Tác giả: Vân Phi Mặc Đối phương dễ bị lừa cũng là vì xem thường Tiểu Tử Mặc.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự xem thường đó.
Người vây xem xung quanh nhìn kỹ bàn cờ, cuối cùng nhìn ra manh mối. Thanh niên cũng đã nhìn ra vấn đề, ngây ngốc luôn, trừng bàn cờ bằng ánh mắt không thể tin.
Người vây xem cũng rất kinh ngạc, không nhịn được khen.
"Diệu, quả là diệu."
"Thật bội phục, ta xem mà còn ngây người luôn."
"Thần đồng, quả xứng danh thần đồng!"
"Tại hạ chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào có cờ nghệ cao siêu như vậy, tuổi này đã có cờ nghệ như thế, sau này ắt sẽ có thành tựu lớn."
Ánh mắt mọi người nhìn Tiểu Tử Mặc đã hoàn toàn thay đổi, thu lại tất cả sự khinh thường ban nãy.
Thật ra thái độ của họ như vậy cũng là bình thường. Cảm giác này giống như một việc mình vốn không có ôm hy vọng gì lại khác hoàn toàn tưởng tượng của mình, khiến cảm giác khiếp sợ gia tăng thêm.
Nếu bọn họ mong đợi Tiểu Tử Mặc ngay từ đầu thì dù bé có thắng trận này, mọi người cũng chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, hiệu quả sẽ khác hoàn toàn với lúc này.
Nam thanh niên đối diện thua tâm phục khẩu phục, cũng không phải người không nhận thua được.
Hắn đứng lên, chắp tay thi lễ với Tiểu Tử Mặc, "Tại hạ bội phục."
Phúc chưởng quầy vốn không chú ý bên này, nhưng âm thanh bên này hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nên họ đều nhìn qua bên này xem sao. Sau khi biết Tiểu Mặc Nhi thắng thì đều ghé mắt.
Thần đồng! Nếu người này muốn thì sau này chắc chắn sẽ toả sáng rực rỡ!
Phúc chưởng quầy nhìn bé bằng ánh mắt tán thưởng.
Tần Vũ Hiên vốn đang chậm rãi hạ cờ với đối thủ, hoàn toàn không để bụng. Hắn nghe động tĩnh bên kia thì đã biết kết quả.
Chậc chậc, tiểu tử kia không tệ.
Nếu tiểu tử kia đã thắng, vậy hắn cũng nên lên tinh thần đối chiến thôi.
Tần Vũ Hiên đã nghiêm túc lên, đối phương hoàn toàn không chống đỡ nổi, không kiên trì được bao lâu đã thua rối tinh rối mù.
Có lẽ Tiểu Tử Mặc thắng cuộc thi với tốc độ nhanh khiến những người dự thi khác cũng có chút vội vàng. Họ đều không tự giác hạ cờ nhanh hơn, nhanh chóng phân ra thắng bại.
Lúc này trong sân chỉ còn lại ba tuyển thủ thắng lợi, họ lần lượt là số 2 – Phòng Linh Ngọc, số 37 – Mộc Tử Mặc, số 38 – Tần Vũ Hiên.
Phúc chưởng quầy đọc ba tên này ra, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại. Tiểu Tử Mặc nho nhỏ đứng giữa hai người Phòng Linh Ngọc và Tần Vân Huyên, hào quang khí vũ hiên ngang của hai người không những không che dấu Tiểu Tử Mặc mà khiến bé có vẻ càng thêm bất phàm.
Đại đa số mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tiểu Tử Mặc.
Những người quan khán ván cờ bé vừa thi đều sôi nổi kể cho người xung quanh, khiến người nghe đều đánh giá lại bé.
Phúc chưởng quầy giơ tay ý bảo mọi người im lặng, chờ đến khi tất cả đều đã yên lặng, hắn mới nói tiếp, "Sau đây ba vị cần đánh bại hai vị còn lại mới tính là thắng." Sau đây sẽ rút thăm xem ai so đấu trước."
Hắn vừa nói xong, Tần Vũ Hiên đã lên tiếng, "Để ta trước đi, hai vị ai nguyện ý đối chiến với ta trước?"
"Ta." Phòng Linh Ngọc đứng dậy.
Tiểu Tử Mặc không động, không phải bé không đủ nhanh, mà vì bé không muốn đoạt.
Phúc chưởng quầy thấy người ta đã tự muốn so rồi cũng không mất thời gian thêm nữa, lập tức để hai người bắt đầu đối chiến.
Một gã sai vặt đi đến bên người Tiểu Tử Mặc, nhiệt tình dò hỏi, "Tiểu công tử có muốn qua bên kia nghỉ ngơi để ứng phó những ván sau không?"
Tiểu Tử Mặc xua tay, "Cảm ơn, không cần."
Bé con bước chân ngắn đi đến vòng đối chiến. Người vây xem thấy bé tới thì đều không tự giác nhường ra một con đường, để bé đi vào.
Nam thanh niên trước đó đối chiến với Tiểu Tử Mặc thấy bé đến thì không nhịn được nói, "Sao ngươi không nghỉ ngơi một lát?"
Tiểu Tử Mặc vốn không muốn để ý, nhưng nhớ lời mẫu thân dạy thì giải thích, nói rõ ràng nguyên nhân, miễn cho người khác lại đưa ra kiến nghị ngốc nghếch này lần nữa.
"Ngươi có từng nghe một câu này chưa?"
"Câu gì?" Nam thanh niên nghi hoặc nhìn bé.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Nói xong, bé không để ý đến nam thanh niên nữa, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ván cờ bên trong.
Nam thanh niên phản ứng lại, đột nhiên vỗ trán, không ngừng cảm thán sự thông tuệ của bé.
Quả nhiên, mình thua không oan mà!
Tiểu Tử Mặc nghiêm túc quan sát Phòng Linh Ngọc và Tần Vũ Hiên đối chiến, cờ nghệ của hai người đều rất tốt. Trong mắt người ngoài, hai người đang đối chiến rất lợi hại, có cảm giác không phân cao thấp. Nhưng trong mắt Tiểu Tử Mặc thì lại khác.
Phòng Linh Ngọc hoàn toàn đi theo đường mà Tần Vũ Hiên vạch sẵn, bị hắn nắm mũi dắt đi, mà lại chẳng hề phát hiện. Chỉ như vậy thì bé đã biết thắng bại thế nào.
Cho dù đã nhìn ra nhưng bé vẫn không ngừng quan sát phong cách chơi cờ của hai người, đặc biệt là Tần Vũ Hiên. Người này chơi cực kỳ giảo quyệt, giống Phong lão sư, từng bước từng bước đều là mê trận, nếu bất cẩn sẽ rơi vào bẫy mà hắn vạch ra từ trước.
Tiểu Tử Mặc không hiểu, rõ ràng Tần Vũ Hiên có thể một lưới bắt Phòng Linh Ngọc, lại chậm chạp không thu tay.
Chẳng lẽ là hắn cố ý trêu chọc Phòng Linh Ngọc?
Tiểu Tử Mặc cau mày nhìn Tần Vũ Hiên, vừa lúc ánh mắt hai người lơ đãng chạm nhau, sau đó bé thấy Tần Vũ Hiên nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Tiểu Tử Mặc sửng sốt, bé đọc được một tin tức từ ánh mắt hắn.
Tần Vũ Hiên đang cố ý giúp đỡ mình, cố ý kéo dài thời gian để bé quan sát kỹ Phòng Linh Ngọc.
Sao hắn lại giúp mình?!
Tiểu Tử Mặc nhăn chặt mày, nam nhân này thật kỳ quái, vì sao lại muốn giúp mình? Mục đích của hắn là gì?
Tính ra họ còn có tranh chấp đấy, hắn sẽ tốt bụng hỗ trợ mình như vậy sao?
Tiểu Tử Mặc nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không hiểu ý đồ của người này.
Nếu đã không hiểu thì thôi, bé tập trung chú ý vào ván cờ. Nếu Tần Vũ Hiên đã cho bé cơ hội này, vậy bé sẽ không bỏ qua.
Thời gian dần trôi, người quan sát hoàn toàn không phát giác thời gian trôi mau.
Hai khắc sau, ván cờ này đã phân thắng bại.
Tần Vũ Hiên nhẹ lay cây quạt, mỉm cười nói với Phòng Linh Ngọc, "Đa tạ."
Phòng Linh Ngọc nhìn đường của mình hoàn toàn bị phá hỏng, cuối cùng buông quần cờ, chắp tay thi lễ với Tần Vũ Hiên.
"Ván cờ này số 38 Tần Vũ Hiên thắng lợi. Vậy trận tiếp theo là hai vị nào so đấu?" Phúc chưởng quầy nhìn ba người.
"Ta." Tiểu Tử Mặc giơ bàn tay nhỏ bụ bẫm lên.
Tần Vũ Hiên đứng yên bất động, Phòng Linh Ngọc vốn cũng không muốn động, nhưng thấy Tần Vũ Hiên đã không động rồi thì chỉ có thể đứng ra.
"Để ta đi."
Phòng Linh Ngọc nhìn Tiểu Tử Mặc, trước đó nghe nói cờ nghệ của bé không tệ, nên hắn sẽ không coi thường.
"Mời, tiểu bằng hữu."
Tiểu Tử Mặc cũng cung kính làm một thủ thế mời.
Hai bên ngồi xuống, người quân đen, người quân đỏ, bắt đầu đối chiến.
Lúc này Tiểu Tử Mặc vẫn là quân trắng hạ trước. Phòng Linh Ngọc cầm quân đen.
Hạ mấy chục bước, Tiểu Tử Mặc biết cờ nghệ của Phòng Linh Ngọc cao siêu hơn đối thủ trước của bé rất nhiều, muốn thắng thì phải lên toàn bộ tinh thần để ứng đối.
Phòng Linh Ngọc thầm kinh ngạc, trước đó hắn nghĩ bé thắng ván cờ trước là do Lâm Hùng khinh địch, nhưng giờ xem ra không phải vậy rồi. Đứa trẻ đối diện cờ nghệ hơn hẳn Lâm Hùng, Lâm Hùng thua không oan.
Phòng Linh Ngọc mất tập trung một lát đã lập tức rơi vào bẫy của Tiểu Tử Mặc, đến khi phản ứng lại, bố cục bàn cờ đã bị bé khống chế.
Phòng Linh Ngọc nhăn mày, quân cờ trên tay mãi chưa thể hạ xuống.
Người xung quanh thấy vậy, không khỏi cảm thán Tiểu Tử Mặc chọn thời cơ quá chuẩn, lại bức bách Phòng Linh Ngọc thành như thế. Nếu Phòng Linh Ngọc không phá được vòng vây thì bàn cờ này Tiểu Tử Mặc sẽ thắng.
Mọi người đều bừng bừng hứng thú, tập trung tinh thần quan sát.
Một lát sau, Phòng Linh Ngọc hạ cờ. Khi quân cờ đặt xuống, không ít người đều kinh hô.
"Hạ như vậy chẳng phải sẽ lộ hết sao?"
"Chẳng lẽ Phòng Linh Ngọc định tự chủ động nhận thua?"
......
Dù người xung quanh nói thế nào, Tiểu Tử Mặc nhìn thấy Phòng Linh Ngọc đặt quân cờ kia thì đuôi mày khẽ nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ càng căng chặt.
Đuôi mày Phòng Linh Ngọc giãn ra, chiêu này chặt đường lui, lại xông ra ngoài, vừa lúc giải được khốn cục của hắn hiện tại. Giờ cần đoán xem đứa trẻ này sẽ ra chiêu gì.
Hắn đợi không bao lâu, Tiểu Tử Mặc đã nhanh chóng đặt cờ xuống.
Cái này......
Phòng Linh Ngọc thấy bé hạ quân cờ kia, có chút kinh ngạc.
Bé làm vậy chẳng phải tự huỷ trường thành ư?
Chẳng lẽ có bẫy?
Phòng Linh Ngọc nhìn cục diện bàn cờ, rõ ràng nhìn qua là biết hạ quân nào tiếp theo mới tốt nhất, nhưng hắn lại không dám hạ cờ ngay.
Tiểu Tử Mặc vô cùng bình tĩnh ngồi đó, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt bé.
Người vây xem hồ đồ, người cờ nghệ không cao hoàn toàn không hiểu hai người muốn làm gì, mà số ít người cờ nghệ xuất chúng lại nhìn ra một chút manh mối.
Tần Vũ Hiên nhìn nước cờ của Tiểu Tử Mặc, lộ ra nụ cười nhạt.
Đứa trẻ này nhiều tâm tư thật, còn biết tính cả nhân tâm. Bé cố ý lộ ra một sơ hở, khiến Phòng Linh Ngọc cẩn thận không dám động, hắn càng không dám động thì lại càng rơi sâu vào bẫy của bé.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng nhìn ra. Nàng kinh ngạc nhìn Tiểu Tử Mặc, biểu hiện của bé đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Nàng biết Tiểu Mặc Nhi rất thông minh, nhưng không ngờ chỉ mớ một lát mà bé đã nhìn ra được tính cách của Phòng Linh Ngọc, lớn mật lợi dụng tính cách của hắn để bày cục, thật là tâm tư kín đáo, lớn mật, lại giỏi vận dụng.
Nếu Phòng Linh Ngọc không nhìn ra ý đồ của bé thì ván này Tiểu Mặc Nhi thắng chắc.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Phòng Linh Ngọc cuối cùng vẫn không nhìn ra được ý đồ của Tiểu Tử Mặc, rơi thẳng vào cái bẫy bé đặt ra. Một chén trà nhỏ sau, khi hắn phản ứng lại, đã quá muộn.
Phòng Linh Ngọc nhìn bàn cờ, quân cờ trên tay trước sau không đặt xuống được.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Tử Mặc, trịnh trọng cung kính thi lễ, "Tại hạ nhận thua."
Tiểu Tử Mặc cũng không vì thắng trận mà tự đắc, bé đứng lên, cũng cung kính đáp lễ, "Đa tạ."
Phòng Linh Ngọc nhìn bé còn nhỏ mà đã không cao ngạo, không nóng này, dù thắng vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, vừa bội phục, vừa cảm khái.
Hắn cảm thấy mình thua trận này không oan.
Hắn dám khẳng định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người này nhất định nổi danh vang chấn thiên hạ.
Người xung quanh thấy kết quả này đều ồ lên.
"Trời ạ, người này đúng là nghịch thiên!"
"Phòng Linh Ngọc thua ư?!"
"Người này nếu không phải thần đồng thì thiên hạ không có thần đồng nữa!"
"Đúng là vô cùng ngạc nhiên."
......
Phúc chưởng quầy thấy kết quả này thì cũng kinh ngạc. Phòng Linh Ngọc là tài tử nổi danh lẫy lừng trong phạm vi trăm dặm ở huyện Tam Thuỷ họ, cờ nghệ tuy không phải cực kỳ nổi bật, nhưng cũng không tầm thường.
Không ngờ lại thua một đứa bé.
Đứa bé này rất được!
Phúc chưởng quầy càng nhìn Tiểu Tử Mặc thì càng vừa lòng, hận không thể chiếm bé làm của riêng.
"Trận thi đấu này số 37 – Mộc Tử Mặc thắng. Giờ điểm số của số 37 và 38 đều là 1, chỉ cần thắng đối phương, thì sẽ là người thắng cuối cùng."
Tần Vân Huyên nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không cần."
Phúc chưởng quầy thấy bé không cần nghỉ thì lập tức tuyên bố, "Trận so đấu cuối cùng chính thức bắt đầu."
'Tùng'~
Sau tiếng trống, cuộc thi giữa Tần Vũ Hiên và Tiểu Tử Mặc chính thức bắt đầu. Tiểu Tử Mặc lần này vô cùng tập trung, vì bé biết đối thủ của bé cực kỳ mạnh, tỷ lệ thắng của bé là cực nhỏ.
Nhưng dù biết là nhỏ, bé cũng không từ bỏ, càng thêm chuyên chú dùng toàn lực ứng chiến.
Tần Vũ Hiên nhìn thấy sự trấn định và ngọn lửa chiến ý trong mắt bé.
Hắn rất chờ mong so đấu với đứa bé này đấy.
Tần Vũ Hiên mới đầu còn ôm tâm lý chơi một lát đối chiến với bé, nhưng lại bị bé bức đến mức không thể không nghiêm túc đối chiến. Khi hắn chuẩn bị thu lại thái độ bất cần đời thì đứa bé đối diện dùng giọng nói mềm mại của mình, nghiêm trang nhắc nhở, "Thỉnh thi đấu nghiêm túc."
Ai ui, đứa bé này nghiêm túc thế.
"Ngươi thật sự muốn ta nghiêm túc à?" Tần Vũ Hiên nghiền ngẫm hỏi.
Tiểu Tử Mặc nghiêm túc vô cùng, "Nếu ngươi không muốn so đấu thì nhận thua luôn đi."
"Hahahaha." Tần Vũ Hiên cười, nhìn bé bằng ánh mắt cực kỳ hứng thú, "Xem ra ta mà không nghiêm túc là có lỗi rồi. Vậy sau đây ngươi cần phải để ý đấy."
Tiểu Tử Mặc không đáp lại, dùng hành động thực tế để thể hiện bé không sợ.
Hành động của bé khiến Tần Vũ Hiên càng lúc càng có hứng thú đối chiến.
Khi Tần Vũ Hiên bắt đầu nghiêm túc, Tiểu Tử Mặc lập tức rơi vào khổ chiến. Mọi người thấy bé bị Tần Vũ Hiên ép liên tục bại lui, trán cũng rỉ mồ hôi.
Nhưng dù bị ép chặt, bé vẫn hai lần tìm được cơ hội phản kích, nhưng lại nhanh chóng bị Tần Vũ Hiên cắt đứt, đuổi giết.
Quân đen trên bàn cờ ngày càng nhiều, khuôn mặt Tần Vũ Hiên không nhàn nhã như trước, mà khuôn mặt Tiểu Tử Mặc đối diện hơi trắng, trán cũng có mồ hôi.
Nhìn bé như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, nhưng ánh mắt bé lại sáng trong, kiên định và chấp nhất.
Tần Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn bé, lông mi hơi rung.
Chậc chậc, chính hắn cũng có phần không đành lòng thắng rồi đấy.
Tiểu Tử Mặc cũng ngẩng đầu, thấy được suy nghĩ loé qua của hắn.
"Ta không cần ngươi nhường." Bé con banh mặt, nghiêm túc vô cùng.
"Thua thì không được khóc nhè đâu."
Tiểu Tử Mặc yên lặng trợn trắng mắt, không để ý đến hắn.
Tần Vũ Hiên thấy bé như vậy, càng lúc càng thích. Đột nhiên có suy nghĩ muốn nhận bé làm đồ đệ. Suy nghĩ này không những không khiến hắn phản cảm mà càng lúc càng kiên định.
Người này dù là tâm tính hay phẩm tính đều thượng thừa. Công phu lúc trước lộ ra lúc xung đột với Ngọc Trúc đã thể hiện phần căn cơ của bé không tệ, hẳn căn cốt cũng sẽ không quá kém.
Tần Vũ Hiên nghiêm túc lên thì Tiểu Tử Mặc thật sự không phải đối thủ của hắn.
Rất nhanh sau đó, bé không kiên trì được nữa, binh bại liên tục, cuối cùng thua ván này.
Cho dù thua, mọi người vẫn vỗ tay vì bé, cho bé ánh mắt khẳng định. Tuy là bại, nhưng dù bại hãy còn vinh.
Tiểu Tử Mặc đứng lên, cung kính thi lễ với Tần Vũ Hiên.
Hành lễ xong, bé chạy về bên người Bắc Vũ Đường, ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng, giọng nói mềm mại mang theo tiếc nuối và mất mát, "Mẫu thân, hài nhi thua rồi, không để nương ăn cá yến được."
Bắc Vũ Đường cầm khăn lụa ôn nhu lau mồ hôi trên trán bé, dịu dàng nói, "Không sao. Chúng ta có thể đến tiệm bên cạnh ăn."
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc, đang định rời đi, trước mặt lại xuất hiện một người.
Tần Vũ Hiên chắn trước mặt họ, nhẹ lay quạt, tươi cười ôn tồn lễ độ, "Phu nhân và tiểu công tử nếu không chê thì có thể dùng bữa cùng ta. Một mình ta không ăn hết được, vừa lúc có thể cùng hưởng với hai vị."
Bắc Vũ Đường vừa định từ chối thì đối phương đã nhanh chân nói trước.
"Trước đó tiểu đồng có đắc tội tiểu công tử, còn chưa bồi tội với hai vị. Bữa cá yến này coi như tại hạ nhận lỗi, được chứ? Mong phu nhân tha thứ."
"Tần công tử đã nói vậy, nếu lại từ chối thì có vẻ chúng ta không phải." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
Tần Vũ Hiên nghe nàng nói thế thì biết chuyện đã ổn thoả.
Lát nữa trong bữa ăn thì hắn có thể lộ ra ý muốn thu đồ đệ của mình, xem họ lựa chọn thế nào.
Tần Vũ Hiên đã tính toán hết, chỉ là......
"Đáng tiếc, chúng ta nhất định phải cô phụ ý tốt của Tần công tử. Ta và nhi tử còn chuyện quan trọng khác, không quấy rầy nhã hứng của công tử."
Nói xong, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc đi qua bên cạnh hắn, hoàn toàn không để tâm hắn nghĩ gì.
Ngọc Trúc thấy họ không cho chủ tử mặt mũi như thế thì lập tức nhân cơ hội chửi bới người, "Thiếu gia, ngài nhìn chúng xem, đúng là không biết tốt xấu! Trên đời này có bao nhiêu người muốn dùng bữa cùng ngài, chúng lại dám từ chối!"