Tác giả: Vân Phi Mặc Trước đó họ đã tìm người đến am ni cô, nào ngờ một am ni cô nho nhỏ lại canh phòng nghiêm ngặt khiến họ không tìm được cơ hội. Giờ họ chờ Bắc Vũ Đường lên đường về rồi ra tay.
Lúc về, để thổ phỉ cướp nàng đi, qua mấy ngày lại thả ra, đến lúc nàng về, thanh danh của nàng cũng không còn nữa, đến lúc đó còn không phải mặc họ xoa nắn sao.
Đến khi Tần Thi Thi trở về, Lục Hà lập tức nói, "Tiểu thư, em thấy nàng ta nói như vậy hình như không có ý tốt đâu."
Hồng Mai cũng gật đầu tán đồng.
"Giặc tới thì đánh, nước đến đất ngăn." Bắc Vũ Đường không thèm để ý.
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay. Với thủ đoạn của nàng ta, nàng cũng đoán được đại khái chiêu nàng ta sẽ dùng.
Ngày cuối tháng, Tần Thi Thi và Phó Nhất Bác cùng đến đón Bắc Vũ Đường về, lần này có hai chiếc xe ngựa đến.
Tần Thi Thi nhìn nàng mặc xiêm y bình thường thì rất kinh ngạc, "Bắc tỷ tỷ, sao lại mặc thuần tịnh như vậy?"
"Ta đến đây lễ Phật chứ không phải đi chơi, mặc đẹp quá làm gì?" Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua Tần Thi Thi, nàng ta mặc một bộ xiêm y tơ lụa mới tinh, màu sắc và hoa văn diễm lệ, tóc cài bộ diêu, châu thoa, trang điểm minh diễm động lòng người.
Tần Thi Thi bị nàng dỗi như vậy, nụ cười trở nên rất mất tự nhiên. Giờ nàng ta không dám trở mặt, "Bắc tỷ tỷ dạy phải, là muội suy nghĩ không chu toàn."
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm bộ diêu trên đầu nàng ta, "Bộ diêu trên đầu ngươi nhìn quen mắt thế nhỉ."
Lục Hà nói thẳng ra, không giấu diếm gì, "Tiểu thư, bộ diêu đó hình như là của tiểu thư."
Tần Thi Thi nào biết mắt nàng sắc như thế, nhìn qua đã nhận ra bộ diêu này, "Cái này muội mua ở Châu Bảo các, không ngờ lại giống của Bắc tỷ tỷ."
Lục Hà đang định mở miệng thì bị Bắc Vũ Đường ngăn cản.
"À, thì ra là thế." Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn nàng ta, nhẹ đáp, ý vị quá rõ ràng, khiến Tần Thi Thi đỏ bừng mặt.
Vốn tưởng Tần Thi Thi này là người trầm ổn, nào ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi. Nàng còn ở đây mà họ đã gấp gáp muốn chiếm đồ của nàng làm của riêng.
"Bắc tỷ tỷ, tỷ lên xe này." Tần Thi Thi chỉ chiếc xe ngựa xa hoa, "Muội và Hồng Mai, Lục Hà sẽ ngồi ở chiếc kia. Tỷ tỷ đã lâu không gặp biểu ca, hẳn có rất nhiều lời muốn nói với biểu ca."
Nhìn nàng ta thiện giải nhân ý như vậy, Bắc Vũ Đường mỉm cười.
Phó Nhất Bác đứng bên cạnh xe ngựa, thúc giục, "Phu nhân mau lên đi, chúng ta phải về đến nhà trước trưa."
Bắc Vũ Đường nhìn hai người, hai người bị ánh mắt của nàng nhìn đến dựng lông tơ, cứ cảm thấy dường như nàng đã nhìn thấu bọn họ.
"Được. Biểu muội đúng là hiểu ý, ai cưới được muội đúng là có phúc."
Phó Nhất Bác vươn tay muốn đỡ nàng lên xe, lại bị nàng lơ. Phó Nhất Bác nhìn nàng đi thẳng lên xe ngựa, lại nhìn bàn tay thất bại của mình, hắn không vui nheo mắt.
Sau khi lên xe, hắn ra lệnh cho xa phu, "Đi thôi."
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi am ni cô, khi xe đang đi trên đường, một đám người hung thần ác sát xuất hiện.
Xe ngựa chợt dừng lại, ngoài xe truyền đến giọng nói hoảng sợ của xa phu.
"Chủ gia, có cướp!"
Bắc Vũ Đường vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, nhìn qua Phó Nhất Bác, thấy tên này lại cực kỳ bình tĩnh.
Khi hắn nhận ra không ổn thì lập tức lộ vẻ sợ hãi, chỉ là bên ngoài tỏ ra kinh ngạc, đáy mắt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo hưng phấn.
Không cần nói cũng đoán được bọn cướp này là tiết mục chuẩn bị cho nàng.
Bắc Vũ Đường xuống xe ngựa, Phó Nhất Bác cũng xuống theo.
Hồng Mai và Lục Hà thấy tiểu thư xuống thì cũng sẽ không ở lại xe, đều theo xuống. Tần Thi Thi vốn luôn ngồi trong xe quan sát thấy mọi người đều xuống, mình mà không xuống thì sẽ bị người ta nói nên chỉ đành xuống theo.
Đây là tiết mục họ an bài trước, Tần Thi Thi cũng không lo lắng.
"Gia toàn bộ tiền của các ngươi ra đây!" Bọn cướp hung ác nói.
Phó Nhất Bác và Tần Thi Thi nghe vậy thì hơi buồn bực, nhầm kịch bản rồi.
Lúc đó họ đâu có yêu cầu như vậy?
"Lão đại, huynh xem xiêm y nữ nhân kia mặc kìa, đẹp thật đấy, còn đeo Kim Sai nữa cơ." Một đạo tặc chỉ vào Tần Thi Thi.
Tần Thi Thi thấy họ nhìn mình thì hơi nhăn mày.
Những người này có nhầm lẫn gì không? Rõ ràng bảo họ tới bắt cóc Bắc Vũ Đường cơ mà.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng chú ý tới hành động của bọn cướp, không giống với tưởng tượng của nàng.
"Có phải chúng ta giao tiền ra là các ngươi sẽ để chúng ta đi không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Thủ lĩnh đám cướp cười tà tứ, "Đương nhiên."
Bắc Vũ Đường thấy sự tham lam trong mắt hắn, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.
"Hồng Mai, lấy toàn bộ đồ vật đáng giá trong xe ngựa ra."
Hồng Mai và Lục Hà thấy đám cướp thì đã sớm hoảng loạn, giờ nghe tiểu thư nói thì vội vàng tìm đặt hết đồ đáng giá vào một cái bọc.
Bắc Vũ Đường ném bọc đồ qua phía đám cướp, "Đây là tất cả đồ vật đáng giá của chúng ta, mong các vị tráng sĩ cho qua."
Thủ lĩnh đạo tặc mở ra, bên trong là một ít trang sức đơn giản, còn chỉ có một bọc, không có quá nhiều.
"Chỉ có một tí thế này?" Thủ lĩnh đạo tặc ghét bỏ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thi Thi, "Đồ vật nàng ta đang cài và đang đeo còn còn đáng giá hơn chỗ này nhiều. Các ngươi chỉ đưa có tí đồ thế này, định tống cổ ăn xin à?"
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn Tần Thi Thi, "Thi Thi, mau lấy trang sức của muội ra."
"Nhưng mà......" Tần Thi Thi không muốn.
"Muội muốn mạng hay mất tiền?" Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
Tần Thi Thi cau mày, không vui nhìn đám cướp, chúng đang làm gì thế? Sao dám cướp của mình? Nhưng mà như vậy có vẻ rất thật, sẽ không khiến người ta nghi ngờ mình, chỉ tiếc cho trang sức của mình thôi.
Sớm biết như vậy, nàng ta sẽ không mang theo trang sức này ra ngoài.
Tần Thi Thi tháo hết trang sức ra giao cho đám cướp.
"Giờ có thể thả chúng ta đi được rồi chứ?" Phó Nhất Bác mở miệng hỏi.
Ánh mắt đạo tặc không ngừng quét qua mấy nữ quyến, biểu cảm không cần nói cũng hiểu.
Bắc Vũ Đường khẽ nói với Hồng Mai và Lục Hà, "Lát nữa hai em đừng lo cho ta, bảo vệ tốt bản thân."
Khi nàng nói xong, bọn cướp bên đối diện cười tủm tỉm, "Trên núi còn thiếu mấy nữ nhân làm ấm giường."
Sắc mặt mấy nữ quyến đại biến.
Tần Thi Thi là hưng phấn.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Giờ chỉ chờ họ cướp Bắc Vũ Đường đi thôi.
"Lên!"
Thủ lĩnh đám cướp đã ra lệnh, cả đám đều lao về phía họ. Hai xa phu đánh xe đã tránh sang một bên vì sợ hãi, mà Phó Nhất Bác thì ra vẻ dũng cảm chắn trước mặt Bắc Vũ Đường.
Những người đó tiến lên bắt lấy Tần Thi Thi, túm nàng ta vào lòng. Tần Thi Thi còn tưởng họ định diễn trò cùng mình, ra vẻ giãy giụa vài cái, nhưng nàng ta vừa uốn éo thì đã bị đạo tặc tát cho một cái ngốc người.
Giờ thì không đúng thật rồi đấy!
Những người này thật thô lỗ, dù muốn diễn cho thật thì cũng không cần mạnh tay như vậy.
Giờ mặt nàng ta chắc chắn sưng lên rồi!
Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy thì về sau nàng ta có thể phủi sạch sẽ.
Còn Phó Nhất Bác, hắn cũng bị đạo tặc đấm vào mặt, mạnh đến mức khiến hắn ngã lăn quay.
Phó Nhất Bác bụm mặt, khó tin trừng đám đạo tặc.
Đậu xanh, diễn thôi có cần thật thế không, mạnh tay quá thể đấy! Hắn còn chưa bò dậy, người nọ đã lướt qua, không thèm để ý đến hắn nữa.
Bắc Vũ Đường che trước mặt Hồng Mai và Lục Hà, khi đạo tặc muốn duỗi tay bắt nàng, Bắc Vũ Đường bắt lấy tay người nọ, quăng qua vai, khiến người nọ ngã xuống đất.
Những đạo tặc thấy Bắc Vũ Đường biết võ thì đều hướng về phía nàng.
Một đám đạo tặc bị nàng đánh ngã la liệt, tên thủ lĩnh đứng nhìn thấy nhiều huynh đệ bị nàng đánh bại thì cởi áo khoác, lộ ra cơ bắp rắn chắc, bước từng bước về phía Bắc Vũ Đường.
"Tránh hết ra cho lão tử!"
Toàn bộ đạo tặc đều tự động lùi lại.
"Tiểu nương tử ghê gớm nhỉ, lão tử thích như vậy lắm đấy." Thủ lĩnh đạo tặc nhổ một ngụm nước bọt, gầm nhẹ một tiếng rồi lao về phía Bắc Vũ Đường.
Hai người vừa giao thủ, Bắc Vũ Đường đã bị sức mạnh của hắn đẩy lùi vài bước.
Cứng quá! Cơ bắp rắn chắc như sắt, cũng khoẻ đến kinh người.
Đối phó với người thế này thì chỉ có thể lấy nhu khắc cương.
Người bên ngoài nhìn Bắc Vũ Đường và nam nhân như gấu kia ngươi tới ta đi, đánh khó phân thắng bại. Bất chợt, Bắc Vũ Đường chế trụ tay hắn, ngân châm thon dài dừng trước cổ hắn.
"Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn rời đi. Ta và hai tỳ nữ, ngươi không thể động, còn những người khác, ngươi muốn làm gì, ta không can thiệp."
Đạo tặc thấy được sát ý sâu trong đôi mắt tăm tối của nàng, hắn có cảm giác, nàng nói được thì làm được.
"Được."
"Diễn một vở diễn, đừng để người khác nhìn ra." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Thủ lĩnh đạo tặc cũng không ngu, tất nhiên hiểu lời nàng.
Hai người chợt tách ra.
"Tiểu nương tử lợi hại thật đấy, hôm nay lão tử tạm thời tha cho các ngươi. Lần sau nếu gặp lại các ngươi thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu." Đạo tặc nói.
"Tiểu thư!"
Hồng Mai và Lục Hà bị đạo tặc khống chế.
"Thả họ ra." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nói.
Thủ lĩnh đạo tặc định đổi ý, nhưng nhìn thấy nụ cười như có như không của Bắc Vũ Đường, hắn không dám.
"Hai nha hoàn này, thả cũng được. Nhưng nàng ta thì không." Thủ lĩnh đạo tặc chỉ Tần Thi Thi.
Tần Thi Thi ngớ người.
Không đúng á, không đúng tí nào luôn á!
Không phải hẳn là đánh nhau với Phó Nhất Bác rồi đoạt Bắc Vũ Đường đi luôn sao, sao lại biến thành mình rồi!
Chẳng lẽ họ coi mình là Bắc Vũ Đường sao?
"Không được. Chúng ta không thể mất một ai." Bắc Vũ Đường lạnh giọng nói.
Thủ lĩnh đạo tặc hừ lạnh, "Nếu các ngươi đã khăng khăng như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí. Đến lúc đó mạng nhỏ của các ngươi cũng không còn đâu."
Phó Nhất Bác và hai xa phu nghe vậy đều rụt cổ.
"Các ngươi muốn tiểu nương tử này, hay là tất cả các ngươi chết cùng nàng ta nhé?" Thủ lĩnh đạo tặc ác ý nói.
Bắc Vũ Đường không khỏi nhìn Phó Nhất Bác, "Nhất Bác, chàng quyết định đi."
Bắc Vũ Đường đá quả bóng này cho hắn.
Phó Nhất Bác hỏi, "Nàng không thể đánh bại họ sao?"
Bắc Vũ Đường thầm trợn trắng mắt, một đại nam nhân như hắn không đi cứu mà còn trông chờ vào nàng, mơ tưởng.
"Không đánh lại."
Phó Nhất Bác không nhịn được đưa mắt ra hiệu với đạo tặc kia, muốn nhắc nhở họ là bắt nhầm người rồi, nhưng đối phương lại dại dột, không hiểu gì.
Tần Thi Thi thấp giọng nói, "Các ngươi bắt nhầm người rồi, Bắc Vũ Đường là nữ nhân mặc y phục lam kia kìa."
Tên đạo tặc không để ý đến nàng ta.
Phó Nhất Bác thấy đối phương mãi không phản ứng thì có chút nôn nóng.
Hai xa phu sợ hắn nóng đầu thật sự để mình chôn cùng nữ nhân kia nên vội nói, "Phó tú tài, chúng ta trên có già, dưới có trẻ. Nếu chúng ta không còn, già trẻ nhà chúng ta đều sẽ chết đói, xin ngươi giúp chúng ta đi."
"Phó tú tài, họ cũng chỉ muốn mang nàng ta đi, cũng không muốn mạng của nàng ta. Nếu ngươi khăng khăng muốn nàng ta, mạng nhỏ của chúng ta cũng không còn. Ngươi còn tiền đồ rộng mở, chẳng lẽ muốn vùi mình như vậy sao?"
Phó Nhất Bác bị nói đến bực bội, cảm thấy sao tên đạo tặc kia ngu thế, còn bắt nhầm người, xem ra việc hôm nay không thành rồi.
Thôi thôi, chỉ có thể chờ lần sau.
Phó Nhất Bác đã có quyết định, lộ ra bộ dáng khó chịu, "Biểu muội, biểu ca có lỗi với muội."
Phó Nhất Bác cho Tần Thi Thi một ánh mắt, Tần Thi Thi đã hiểu.
"Biểu ca, một mạng của Thi Thi có thể đổi được tính mạng của mọi người, đáng giá." Tần Thi Thi một bộ sẵn sàng hy sinh.
Hồng Mai và Lục Hà nghe vậy cũng thay đổi cách nhìn với nàng ta, ánh mắt đều lộ rõ vẻ không đành lòng.
"Đi!" Thủ lĩnh đạo tặc mang theo Tần Thi Thi rời đi..
Đến khi đám đạo tặc kia đi rồi, hai xa phu thúc giục họ mau lên xe, xe nhanh chóng rời đi.
Đạo tặc đi được một đoạn, sắc mặt Tần Thi Thi bỗng trầm xuống, giận dữ hét lớn với đám đạo tặc, "Các ngươi bị ngu à, ta là Tần Thi Thi, không phải Bắc Vũ Đường. Các ngươi bắt lầm người!"
Thủ lĩnh đạo tặc cũng không phải người tốt lành gì, thấy nàng ta dám giận dữ mắng mình như thế thì giơ tay tát nàng ta. Tần Thi Thi tức khắc bị tát đến lệch mặt.
"Dám mắng lão tử là ngu, có tin lão tử tát chết ngươi không?" Đạo tặc hung ác nói.
Tần Thi Thi ngớ người, mãi nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần.
Lần này nàng ta cũng không dám ra oai nữa, ôn nhu nói, "Chúng ta đã bàn bạc trước rồi, các người bắt Bắc Vũ Đường. Chúng ta cũng đã giao tiền cho các ngươi rồi mà."
"Bàn bạc? Bàn bạc cái gì? Đầu óc ngươi có vấn đề à?" Một đạo tặc cười nói.
"Các ngươi có ý gì?" Tần Thi Thi có chút luống cuống, đã suy đoán ra được gì đó.
"Chúng ta là sơn tặc, xuống núi cướp bóc, đoạt người, theo ngươi là có ý gì?"
"Các... Các... Các ngươi là sơn tặc thật?" Sắc mặt Tần Thi Thi đại biến.
"Ngươi nói xem?!" Thủ lĩnh đạo tặc cười tà khí.
Tần Thi Thi hoảng sợ nhìn họ, hai mắt trợn lên, ngất xỉu.
Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường vội vã đuổi lên trấn trên, chỉ là chưa đi được bao lâu, phía trước đã lại xuất hiện một đám đạo tặc.
Bắc Vũ Đường nhìn đám người này thì biết đây mới là đám đạo tặc Tần Thi Thi an bài trước.
Hai xa phu đánh xe thấy đám người xuất hiện phía trước, cả người đều không tốt.
Sao hôm nay họ xui xẻo thế, gặp đạo tặc tận hai lần?!
Khi họ đang không biết phải làm gì, Bắc Vũ Đường đã nói, "Cứ lao thẳng qua."
"Vậy... Vậy cũng được?"
"Không được cũng phải được. Chúng ta không có tiền, nếu họ tàn nhẫn lên, mạng của chúng ta cũng sẽ không còn. Còn không bằng mạnh tay trước, lao thẳng lên."
Những người này không phải đạo tặc thật, tuyệt đối không dám lấy mạng ra đùa.
Hai xa phu nghe cũng thấy có lý, khi đến gần đám người, thủ lĩnh đối phương đang định mở miệng thì thấy hai cái xe ngựa kia không những không giảm tốc độ mà còn chạy như điên về phía mình.
Này... Điên rồi hả?!!
"Các ngươi dừng xe lại cho chúng ta! Mau dừng lại!" Thủ lĩnh hô.
Phó Nhất Bác nghe được giọng nói quen thuộc kia, không khỏi vén màn xe lên, thấy người đứng đằng trước chính là đám lưu manh trước đó mình thuê.
Chuyện này......
Sắc mặt Phó Nhất Bác đại biến.
Người họ an bài đang ở đây, vậy đám người vừa xuất hiện chẳng phải là......
Xe ngựa chạy nhanh như bay về phía đám người, lúc sắp đụng phải, đám người không dám cứng đối cứng nữa, tất nhiên là phải tránh ra, trơ mắt nhìn xe ngựa nghênh ngang chạy qua.
Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt Phó Nhất Bác như tro tàn, quan tâm hỏi, "Sao vậy? Thấy không khoẻ ở đâu sao?"
Phó Nhất Bác nhìn vào mắt nàng, hắn thế mà lại không dám nhìn thẳng, nghiêng đầu tránh đi.
"Không, không sao."
Biểu muội, biểu muội của hắn.
Phó Nhất Bác đau lòng, hắn cảm thấy đau lòng cho biểu muội của mình.
Đến khi họ về nhà, Lâm thị hưng phấn tiên lên, khi thấy Bắc Vũ Đường xuống từ xe ngựa, nụ cười lập tức cứng lại.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn bà ta, "Bà bà, sao có vẻ bà bà không vui lắm khi thấy con về thế?"
Hàng xóm chung quanh đều đang nhìn nên Lâm thị vội cười tươi rói, "Xem con kìa, sao ta có thể không vui chứ."
Thấy mọi người đều xuống mà chưa thấy Tần Thi Thi đâu, Lâm thị hỏi, "Nhất Bác, biểu muội của con đâu?"
Bắc Vũ Đường nắm lấy tay Lâm thị, vành mắt đỏ ửng, "Bà bà, trên đường về, bọn con gặp cướp. Biểu muội Thi Thi bị bọn cướp đoạt đi rồi."
Bắc Vũ Đường nói lời này cũng không nhỏ giọng nên hàng xóm xung quanh đều nghe được rành mạch.
"Trời ạ, bị bọn cướp đoạt đi rồi!"
"Đời này của cô nương kia coi như xong!"
"Thật đáng thương."
"Cô nương đó nhìn rất tốt, lại bị bọn cướp đạp hư như vậy!"
****
Hàng xóm xung quanh lập tức nghị luận sôi nổi.
Lâm thị chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng đó. Vốn họ đã bày kế để bọn cướp bắt Bắc Vũ Đường đi, sao lại biến thành Tần Thi Thi rồi.
Bà ta biết đám cướp là người phe mình nên không lo lắng lắm, chỉ là nữ nhân đáng chết này lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy, thanh danh của Thi Thi sẽ bị huỷ mất!
Lâm thị muốn cứu lại thanh danh cho Tần Thi Thi, vội đưa mắt ra hiệu cho Bắc Vũ Đường, "Hẳn là con nhầm rồi, chắc Thi Thi về nhà nó rồi nhỉ?"