khởi là người mới chính thức tham gia trận đấu đầu tiên trên đấu trường vinh quang.
"Trận khiêu chiến sẽ do Thời Phong, Thời Nhiên, Mạnh Bà Một Hữu Thang, Kỳ Dương và Bạch Khởi đấu. Kỳ Dương xung phong, Thời Phong lên thứ hai, Bạch Khởi cậu ở vị trí thứ ba." Vị trí thứ ba có thể nói là vị trí quan trọng trong khiêu chiến, hai vị trí trước thua thì phải nhờ vị trí thứ ba kéo lại ưu thế.
Bọn họ đều rõ thực lực của Bạch Khởi nên cũng không có dị nghị gì.
Danh sách này xuất hiện, đối thủ và người xem đều nghi hoặc, cũng tò mò về vị Bạch Khởi kia.
"Bạch Khởi, tên này lạ ghê."
"Hẳn là thành viên mới."
"Không biết sức chiến đấu của cậu ta thế nào."
......
Người trong sân bàn luận sôi nổi về cái tên Bạch Khởi, đây cũng là lần đầu tiên cái tên Bạch Khởi xuất hiện trong mắt công chúng, lần đầu trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Lúc này, đội pk với Lưu Vân Các là đội Thiên Lan.
Đội Thiên Lan năm nay không biết có phải do may mắn không mà tiến vào được vòng loại chính.
"Theo mọi người đội Thiên Lan may mắn hay đen đủi nhỉ, khó khăn lắm mới thăng cấp thì đối thủ đầu tiên đã là quán quân."
"Hai đội đệ nhất, trận này thắng bại không cần bàn cãi."
"Haha, tuy biết kết quả thế nào, nhưng vẫn không nhịn được muốn tới xem Phù Dực đại đại của tôi."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Mọi người cũng không nên chắc chắn như vậy. Nếu đội Thiên Lan đã vào được thì có nghĩa là họ có thực lực. Lỡ người ta nghịch tập thì sao?" Có người duy trì ý kiến bất đồng.
"Ý là đội Thiên Lan thắng Lưu Vân Các?" Giọng người nọ đầy khinh thường.
"Chưa biết chừng có khả năng đó. Các người đừng quên, Lưu Vân Các cũng từng là đội xếp cuối cùng khi tiến vào vòng loại chính, cuối cùng trở thành một trong tám đội mạnh nhất." Người nọ nói xong, mọi người lúc này cũng nhớ tới lịch sử của Lưu Vân Các.
Ở năm thứ năm của 'Vinh diệu thiên hạ', Lưu Vân Các vẫn là một đội không có tiếng tăm, giống như đội Thiên Lan hiện giờ. Từ khi câu lạc bộ đổi lão bản, cả đội cũng thay hình đổi dạng, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào vòng loại chính.
Khi đó cũng là lần đầu tiên đại thần Phù Dực xuất hiện trong mắt họ.
Khi mọi người không coi trọng đội đứng cuối không mấy tiếng tăm này, họ đã lặng yên đánh bại rất nhiều đội lớn lâu đời, nhảy vào tám đội mạnh nhất để tham gia vòng chung kết.
Từ đó về sau, Lưu Vân Các chiếm một vị trí nhỏ trong thế giới của game thủ chuyên nghiệp 'Vinh diệu thiên hạ'.
Lúc này, đội Thiên Lan thấy danh sách của Lưu Vân Các, thấy tên Bạch Khởi thì sắc mặt cả đám đều lạ lạ. Họ từng nghe Bạch Khởi ký hợp đồng với một đội khác, nhưng cụ thể là đội nào thì họ không chú ý.
Trong mắt họ, dù đã ký hợp đồng với một đội thì đội đó cũng chẳng qua là một đội không ra gì, nào ngờ lại là Lưu Vân Các.
Trận đầu, pk 1vs1, Lưu Vân Các thắng áp đảo, ba trận thắng ba, đạt được 3 điểm mở đầu tốt đẹp.
Trận thứ hai, khiêu chiến, 5vs5.
Kỳ Dương của Lưu Vân Các đối chiến với Miểu Miểu Miểu của Thiên Lan, Kỳ Dương dùng một phần tư máu đánh bại Miểu Miểu Miểu.
Vị thứ hai của Thiên Lan – Tại Thủy Nhất Phương lên sân khấu.