Tác giả: Vân Phi Mặc Bắc Vũ Đường cho Hồng Mai một ánh mắt, Hồng Mai lập tức xốc miếng vải lên, xiêm y gấm vóc hoa lệ trên hai cái khay xuất hiện trước mắt Lâm thị.
Lâm thị vừa thấy mấy bộ xiêm y này thì đã sáng mắt.
Bắc Vũ Đường lấy một bộ trên khay xuống, khoa tay múa chân đặt trước mặt Lâm thị, "Màu xanh biếc này hợp với bà bà, nhìn trẻ ra, còn quý khí."
Hồng Mai ở bên cũng nói, "Đúng vậy đó ạ. Lão phu nhân mặc bộ này ra ngoài, đảm bảo mọi người sẽ sáng mắt. Tơ lụa gấm Tứ Xuyên này là cống phẩm trong cung năm nay, một thất vải mất trăm lượng bạc. Thứ này có tiền còn không mua được đó ạ."
"Thất vải này là do tiểu thư dùng quan hệ mới mua được, mất khoảng mấy trăm lượng bạc."
Lâm thị nghe vậy, đau lòng không thôi, mấy trăm lượng đấy!
Bắc Vũ Đường cười nói, "Chỉ cần bà bà mặc đẹp và thoải mái thì trăm lượng bạc này cũng đáng giá."
Lâm thị cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười kia ngày càng sâu.
Coi như nàng thức thời, biết là chọc bà ta không vui, còn biết lấy lòng bà ta.
Lục Hà cũng nói theo, "Lão phu nhân mặc bộ này ra ngoài, đảm bảo mọi người đều sẽ hâm mộ."
"Các ngươi mặc thử cho bà bà để bà bà ngắm xem."
Lâm thị ỡm ờ mặc bộ xiêm y kia, nói thật, bà ta mặc vào, cảm thấy chẳng ra gì, bà ta không nổi bật hơn được bộ xiêm y đẹp đẽ quý giá kia, nhưng bà ta lại hoàn toàn không nhận ra.
Hồng Mai khoa trương tán đương, "Lão phu nhân mặc bộ này quý khí bức người như lão thái quân trong kịch nam vậy!"
Lục Hà đứng bên cũng phụ hoạ.
Lâm thị nghe hai người khen, cười không khép được miệng.
"Đẹp thật sao?" Tuy Lâm thị hỏi vậy, nhưng ánh mắt và biểu cảm đều tỏ rõ bà ta vô cùng vừa lòng với bộ xiêm y này.
"Đẹp. Lúc trước con nhìn thấy thất vải này đã cảm thấy sẽ hợp với bà bà nhất. Hôm nay trông ra, quả là không nhìn nhầm." Bắc Vũ Đường cười nói.
Lâm thị cũng nhìn người trong gương, ngó trái xem phải.
"Bà bà, ở đây còn vài bộ nữa, bà bà cũng mặc thử xem, nếu không hợp thì mang đi sửa."
Lâm thị nhìn mấy bộ xiêm y kia, đó đều làm từ tơ lụa, bóng loáng, mịn màng, vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ.
Hôm sau, Lâm thị lập tức mặc bộ xiêm y tơ lụa ra ngoài la cà, khoe khoang trước mặt hàng xóm.
"Ai ui, Lâm gia, ngươi đang mặc tơ lụa đúng không?" Một phụ nhân nhìn bộ xiêm y của Lâm thị, đôi mắt sáng bừng.
Lâm thị khẽ nâng cằm, "Đương nhiên. Đây chính là... Là..."
"Là cái gì?" Người xung quanh nghi hoặc hỏi.
Lâm thị nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, "Ta nhớ ra rồi, nó gọi là gấm Tứ Xuyên. Đây là vải mà các nương nương trong cung dùng, một thất cần mấy trăm lượng, có bạc cũng chưa chắc mua được."
Nói xong, các phụ nhân xung quanh đều nhìn bà ta bằng ánh mắt hâm mộ, đố kỵ.
Lâm thị nhìn mà đắc ý trong lòng, cảm thấy hôm nay mình cực kỳ có mặt mũi.
Lâm thị khoe khoang chỗ này xong thì lại đi chỗ khác khoe khoang tiếp, cả một ngày, bà ta đều nhận được ánh mắt hâm mộ đố kỵ của người xung quanh.
Đến hôm sau, Lâm thị lại thay một bộ tơ lụa khác ra cửa, khiến các phụ nhân xung quanh khen ngợi và hâm mộ. Lâm thị chỉ cảm thấy mình càng có mặt mũi hơn.
Những ngày sau đó, bà ta cần mẫn ra ngoài, cũng cần mẫn đổi xiêm y.
Như vậy, hàng xóm láng giềng xung quanh đều biết tức phụ Phó gia kia hiếu thuận cỡ nào.
Lục Hà thấy Lâm thị lại ra ngoài khoe khoang, kéo tay Hồng Mai thì thầm, "Tiểu thư tốt với lão phu nhân quá. Những bộ tơ lụa đó tiểu thư cũng không có, cho lão phu nhân dùng cả. Lão phu nhân nhận đồ của tiểu thư lại không nói được câu nào hay với tiểu thư, vì sao tiểu thư còn phải may đồ cho lão phu nhân?"
Hồng Mai cười thần bí, "Sau này ngươi sẽ biết."
"Ngươi nói cho ta biết trước đi."
Không lâu sau này, Lục Hà cũng có đáp án, mà nguyên nhân đơn giản là vì đầu buổi chiều một ngày nào đó.
Chiều hôm đó, một quản sự mang sổ sách tới đây, vừa lúc gặp Lâm thị mở cửa chuẩn bị ra ngoài.
Lâm thị nghi hoặc đánh giá nam nhân trung niên trước mắt, "Ngươi là ai? Tìm ai?"
Quản sự vừa thấy Lâm thị đã biết thân phận của bà ta, vội cười nói, "Ta là Vương chưởng quầy của tiệm thóc gạo ở ngõ nhỏ phố Đông, hẳn ngươi là Phó lão phu nhân phải không?"
Lâm thị vừa nghe là chưởng quầy tiệm thóc gạo thì lập tức tươi cười, "Đúng vậy. Không biết ngươi đến đây có việc gì?"
Vương chưởng quầy cười nói, "Là thế này, mấy hôm trước ta ra ngoài nhập hàng, hôm qua đi giao hàng. Hôm nay vừa về nên ta lập tức đưa sổ sách tới đây."
"Sổ sách?" Lâm thị mờ mịt, "Ngươi giao cho ai?"
"Đương nhiên là thiếu phu nhân rồi." Vương chưởng quầy cười nói.
"Ngươi giao sổ sách cho nó? Chẳng lẽ cửa hàng đó là sản nghiệp của nó?" Lâm thị nhìn hắn chằm chằm.
Vương chưởng quầy thấy bà ta như thế thì cảm thấy không tốt.
Hắn đột nhiên nhớ, trước kia đều là Vương ma ma qua lấy, hơn nữa còn để các chưởng quầy đến tửu lầu giao cho Vương ma ma theo thời gian quy định.
Hắn nghĩ tiểu thư đã thành hôn, tiểu viện nhỏ không tiện để nhiều người vào, nhưng giờ nhìn Lâm thị, hắn lại có suy nghĩ khác.
Tiểu thư không muốn để người Phó gia biết nàng sở hữu bao nhiêu cửa hàng.
Nếu thật là vậy thì mình đến đây hôm nay, không những không chiếm được chỗ tốt, mà còn gây ra hoạ.
Lúc Vương chưởng quầy đang nghĩ xem nên lấp liếm thế nào thì Vương ma ma nghe tiếng đi ra.
Vương chưởng quầy thấy bà, như thấy được cứu tinh.
Vương ma ma đi về đại môn, nói với Vương chưởng quầy, "Vương chưởng quầy, tiểu thư mời ngươi vào."
Vương chưởng quầy và Vương ma ma chào Lâm thị một tiếng rồi đi về phòng Bắc Vũ Đường.
Lâm thị nhìn Vương chưởng quầy rời đi, hiểu rõ một điều.
Bà ta bị lừa!
Trước đó nói gì mà tiền của nàng đều đã dùng vào việc sửa và xây mới nhà, còn nói gì mà của hồi môn toàn mấy thứ vô dụng, cái này vô dụng chỗ nào hả?!
Lâm thị tức không chịu được.
Bắc Vũ Đường, ngươi giỏi lắm! Dám lừa ta!
Vương chưởng quầy thấy Bắc Vũ Đường thì hành lễ rồi trình sổ sách lên, còn giải thích nguyên nhân.
Bắc Vũ Đường tỏ vẻ không sao.
Vương chưởng quầy lại bổ sung thêm một câu, "Tiểu thư, hôm nay ta đến có phải đã chọc thêm phiền toái cho tiểu thư rồi không?"
Bắc Vũ Đường không thèm để ý, "Đừng nghĩ nhiều, không sao đâu."
Trước đó có lẽ sẽ có chút phiền toái, nhưng gần đây ngày nào Lâm thị cũng ra cửa khoe khoang, sẽ không có chuyện gì. Cho dù giờ Lâm thị biết nàng lừa bà ta không ít việc, muốn ra ngoài bôi xấu thanh danh của nàng thì chỉ sợ cũng chẳng ai tin.
Quả nhiên, Lâm thị biết Bắc Vũ Đường lừa bà ta chuyện cửa hàng thì muốn đi nói xấu nàng, nhưng bà ta nói xong thì lại chẳng có ai tin.
Không những không tin, lúc bà ta đi, những người đó còn cảm thấy bà ta không biết đủ, quá tham lam.
Trùng hợp là khi Lâm thị đang nói xấu Bắc Vũ Đường thì bị Lục Hà và Hồng Mai nghe được.
"Giờ ngươi biết tác dụng của mấy bộ xiêm y kia chưa?" Hồng Mai cười nói.
Lục Hà dù ngốc cũng hiểu, "Tiểu thư thật lợi hại. Sau này dù Lâm thị muốn nói tiểu thư bất hiếu thì chỉ sợ cũng không ai tin."
"Đúng là như vậy. Có câu miệng người đáng sợ, mà tiểu thư đã bịt miệng, 'thu mua' họ trước. Như vậy dù có gặp một số việc thì sẽ không bị thiệt. Người tàn nhẫn như lão phu nhân khó chắc rằng sẽ không có ngày đi ra ngoài bôi nhọ nói tiểu thư không hiếu thuận, ngược đãi nàng ta, như vậy tiểu thư sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, vạn người thoá mạ. Trước đó làm vậy chính là vì ngăn chặn chuyện thế này. Đây gọi là phòng ngừa chu đáo."
Lục Hà cảm thấy vô cùng bội phục tiểu thư, cũng nghĩ đến một vấn đề, "Ngươi biết trước rồi?"
Hồng Mai gật đầu.
"Tiểu thư nói với ngươi?" Lục Hà có chút ghen tị.
Hồng Mai lắc đầu, "Tự ngộ ra."
Chuyện này chính là lý do vì sao Lâm thị bó tay không làm gì được Bắc Vũ Đường.
Giờ bà ta dù có ra ngoài nói Bắc Vũ Đường không hiếu thuận thì cũng không ai tin, còn cảm thấy bà ta không biết tốt xấu. Lâm thị cảm thấy mình đã đè được Bắc Vũ Đường rồi, nhưng đến khi phát hiện ra sự thật thì đã muộn.
Cho nên khi Tần Thi Thi hỏi chuyện này, Lâm thị cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu.
Bà ta kéo tay Tần Thi Thi, "Thi Thi, con sinh cho Nhất Bác một hài tử được không?"
Tần Thi Thi thấy Lâm thị cuối cùng cũng hỏi ra, khuôn mặt đỏ bừng, hờn dỗi, "A di!"
"Con đó, còn thẹn thùng." Lâm thị nhẹ vỗ mu bàn tay của nàng ta, "Con yên tâm, chờ con sinh hài tử xong, Bác Nhi làm quan lớn, đến lúc đó, nữ nhân kia là nữ nhi nhà giàu thì đã sao. Lúc đó ta sẽ bảo Bác Nhi nâng con lên làm chính thê."
Tần Thi Thi động tâm, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ khó xử, "Nhưng... Nhưng Bắc tỷ tỷ thì sao?"
Lâm thị rất tự nhiên nói, "Đến lúc đó, nếu nó nguyện ý làm thiếp cho Bác Nhi thì ở, còn không thì cút ra khỏi Phó gia ta. Phó gia ta không cần loại không tôn trọng trưởng bối, không biết hầu hạ tướng công như nó."
Biến thê thành thiếp, chắc cũng chỉ có phụ nhân như Lâm thị mới làm được đến vậy.
Tần Thi Thi ra vẻ đồng cảm như bản thân mình cũng bị mà nói, "Bắc tỷ tỷ đúng là quá đáng. Làm thê tử nên hiếu thuận công công bà bà, hầu hạ tướng công. A di luôn phải nhường nhịn tỷ tỷ cũng là khó khăn."
Lời này đúng là hợp ý Lâm thị vô cùng.
"Còn không phải à. Aizz, nếu nó hiểu chuyện, săn sóc bằng nửa con thôi thì ta cũng vui vẻ rồi."
"A di yên tâm, sau này Thi Thi sẽ hiếu thuận người, chăm sóc biểu ca thật tốt." Tần Thi Thi lập tức nói.
Lâm thị vui mừng, "Thi Thi, con đồng ý sao?"
Tần Thi Thi thẹn thùng gật đầu.
Lâm thị liên tục cười nói, "Tốt, tốt, tốt, mai đi chọn ngày lành, để hai đứa nên duyên."
"Nghe theo a di." Tần Thi Thi ngượng ngùng siết chặt khăn lụa.
Ban đêm cùng ngày, Lâm thị gọi Phó Nhất Bác đến phòng mình, ba người cùng ngồi.
"Nhất Bác, Bắc thị mãi không chịu sinh hài tử cho con, Phó gia chúng ta cũng không thể vì nó mà mãi không có hậu. Vậy nên, ta muốn Thi Thi sinh hài tử cho con, con thấy thế nào?"
Lâm thị hỏi thẳng.
Bà ta cũng không sợ nhi tử cãi lại, bởi vì bà ta biết nhi tử cũng có ý với Tần Thi Thi. Nếu không, bà ta cũng sẽ không ngả bài nhanh như vậy.
Tần Thi Thi thẹn thùng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng muốt, còn thường dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn Phó Nhất Bác.
Từ sau khi hiểu niềm vui khi hoan ái ở thanh lâu, Phó Nhất Bác đã biết được điểm tốt của nữ tử, Tần Thi Thi dục cự còn nghênh, mơ hồ câu dẫn đã sớm khiến hắn không chịu nổi.
Nhưng ngại thân phận nên hắn luôn nhịn, giờ cuối cùng mẫu thân cũng nói thẳng, hắn vui vẻ không thôi.
"Có ba tội bất hiếu, không con là một trong số đó. Mẫu thân suy xét đúng, là hài nhi sai, khiến nương nhọc lòng. Chuyện này đều nghe theo nương." Phó Nhất Bác nghiêm trang nói, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra tâm tư của hắn với Tần Thi Thi.
Tần Thi Thi thấy hắn không phản đối cũng vui mừng.
Lâm thị vui vẻ kéo tay hai người, đặt lại bên nhau, "Sau này hai đứa phải sống với nhau thật tốt, mau sinh cho ta một tôn tử béo mập."
Tần Thi Thi ngượng ngùng gật đầu.
Phó Nhất Bác thấy biểu muội nhìn mình bằng ánh mắt ái mộ, cũng cảm thấy thoả mãn.
Nửa năm trước, sau khi chuyện gánh tội thay xảy ra, còn thêm chuyện thanh lâu, tình cảm của hắn và Bắc Vũ Đường đã không còn. Mới đầu, vì áy náy nên hắn còn đi lấy lòng nàng, khẩn cầu nàng tha thứ, nhưng qua một hai lần, hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa, cũng lười đi lấy lòng nàng.
Giờ nhìn biểu muội, cảm giác hư vinh nam nhân của hắn được thoả mãn.
Trong căn phòng này, mấy người Phó gia đã thương lượng xong, hoàn toàn vứt nữ chủ nhân trong nhà là Bắc Vũ Đường ra sau đầu. Trong mắt họ, ý kiến của nàng không quan trọng.
"Nương, gần đây cần nộp mười hai lượng bạc tiền học phí cho thư viện." Phó Nhất Bác nhớ đến chính sự.
Gần đây hắn không có bạc nên cũng không đi thanh lâu.
Lâm thị nhăn mày, "Sao mấy năm nay học phí đắt vậy?"
Năm nay Phó Nhất Bác đã lấy đi mấy chục lượng bạc trong tay bà ta, nếu tiếp tục chi tiếp như vậy, số bạc bà ta tiết kiệm sẽ hết sớm thôi.
Tần Thi Thi nhìn ra bà ta khó xử, đề nghị, "Không phải Bắc tỷ tỷ có rất nhiều cửa hàng sao, sao biểu ca không đến chỗ tỷ ấy lấy bạc?"
Phó Nhất Bác sao lại chưa hỏi, nhưng Bắc Vũ Đường chỉ nói một câu, "Ngươi bảo ta đưa bạc cho ngươi, để ngươi ra ngoài tìm nữ nhân? Dùng tiền của ta nuôi nữ nhân khác, ngươi thấy mặt Bắc Vũ Đường ta viết hai chữ ngu ngốc à? Rốt cuộc là ngươi ngu, hay là ta ngu?"
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ kỹ câu này, càng nhớ kỹ vẻ mặt khinh bỉ, khinh miệt của nàng lúc đó. Khi đó, hắn cảm thấy mình như không có chỗ dung thân.
Từ đó về sau, Phó Nhất Bác không dám đề cập đến chuyện tiền bạc trước mặt nàng nữa. Không còn bạc thì đương nhiên sẽ đến xin Lâm thị.
Lâm thị không còn bạc, đương nhiên muốn đến chỗ Bắc Vũ Đường lấy, nhưng mỗi lần Bắc Vũ Đường đều khóc than với bà ta.
Cái gì mà làm ăn không tốt, cái gì mà còn phải đền tiền bồi thường.
Nói mãi, cuối cùng ngược lại thành ngửa tay xin tiền bà ta, khiến Lâm thị tức điên.
Một lần, hai lần, ba lần... Lâm thị đã biết, muốn lấy bạc từ tay nàng, khó hơn lên trời.
Phó Nhất Bác xấu hổ không trả lời.
Tần Thi Thi nhìn biểu cảm của Phó Nhất Bác và Lâm thị thì cũng đoán được đại khái. Họ nhất định đã đi đòi, nhưng cuối cùng không chiếm được gì tốt.
Tâm tư Tần Thi Thi bách chuyển thiên hồi, thời gian này nàng ta cũng đã để tâm quan sát tình trạng kinh tế của Bắc Vũ Đường nên biết của hồi môn của nàng xa xỉ lắm. Nếu không phải nàng lấy của hồi môn của mình ra thì Phó gia cũng chỉ là một hộ gia đình một nghèo hai trắng mà thôi.
Tần Thi Thi thở dài, "Aizz, chỉ tại muội không có tiền như Bắc tỷ tỷ, không thể giúp biểu ca. Bắc tỷ tỷ sở hữu mấy cửa hàng, lấy một chút bạc thôi cũng đủ để biểu ca chi tiêu."
"Hừ, đừng nói nữa. Nó keo kiệt cực kỳ, ôm của hồi môn của nó khư khư, một lượng bạc cũng không chịu nhả ra. Chúng ta cũng không bỏ qua mặt mũi đi hỏi nó lấy được." Lâm thị hầm hừ.
"Bắc tỷ tỷ là người Phó gia, đồ của tỷ ấy đương nhiên cũng là của Phó gia. Nào có gì mà của hồi môn gì nữa. A di đi lấy mấy thứ đó, có gì mà không được?"
Lời ngụy biện này hoàn toàn đi vào lòng Lâm thị và Phó Nhất Bác, cảm thấy Tần Thi Thi nói không sai. Bắc Vũ Đường là tức phụ Phó gia, đồ của nàng còn không phải của Phó gia sao.
Mấy người này đã hoàn toàn quên, của hồi môn của nữ tử thuộc sở hữu của nữ tử, phu gia và trượng phu hoàn toàn không có quyền đồng vạo. Đáng tiếc, họ lựa chọn quên, chỉ muốn có lợi cho mình.
"Nó ngày nào cũng ở cái phòng đó, ta đi lấy kiểu gì. Nếu muốn đi đoạt, những nha hoàn bà tử bên cạnh nó cũng không dễ chọc." Lâm thị nói ra băn khoăn của mình.
Tần Thi Thi liếc mắt, "Cái này cũng không khó."
Lâm thị vội vàng hỏi, "Con có ý gì sao?"
"Như vậy đi, mai con sẽ mời Bắc tỷ tỷ tới miếu Quan Âm ở ngoại ô một chuyến, mỹ danh là đi cầu tử, hẳn Bắc tỷ tỷ sẽ không từ chối, đến lúc đó bảo tỷ ấy mang nha hoàn bà tử đi cùng, vậy trong nhà chỉ còn mình a di, a di đi phòng của tỷ ấy lấy đồ, đến khi đồ đã vào tay, tỷ ấy cũng không dám làm gì." Tần Thi Thi nói ra tính toán của mình, đôi mắt Phó Nhất Bác và Lâm thị đều sáng lên.
"Nếu lỡ nó làm ầm lên thì sao?" Lâm thị lại hỏi.
Tần Thi Thi cười duyên, chậm rì rì tiếp, "Nếu Bắc tỷ tỷ muốn làm ầm lên thì là tỷ ấy không biết tốt xấu. A di, lúc ấy chỉ cần nói với người ta, đó là do tỷ ấy cho a di, nhưng giờ lại đổi ý. Người ngoài không phải nói Bắc tỷ tỷ hiếu thuận sao, đó còn không phải là thứ tỷ ấy hiếu thuận đưa cho a di sao? Nếu tỷ ấy muốn cướp về, vừa lúc để người ngoài biết gương mặt thật của tỷ ấy. Đây là một công đôi việc."
"Nếu tỷ ấy không làm ầm lên thì còn tốt. Nếu thật sự muốn làm ầm lên thì cũng là chuyện tốt với a di."
Lâm thị nghe xong, liên tục gật đầu, kéo tay Tần Thi Thi mà vỗ về, "Thi Thi à, con đúng là thông minh, nghĩ ngay ra được. Như vậy thì ta còn sợ không xử lý được nó nữa sao."
Tần Thi Thi nũng nịu nói, "Có thể phân ưu cho a di là may mắn của Thi Thi, chỉ cần a di không chê con vụng về là được."
"Sao ta có thể ghét bỏ con được, thích còn không kịp ấy chứ." Lâm thị tươi cười đầy mặt, càng nhìn Tần Thi Thi lại càng thích.
Lâm thị đẩy Tần Thi Thi đến bên cạnh nhi tử, "Nhất Bác, sau này phải đối xử tốt với Thi Thi, nếu con phụ nó, ta sẽ không tha cho con."