Tác giả: Vân Phi Mặc Lâm Vũ Tường không chút hoang mang trả lời, "Chỉ cần cậu thấy được thì ngày mai có thể bắt đầu. Trong lúc thí luyện, ăn ngủ nghỉ đều ở trong câu lạc bộ. Sau khi cậu thí luyện xong thì sẽ có người tới xử lý thủ tục với cậu, giờ không cần. Còn trợ cấp trong khi thí luyện thì cũng có nhưng mà chỉ là hơi ít."
"Bao nhiêu?" Bắc Vũ Đường không ngại học hỏi.
"Một trăm tệ một ngày." Lâm Vũ Tường cũng không ngạc nhiên sau khi thấy tình trạng nơi cô ở.
Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Mai tôi sẽ qua."
Hai người vừa nói chuyện xong, quản lý Tường Vi của Huyền Thiên gọi lại.
"Cậu suy nghĩ thế nào rồi?" Tường Vi cảm thấy khá chắc chắn, dù sao thực lực của Huyền Thiên vẫn còn đó.
Bắc Vũ Đường áy náy nói, "Xin lỗi, tôi không thể tham gia thí luyện của câu lạc bộ."
Tường Vi nhướn mày, "Được, có cơ hội lại hợp tác."
"Được."
Hai người dứt khoát nhanh nhẹn ngắt điện thoại.
Lâm Vũ Tường thấy vậy cũng không ngạc nhiên, dù sao hạt giống tốt mấy tháng gần đây cũng chỉ có mấy người, mà xuất sắc nhất trong số đó lại là Bạch Khởi. Có người tới tranh đoạt cũng là bình thường, không ai tranh mới là bất thường đấy.
Hôm sau, một thiếu niên gầy yếu đứng ở cửa câu lạc bộ Lưu Vân Các nằm ở trung tâm thành phố G, tay cầm túi hành lý đơn giản, bước vào trong. Nói với bảo vệ mục đích của mình, cô được bảo vệ dẫn vào cao ốc.
Dọc đường, Bắc Vũ Đường nhìn từng lối vào đều cần có thẻ, không có thẻ thì không thể đi lại, ngay cả thang máy cũng không thể đi, có thể thấy hệ thống an ninh rất tốt.
Từ bảo vệ, cô biết đây là vì an toàn của thành viên trong đội, vì trước đó có rất nhiều fans cuồng dùng nhiều cách để vào trong, câu lạc bộ bất đắc dĩ mới phải dùng tới hệ thống an ninh xa xỉ như vậy.
Tới tầng 3, Bắc Vũ Đường điền tư liệu ở quầy lễ tân, chứng minh thân phận xong, cô được nhân viên công tác dẫn đến nơi ở tạm thời của mình, trên đường đi, vừa lúc đi qua sân thí luyện, bắt chước sân huấn luyện, cũng là nơi hoạt động bình thường, nhà ăn, vân vân.
"Đội viên chính thức cũng huấn luyện ở đây sao?" Bắc Vũ Đường tò mò hỏi một câu.
"Không. Nơi này là phạm vi hoạt động của đội viên thí luyện. Ở câu lạc bộ Lưu Vân Các chúng tôi, khu vực sinh hoạt, sân thí luyện, nhà ăn đều được tách riêng giữa đội viên dự bị và đội viên chính thức. Nhưng mà, cậu trở thành đội viên dự bị rồi thì có thể ở cùng họ."
"Bọn họ ở đâu?"
Nhân viên công tác chỉ chỉ lên trên, "Cậu chỉ cần được nhận, một tầng cao hơn một tầng, đến khi cậu lên được vị trí cao nhất, sẽ trở thành đội viên chính thức."
Bắc Vũ Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lần này có tổng cộng mười người tham gia thí luyện, thời gian là một tháng, sau một tháng sẽ tiến hành kiểm tra. Đồng thời thành tích ngày thường của họ cũng chiếm 10% tổng điểm, muốn ở lại thì nhất định phải vượt qua bài kiểm tra của Lưu Vân Các.
Bắc Vũ Đường là thiếu niên Bạch Khởi, rất ít lui tới với người khác, ngày ngày làm mấy chuyện buồn chán, chơi game rồi chơi game.
Một tháng sau, Bắc Vũ Đường lấy thành tích đứng đầu chính thức gia nhập đội Lưu Vân Các, trở thành đội viên dự bị. Đội viên dự bị mỗi năm sẽ chọn một hai người để thay thế bổ sung.
Vừa lúc Bắc Vũ Đường trở thành đội viên dự bị là lúc lựa chọn đội viên thay thế bổ sung mỗi năm một lần.
Đội viên được chọn thường do đội trưởng lựa chọn, nhưng Lưu Vân Các khá đặc biệt, do đội trưởng quanh năm không tới, nên đội phó Dạ Kiêu thay thế.
Dạ Kiêu để người phụ trách đội viên dự bị đưa báo cáo các đội viên gần một năm nay cho mình. Xem xong tư liệu, Dạ Kiêu chọn ra hai người trong đó.
Hai người này trước đó anh ta đã có lưu ý, giờ thời cơ cũng tới, có thể để họ thay thế bổ sung đội viên xuất hiện, dần tích lũy kinh nghiệm.
"Hai người này đi." Dạ Kiêu rút ra hai phần tư liệu đưa người phụ trách.
Khi đi qua phòng huấn luyện, qua cửa kính trong suốt, Dạ Kiêu thấy được một thiếu niên đang đánh quái, động tác của thiếu niên ấy hấp dẫn ánh mắt của anh ta.
Dạ Kiêu dừng bước, xuyên qua cửa kính nhìn người trong phòng.
Khi thấy thiếu niên một kích giết Boss, Dạ Kiêu không nhịn được mà tán thưởng, "Đẹp."
Một chiêu đó gãi đúng chỗ ngứa, không sai một li.
Dạ Kiêu cũng chú ý tới tốc độ tay rất nhanh của thiếu niên, năng lực phản ứng mạnh, năng lực quan sát cũng không yếu.
"Cậu ta là ai?" Dạ Kiêu hỏi.
Người phụ trách vừa nhìn đã biết thiếu niên đó là ai, "Cậu ta tên là Bạch Khởi, là người mới gia nhập ba ngày trước."
"Đưa tư liệu lúc thí luyện của cậu ta cho tôi."
Sau đó, phần tư liệu về Bạch Khởi lúc thí luyện nhanh chóng được đưa tới tay Dạ Kiêu, xem chiến tích của cậu xong, Dạ Kiêu nói với người phụ trách, "Mang cả cậu ta gia nhập."
"Được." Người phụ trách không khỏi nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang chơi bên trong.
Người này đúng là tốt số, vừa đến đã trở thành đội viên thay thế bổ sung.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được ánh mắt sau lưng biến mất thì mới dừng động tác lại. Trước đó cô đã hỏi thăm rõ ràng tình huống, biết hôm nay họ sẽ đi qua đây vào thời gian này nên mới chọn phòng tập có kính pha lê, là vì để Dạ Kiêu chú ý.
Việc nên làm đã làm rồi, giờ còn xem đối phương có chọn cô không thôi.
Khi người phụ trách tới thông báo, các đội viên đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ vọng.
Người phụ trách nhìn quanh một cái, lên tiếng, "Lần này có ba người có thể lên tầng trên. Ba người này lần lượt là Lâm Động, Bặc Nhất Phàm, Bạch Khởi."
Hai tên trước, những người khác đều thấy bình thường, nhưng tới tên Bạch Khởi, cả đám vừa ngớ người, vừa kinh ngạc.
"Bạch Khởi? Sao có thể là cậu ta!"
"Vì sao Bạch Khởi có thể đi lên? Cậu ta mới tới ba ngày." Có người không phục.
"Bạch Khởi chỉ là một người mới, vì sao cậu ta được chọn?"
Bắc Vũ Đường còn chưa kịp vui thì đã nghe được những tiếng nghi ngờ, ánh mắt tức giận và đố kỵ từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Người phụ trách biết là sẽ có người có ý kiến, chỉ là không ngờ ý kiến nhiều như vậy.
"Yên lặng, yên lặng."
Đợi khi mọi người yên lặng cả rồi, anh ta mới nói, "Vì cậu ta thích hợp. Cậu ta mạnh."
Lời người phụ trách không những không có tác dụng mà còn khiến bọn họ muốn so thử.
"Bạch Khởi, cậu có dám đấu với tôi một trận không?"
"Đúng vậy, cậu dám đấu với chúng tôi một trận không?"
Bắc Vũ Đường nhìn những thiếu niên lòng đầy căm phẫn trước mặt, bình tĩnh đáp, "Được."
Người phụ trách lạnh giọng quát lớn, "Làm loạn."
Lỡ Bắc Vũ Đường thua, vậy chẳng phải làm mất mặt Dạ Kiêu, khiến người ta nghĩ cậu đi lên bằng quan hệ không chính đáng.
"Giám đốc Trương, nếu không thi với họ một lần, họ sẽ không cam tâm. Nếu đã vậy thì để chúng tôi đấu một trận. Dù sao thì xem kết quả là được."
Giám đốc Trương thấy đương sự đã nói vậy thì không còn lý do ngăn cản.
"Các người chọn ra ba người tỷ thí với Bạch Khởi."
"Được."
Khi họ lựa chọn người, người phụ trách đi đến bên Bắc Vũ Đường, "Cậu có chắc không?"
"Chắc là có?!"
Người phụ trách nghe cô đáp vậy, trong lòng không ổn định nổi.
"Nếu không làm được thì tôi có thể dừng lần so đấu này."
"Không cần. Thử xem cũng được."
Khi hai người nói chuyện, đội viên dự bị đã chọn xong ba người.
"Chúng tôi chọn xong rồi. Ba người chúng tôi đấu với cậu, sân đấu do cậu chọn." Bọn họ hào phóng nói.
"Được. Ai lên trước?" Bắc Vũ Đường nhìn ba người xuất chiến.
"Tôi trước."
Hai bên ngồi trước máy tính, đeo mũ thực tế ảo 4D.
"Bản đồ tùy chọn." Bắc Vũ Đường lên tiếng.
Trận đầu là một tướng đánh xa và một tướng cận chiến, sân đấu là Hỏa Diệm Sơn. Trong sân đấu như vậy, với tướng đánh xa có ưu thế nhất định. Ngọn lửa của Hỏa Diệm Sơn sẽ thiêu đốt, hai bên không thể tới quá gần. Tướng đánh xa nếu lợi dụng ưu thế này có thể đẩy đối thủ vào trong ngọn lửa.
Bắc Vũ Đường sử dụng pháp sư cận chiến để chiến đấu, cận chiến lấy tấn công làm chủ, đối phương lại là xạ thủ, lấy tấn công từ xa làm chủ.
Người bên ngoài nhìn bản đồ đều cảm thấy xạ thủ có tỷ lệ thắng cao hơn.
Đối phương tiến vào trò chơi, kiếm được điểm cao hơn, Bắc Vũ Đường nhìn ra ý đồ của người này nên lên đường ngăn cản.
"Hừ, muốn cản tôi, mơ!"
Đối phương nhảy xa, tránh đi một thương cô đánh tới. Khi hắn nghĩ mình đã thoát, thương kia lại quay đầu, đâm thẳng vào ngực hắn.
"Sao có thể!" Hắn cúi đầu nhìn cây thương trước mặt, trong mắt đều là không tin.
Người xung quanh thấy vậy, cũng kinh hô như đương sự.
"Tình huống này là sao!"
"Sao có thể!"
"Cái thương cậu ta đang dùng không phải thương Lăng Uy!"
......
Những tiếng hút khí và kinh ngạc cảm thán vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Người phụ trách thấy một màn này, trong mắt đầy tán thưởng, đội của họ lại sắp có thêm một chiến tướng mới rồi.
Ba hiệp, chỉ ba hiệp trôi qua, người nọ ngã xuống.
Xung quanh yên lặng không tiếng động.
Bắc Vũ Đường tháo mũ xuống, nhìn hai người khác, "Người tiếp theo là ai?"
Hai người xuất chiến nhìn nhau, cả hai hơi do dự, một người lên nhận vị trí.
"Tôi."
Bản đồ vẫn chọn ngẫu nhiên.
Năm phút sau, người nọ ngã xuống.
Người thứ ba lên, người này còn vô dụng hơn hai người vừa rồi, vừa lên chưa bao lâu đã bị Bắc Vũ Đường đánh bại.
Bắc Vũ Đường bỏ mũ, nhìn đám người ngây ngốc phía sau, giọng nói lành lạnh, nhàn nhạt vang lên, "Còn ai muốn tỷ thí với tôi, hôm nay tôi đều đấu cùng."
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai tiến lên, trừ Lâm Động và Bặc Nhất Phàm thì ba người kia là lợi hại nhất rồi. Giờ ba người họ trước mặt cô lại thảm như thế, người khác lên chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.
Ánh mắt Lâm Động và Bặc Nhất Phàm nhìn Bắc Vũ Đường cũng thay đổi, họ nghĩ người này leo lên bằng cách khác, giờ xem ra không phải cách khác, mà cô thực sự có năng lực này.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường cùng hai người khác đi theo nhân viên công tác lên tầng, vừa lên tầng 18, họ đã phát hiện không khí nơi này hoàn toàn khác hẳn. Nơi này rất yên lặng, yên lặng đến mức như không có hơi người.
"Hôm nay là ngày nghỉ sao? Sao lại yên lặng như vậy?" Lâm Động thắc mắc hỏi.
Nhân viên công tác cười nói, "Hôm nay không phải ngày nghỉ. Bình thường mọi người sẽ luyện tập trong phòng, ít khi ra ngoài nên luôn yên tĩnh thế này. Nhưng tình huống hôm nay khá đặc biệt.
"Là ngày đặc biệt gì sao?" Bặc Nhất Phàm hỏi.
"Đội trưởng Diêm tới." Nhân viên công tác cười nói.
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm nghe đại thần Diêm Tu tới câu lạc bộ, đôi mắt sáng bừng.
"Thật ư?"
"Có thể dẫn bọn tôi đi gặp anh ấy không?" Bặc Nhất Phàm vội hỏi.
Bắc Vũ Đường đứng bên yên lặng nhìn họ ríu rít hưng phấn, sâu trong đôi mắt bình tĩnh như nước có chút rung động.
Nhân viên công tác lại khó xử, "Cái này..."
Chưa chờ cậu ta nói hết, Lâm Động vội nói, "Chúng tôi chỉ muốn tiếp xúc gần gũi một chút. Sẽ không làm gì đâu."
"Thật ra sau này các cậu sẽ có cơ hội gặp."
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm yên lặng trợn trắng mắt, đại thần Diêm Tu trước giờ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi xuất hiện ở câu lạc bộ, đây là chuyện ai trong câu lạc bộ cũng biết. . ngôn tình ngược
Bọn họ không phải người mới, tốt xấu gì cũng đã ở trong câu lạc bộ một năm rồi, sao lại không biết chứ.
Bọn họ từng nghe người từng làm đội viên dự bị quay về nói là hơn nửa năm không gặp được đại thần Diêm Tu lấy một lần. Đội phó Dạ Kiêu là người phụ trách sắp xếp huấn luyện cho họ.
Hôm nay vừa đến đã gặp được đại thần trong truyền thuyết, đó là một chuyện rất vinh hạnh. Nghĩ đến việc sau này sẽ được chiến đấu cùng đại thần thì nhiệt huyết lại sục sôi.
"Anh đừng lừa bọn tôi, đại thần Diêm Tu ở đội thế nào thì chúng tôi đều biết." Bặc Nhất Phàm không chút khách khí chọc thủng câu nói kia.
Nhân viên công tác cười xấu hổ, "Ha ha, đại thần Diêm Tu thật ra vẫn rất cần mẫn tới câu lạc bộ mà."
Bắc Vũ Đường vẫn luôn hé răng lên tiếng, "Chúng tôi là đội viên thay thế bổ sung, đi gặp đội trưởng một lần không phải là bình thường sao?"
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm sáng bừng đôi mắt, "Đúng đúng đúng. Bạch Khởi nói rất đúng. Chúng tôi là đội viên mới, dù thế nào cũng phải đi gặp đội trưởng một cái mới phải chứ."
Nhân viên công tác thầm kêu tại mình lắm mồm, sao lại nói nguyên nhân ra làm gì cơ chứ.
Không phải anh ta không muốn dẫn người qua, mà là gần đây tình huống của đội trưởng không tốt lắm.
Họ ở trên đều biết là đội trưởng ghét người xa lạ, không thích nói chuyện với người không thân.
Ở câu lạc bộ khác, đội viên mới cần đi gặp đội trưởng, nhưng ở đây, chuyện này hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng mà đã nói đến vậy, nhân viên công tác cũng không tiện từ chối.
"Được rồi. Tôi dẫn các cậu qua, nhưng mà các cậu cần chuẩn bị tâm lý, gần đây tâm tình đội trưởng không tốt lắm."
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm liên tục gật đầu.
Bắc Vũ Đường cũng gật đầu theo.
Bọn họ đang định đi qua thì một nhóm người từ đối diện đi tới, Lâm Vũ Tường và một người đàn ông cao đi đằng trước, sau đó là thành viên chiến đội.
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông đi trước, nhìn anh chằm chằm.
Bặc Nhất Phàm và Lâm Động cũng kinh ngạc và kinh hỉ nhìn đoàn người.
"Là... Là đại thần Diêm Tu, còn cả đại thần Dạ Kiêu!" Lâm Động kích động đến lắp bắp.
Họ đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách giữa mình và các đại thần ngày càng gần.
3m, 2m, 1m,...
Bặc Nhất Phàm và Lâm Động vốn định lên chào hỏi, nhưng khí thế lạnh lẽo người sống chớ gần mà Diêm Tu tản ra khiến họ không dám, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Bắc Vũ Đường lẳng lặng nhìn anh đi qua trước mặt mình.
Đột nhiên, người đi tuốt đằng trước dừng bước.
Lâm Vũ Tường nghi hoặc nhìn người bên cạnh, thấy Diêm Tu xoay người, nhìn bốn người phía sau, lướt qua hai người Lâm Động, rơi vào Bắc Vũ Đường sau họ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diêm Tu nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra nhìn lại bốn người, anh thấy một khuôn mặt đẹp trai.
Anh có thể nhìn thấy chàng trai kia!
Đây là người thứ hai sau Đường Nhi mà anh nhớ rõ mặt.
Người xung quanh thấy ánh mắt sắc bén của Diêm Tu nhìn chằm chằm thiếu niên kia, mà thiếu niên lại không sợ ánh mắt sắc bén của anh, nhìn lại.
Hành lang dài im lặng dị thường, không ai nói gì, không khí áp lực khiến họ không dám thở dốc. Mọi người nhìn hai người kia, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Thời gian giữa hai người họ như dừng lại.
Không biết qua bao lâu, Diêm Tu cử động, bước lại gần thiếu niên.
Lâm Động và Bặc Nhất Phàm chắn trước Bắc Vũ Đường không tự giác lùi bước, nhường đường ra.
Diêm Tu nhìn cậu, giọng nói trầm thấp vang lên trong hành lang yên tĩnh, "Cậu tên là gì?"
"Bạch Khởi. Bạch trong màu trắng, Khởi trong đứng dậy." Giọng Bắc Vũ Đường lành lạnh, bĩnh tĩnh và đạm nhiên đáp lời.
"Bạch Khởi." Diêm Tu lẩm bẩm một tiếng, nhìn cô một cái thật sâu rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Anh vừa đi, Lâm Vũ Tường cũng đi theo, chỉ là trước khi đi còn nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường. Dạ Kiêu và các đội viên theo sau họ cũng sôi nổi rời đi, trước khi đi còn nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt ý vị sâu xa.
Sau khi họ đi, Lâm Động và Bặc Nhất Phàm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tò mò đánh giá Bắc Vũ Đường, ngay cả nhân viên công tác cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
"Bạch Khởi, có phải cậu quen đại thần Diêm Tu không?" Lâm Động buột miệng hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Nếu tôi quen thì anh ấy sẽ hỏi tên tôi à?"
"À, đúng nhỉ. Sao tôi ngốc vậy, có thế mà không nghĩ ra."
Bặc Nhất Phàm vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Bạch Khởi, sao đại thần Diêm Tu chỉ nói chuyện với cậu?"
Lâm Động và nhân viên công tác cũng nghi hoặc và tò mò.
Nhìn ánh mắt đánh giá của mấy người, Bắc Vũ Đường thầm trợn trắng mắt.
Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai.
"Có lẽ là vì tôi đẹp trai nhất ở đây chăng." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Lâm Động:......
Bặc Nhất Phàm:......
Nhân viên công tác:......
"Bạch Khởi, đã ai nói với cậu là mặt cậu quá dày, ngứa đòn lắm chưa?" Lâm Động nghiến răng, hung tợn nói.
"Chưa." Bắc Vũ Đường bình tĩnh trả lời, dường như không nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của cậu ta.
"Sao tôi không phát hiện thằng nhãi cậu làm màu lại còn mặt dày vô sỉ thế nhỉ." Bặc Nhất Phàm nói theo.
Lúc mới gặp thằng nhóc Bạch Khởi này, họ còn nghĩ cô rất bình tĩnh, là một người rất trầm ổn, nào ngờ thật ra lại là cái đức hạnh thế này.
Nhân viên công tác ngắt ngang câu chuyện, "Các cậu đi theo tôi thôi, dẫn các cậu làm quen với hoàn cảnh, lát nữa còn cần dẫn các cậu tới gặp đội phó."
Ba người không nhiều lời, đi theo nhân viên công tác.
Cùng lúc đó, Diêm Tu nói với Lâm Vũ Tường, "Đưa tư liệu của Bạch Khởi tới đây."