Tác giả: Vân Phi Mặc 'Lầu trên dẫn tôi theo với.'
'Tôi cũng gia nhập.'
'Nhìn sắc mặt người Y gia là tôi lại muốn nôn.'
Người trên mạng đều mắng chửi, mắng hết mười tám đời tổ tông Y gia một lượt.
Mà Công hội thợ săn với quyền uy tối cao của nhân loại đã phát thông cáo khẩn cấp, thợ săn nào ở gần thành Era thì mau chóng chạy tới Y gia. Huyết tộc muốn khống chế thành Era, họ đương nhiên không thể ngồi xem.
Nếu thành Era thật sự bị khống chế thì nhân loại sẽ gặp nguy hiểm.
Cả thế giới đều sôi trào, chỉ có hai người vẫn vô cùng rảnh rỗi đứng trên nóc nhà, một người còn đang cầm camera để quay livestream.
Nóc nhà đúng là bị huyết tộc bao vây, nhưng mà họ đều là người làm nền bị ngài Công tước nhà mình kéo đến, chứ chính họ cũng chẳng hiểu mình đến làm cái quái gì.
Điều này còn chưa phải là điều khiến họ kinh ngạc nhất, điều khiến họ chú ý là thiếu nữ nhân tộc đứng cạnh bên ngài Công tước nhà họ kìa. Nhìn Công tước ân cần với cô như vậy, suýt thì mắt họ bị mù luôn.
Công tước nhà họ còn chủ động cầm máy quay, nhìn thế nào cũng thấy chân chó!
Bọn họ tò mò nên thường thường nhìn Bắc Vũ Đường, muốn xem cô có ưu điểm gì, nhưng mà nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trên nhìn dưới vẫn không nhìn ra cô có điểm nào khiến Công tước nhà họ ưu ái như vậy.
Có lẽ là ánh mắt họ quá nóng bỏng nên người nào đó không vui.
Semond lạnh lẽo nhìn qua đám người bằng ánh mắt cảnh cáo, khiến cả đám cúi vội. Một lũ đều ra vẻ bọn em rất chuyên tâm xem bàn xé mặt của nhân loại bên dưới, nhưng mà nghe nghe sao thấy câu chuyện họ định biến những con người bên dưới thành huyết tộc rồi công chiếm thành phố này nó đáng tin thế quái nào ấy nhở?!
Chẳng lẽ hôm nay ngài Công tước gọi họ tới là vì chuyện này? Nghĩ đến việc Công tước không làm gì đã thu phục được một thành phố, họ vô cùng hưng phấn và kích động.
Bắc Vũ Đường luôn im lặng quan sát tất cả.
Giờ không khí bên dưới rất khẩn trương, nhân loại bình thường không có sức mạnh đều rất sợ hãi, không biết nên lựa chọn thế nào. Mà thợ săn thì ôm tâm thái sẽ chết chuẩn bị liều mạng với Y gia.
Phó hội trưởng nói với mọi người trong công hội, "Chúng ta dẫn họ xông ra!"
"Vâng, Phó hội trưởng!"
Những người ngày xưa có hiềm khích, giờ đối mặt với kẻ địch chung thì đều nhất trí đồng lòng.
Khi họ xảy ra xung đột, Bắc Vũ Đường tắt livestream.
Dân mạng đang xem phát sóng thấy màn hình tối sầm thì đều chửi bậy, thậm chí có người còn đập bàn đứng dậy.
'Má, đến lúc mấu chốt thì hết á?!'
'Có nhầm không thế, đúng lúc này tắt live là sao?!'
'Các người đừng mắng, tôi nghi ngờ họ đã đánh nhau, người đó vội vàng chạy trốn thì làm gì có thời gian còn phát sóng cho chúng ta xem.'
'Lầu trên nói có lý.'
'Theo mọi người hiện giờ bên đó thế nào rồi?'
'Không khách quan nổi đâu. Mọi người cũng thấy lời của lão Y kia rồi, huyết tộc bao vây họ đều là cao thủ đời thứ ba. Chỉ sợ họ sẽ lành ít dữ nhiều.'
'Không biết họ sẽ chọn thế nào, làm chó săn của huyết tộc hay là đấu tranh đến cùng.'
Nhân loại trên khắp thế giới đều chú ý đến chuyện này, đặc biệt là Công hội thợ săn, nhưng mà ai cũng không biết chuyện gì đang diễn ra ở Y gia.
Nhưng mọi người đều đoán đám người kia lành ít dữ nhiều, cho dù có người sống sót thì chỉ sợ cũng thành chó săn của huyết tộc.
Mà ở Y gia lúc này lại hoàn toàn khác với những suy đoán của mọi người.
Ba phút trước, mọi người trong kho hàng còn nghĩ như bên ngoài, cảm thấy mình lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà đến giờ, họ mới biết, dữ nhiều lành ít không phải họ, mà là Y gia.
Lần này Y gia bị hố cực kỳ thảm, nguyên nhân là vì khi bắt đầu giao chiến, Y lão gia hô lên với các huyết tộc đang ẩn nấp trên nóc nhà, "Các vị tiền bối có thể xuống rồi."
Sau khi ông ta nói xong, toàn bộ người trong kho hàng đều ngẩng đầu chờ đợi huyết tộc xuống dưới.
Nhưng mà các huyết tộc ngồi xổm nóc nhà đã hằm hè xoa tay chuẩn bị xuống làm trận lớn rồi mà đợi mãi không thấy Công tước nhà mình ra lệnh. Các đời huyết tộc rất nhất trí, trông mong nhìn về phía Semond.
Đúng lúc này, Semond có phản ứng, anh nâng tay, một đám huyết tộc sôi máu, chuẩn bị lao xuống đại chiến một hồi. Nhưng mà, sau khi anh làm thủ thế, cả đám đều trợn tròn mắt.
Họ không nhìn lầm chứ?! Công tước bảo họ lùi lại á?!!!
Semond thấy họ còn sững sờ, lạnh lùng nhìn qua, tức khắc cả đám ngoan ngoãn như chim cút rời đi.
Đi rồi thì cả đám con cháu huyết tộc cấp cao đều chẳng hiểu mô tê gì.
Bọn họ đến đây làm gì?
Bọn họ đến đây làm gì hả?!!
......
Huyết tộc cấp cao đã đi rồi, mà Y gia chờ huyết tộc xuống chống lưng cho mình chờ mãi vẫn không thấy ai xuống thì cũng trợn tròn mắt. Đừng nói là họ ngạc nhiên, ngay cả đám người Phó hội trưởng bị uy hiếp cũng trợn tròn mắt.
Phó hội trưởng phản ứng lại đầu tiên, "Chỗ dựa của các người đâu? Người đâu?!"
Y lão gia lại hô lên, "Các vị có thể xuống rồi."
Nhưng mà chỉ có không khí đáp lại ông ta.
Lúc này sao Y lão gia còn không rõ chuyện này là sao, nếu không biết thật thì ông ta sống cũng uống phí à.
Bọn họ bị huyết tộc hố, còn hố cực cực cực kỳ thảm. (Chuyện quan trọng phải nói ba lần.)
Gia chủ Y nôn nóng, "Cha, giờ phải làm sao?"
"Lao ra ngoài."
Ông ta vừa nói xong đã nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị bỏ trốn từ đó.
Đám người Phó hội trưởng cũng phản ứng lại, "Đừng để người Y gia chạy. Các người theo tôi đuổi theo Y Chính Nhất, còn lại bao vây lấy Y gia!"
Người Công hội thợ săn nghe hắn an bài, bắt đầu tiến hành bao vây tiễu trừ Y gia, mà Y gia đã mất đi người dẫn đầu là Y lão gia tử thì loạn hết cả lên, chạy trốn tứ tung, kết cục của Y gia đã định.
Ise đang thoải mái nằm trên giường nghe nhạc, dù bên ngoài có ồn ào thế nào thì cô ta cũng không dậy, chỉ coi là ông mình đã ra tay. Mãi đến khi cửa phòng cô ta bị đá văng thì cô ta mới chú ý tới.
"Các người là ai?" Ise nhìn đám người xa lạ, tức giận chất vấn.
Thợ săn đến bắt giữ Ise thì đều kinh ngạc. Ise không biết họ, nhưng họ lại biết Ise.
Họ cũng biết là Ise đã chết.
Giờ một người vốn nên chết lại sống sờ sờ đứng trước mặt họ, khiếp sợ là đương nhiên.
Sau khi khiếp sợ, họ lập tức nghĩ đến một khả năng, Ise cũng là huyết tộc.
"Bắt cô ta lại!"
Ise nhìn họ hung thần ác sát lại gần mình, dù có ngu cũng biết mọi chuyện không tốt.
Ise muốn trốn, nhưng đám người đã sớm phòng bị.
Họ cản đường cô ta, sức chiến đấu của Ise rất thấp nên lập tức bị bắt lại. Sau khi kiểm tra, họ xác định thân phận huyết tộc của cô ta.
Bắc Vũ Đường sau khi xác định Ise bị bắt thì rời khỏi Y gia cùng Semond.
Trên đường về, cô xem thử phản ứng trên mạng, quả như cô đoán, cả thế giới đều sôi trào.
Y gia đã trở thành vết nhơ của nhân loại, là sự tồn tại người ta kêu đánh đòi giết.
Y gia trừ Y Chính Nhất đã bỏ trốn thì đều bị bắt lại.
Bởi vì hưởng ứng của xã hội rất lớn nên dân chúng yêu cầu công khai xử tội họ.
Bắc Vũ Đường không ra mặt, lợi dụng quang não để kích động dân chúng, khiến họ đi theo kế hoạch của mình, thuỷ quân cũng nhanh chóng hành động, khiến chuyện cô muốn làm trở thành ván đã đóng thuyền.
Cuối cùng, Công hội thợ săn tôn trọng yêu cầu của dân chúng, trước khi xử tội để mọi người lưu lại một dao trên người Y gia.
Ngày chấp hành, Bắc Vũ Đường đứng ở cao ốc đối diện quảng trường, cô nhìn theo bóng dáng của Ise.
Một tháng không gặp, Ise đã không còn phấn chấn như xưa, cả người tử khí âm trầm, sắc mặt tái nhợt. Cô ta mặc mình bị thợ săn trói lên giá chữ thập, suốt quá trình đều không phản kháng.
Thợ săn đại diện Công hội trước mặt vạn người kể ra hành vi phạm tội của Y gia. Họ nói xong, dân chúng đi lên, lấy dao trong tay người đứng đó, một dao lại một dao cắm vào người Ise.
Ise luôn im lặng cuối cùng có phản ứng.
"Các người muốn giết cứ giết."
Giờ bắt cô ta chịu khuất nhục bị lăng trì nên cô ta rất giận dữ. Nhưng dù cô ta rít gào thế nào thì cũng không ai để ý cô ta, còn vì vậy mà nhiều người định cắt dao trên người Y gia khác đều quay qua cô ta.
Sau đó, các dân chúng đều đi về phía Ise, đám người gia chủ Y thì lại nhẹ nhàng.
Ise rống giận, "Đám tiện dân chúng mày đều đáng chết. Bọn tao chết rồi thì sẽ đến lượt chúng mày ngay thôi. Bọn mày cuối cùng đều sẽ trở thành đồ ăn của huyết tộc, trở thành gia súc họ nuôi, tương lai chúng mày sẽ sống không bằng chết!"
"Mẹ nó, mồm thôi thế nhở, xem tao có xử mày không!" người đàn ông vừa bước lên bị Ise gào thế thì cũng tức lên.
Hắn cởi giày, cởi tất của mình ra, nhét đôi tất ba ngày chưa giặt vào mồm Ise.
Ise oán độc trừng hắn.
Người đàn ông bị ánh mắt hung ác của cô ta dọa sợ, dao trong tay đâm thẳng vào mắt cô ta.
Tiếng ô ô dồn dập vang lên, đôi mắt Ise tràn đầy máu tươi, máu đỏ sậm không ngừng tràn ra khỏi mắt cô ta, đúng là vừa thê thảm, vừa khủng bố.
Người lên sau thấy cô ta như vậy, không ai đồng tình, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.
Ise vừa rồi còn kêu gào đã khiến rất nhiều người nổi giận, đến lượt họ thì đúng là khỏi cần nói. Khi mọi người đều đã lên hết một lượt, thợ săn chuẩn bị kết thúc nghi thức, chính thức xử quyết đám người thì Bắc Vũ Đường và Semond đột ngột xuất hiện trên đài.
Thợ săn thấy họ lên, yên lặng lùi về sau.
Bắc Vũ Đường lấy con dao dính máu, cầm chuôi đao từng bước lại gần Ise.
"Ise, cô còn nhớ tôi là ai không?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng gọi.
Ise nghe được giọng Bắc Vũ Đường thì tất nhiên biết là ai đến.
Bắc Vũ Đường thấy cô ta hơi giãy giụa, biết cô ta còn nhớ bạn học cũ là mình.
Bắc Vũ Đường tới gần trước mặt Ise, dùng giọng cực nhỏ hỏi, "Cô có biết vì sao Y gia lại biến thành thế này không?"
Ise không có phản ứng.
Bắc Vũ Đường không để ý, cô nói tiếp, "Là bố cục tôi sắp xếp cả đấy. Hôm nay cô bị thiên đao vạn quả cũng là do tôi kích động họ làm."
Ise nghe vậy thì giãy dụa kịch liệt, dường như muốn nhào lên xé nát Bắc Vũ Đường.
Dù cô ta giãy giụa thế nào thì cũng không trốn thoát được.
"Đừng kích động, đừng kích động. Tôi vốn không định nói cho cô đâu, nhưng mà thấy cô sắp biến mất rồi, ít nhất cũng phải cho các người biết, vì sao các người chết." Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
Giờ Ise đã sớm không còn lưỡi để nói, không còn mắt để nhìn, nếu không cô ta đã sớm bị cô ta dùng đôi mắt chém nát.
"Cô biết vì sao tôi lại làm vậy không?"
"Cô nhất định là nghĩ vì trước đó cô bắt nạt tôi nên tôi mới trả thù. Ha hả, tôi có thể nói cho cô, không phải đâu, không phải nguyên nhân đó."
"Suy nghĩ thật sự của tôi là 'Gậy ông đập lưng ông'."
Ise ngốc, không hiểu cô đang nói gì.
Bắc Vũ Đường nói xong, mang theo Semond rời khỏi nơi này. Sau khi họ nhảy xuống đài, thợ săn chấp hành mệnh lệnh lấy ra một bình sứ, nhỏ lên người nhà Y gia, họ lập tức hôi phi yên diệt.
Chuyện này đã xong, cô còn hai việc nữa chưa hoàn thành.
Chuyện thứ nhất là giúp Phương Ngu diệt đôi cẩu nam nữ kia.
Chuyện thứ hai là để mẹ Bắc sống cuộc sống vô ưu vô lo.
Bắc Vũ Đường xử lý chuyện đầu tiên trước, còn chuyện thứ hai thì không phải là cô không muốn làm mà là cần thời gian và tiền tài chống đỡ.
Bắc Vũ Đường tìm được công ty kia, cô cũng không dùng thủ đoạn gì cao siêu, biết họ muốn hợp tác với một doanh nghiệp nước ngoài, Bắc Vũ Đường đã biết phải làm gì. Tối trước khi họ ký hợp đồng, Semond ôm Bắc Vũ Đường lặng lẽ vào văn phòng họ, tìm hợp đồng sắp được ký.
Bắc Vũ Đường dựa theo nội dung bản hợp đồng, đánh nguyên lại y chang, sau đó thay đổi dấu thập phân lùi về sau một số.
Cùng ngày, anh họ Phương Ngu xem lướt qua hợp đồng, xác nhận nội dung không nhầm thì ký kết hợp đồng với doanh nghiệp nước ngoài kia.
Nửa tháng sau, khi doanh nghiệp nước ngoài yêu cầu họ trả tiền bồi thường, bọn họ mới phát hiện con số bồi thường có sai sót. Một con số lại có nghĩa là vô vàn tiền tài.
Đơn hàng hợp tác với doanh nghiệp nước ngoài này họ không kiếm được một đồng nào mà còn tổn thất gần 100 triệu. Trước đó họ còn mất mấy hạng mục, giờ còn ký hợp đồng sai, tất cả đều khiến Phương Huy rất đau đầu.
Cả công ty đều đang nói nhỏ sau lưng, nếu Phương Ngu không rời đi thì với bản lĩnh của hắn có thể dẫn dắt công ty đi xa hơn, nhưng giờ không những không tiến xa mà còn lùi lại.
Từng ngày trôi qua, công ty của họ bị Bắc Vũ Đường đào hố liên tục, lừa toàn bộ cổ phần trên tay Phương Huy về tay.
Đến khi Phương Huy trở lại hội đồng quản trị thì mới phát hiện Bắc Vũ Đường đã trở thành CEO mới của tập đoàn Phương thị.
Chút cổ phần trong tay Phương Huy hoàn toàn chẳng đáng nhìn, hội đồng quản trị lập tức đuổi hắn xuống.
Bắc Vũ Đường bắt đầu hoà loãng cổ phần rồi phân chia lại, rút sạch cổ phần trong tay Phương Huy, đến khi hắn ý thức được không ổn thì đã không còn nắm cổ phần trong tay nữa.
Phương Huy mượn rượu tiêu sầu, vô ý chọc phải người không nên chọc, khiến đối phương đánh gãy hai chân hắn.
Vợ trước của Phương Ngu thấy Phương Huy đã tàn phế, gia sản cũng bị hắn thua hết thì trong một đêm đã dọn sạch đồ đạc có giá trị trong nhà rồi bỏ trốn biệt tăm.
Ba ngày sau, Phương Huy về đến nhà thì đã là vườn không nhà trống, không tìm thấy ai.
Phương Ngu thấy kết cục của anh họ thì cũng không vui, không thoả mãn, còn cảm thấy mệt mỏi.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, suy nghĩ bay đi.
Đến khi đại thù đã báo thì thế nào?
Bắc Vũ Đường dựa vào người Semond, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, dù bên ngoài có thay đổi như thế nào, Bắc Vũ Đường vẫn nhớ kỹ bộ dáng lạnh băng khi mới gặp của anh.
Cô không biết nếu không gặp anh, cô lại xuyên qua nhiều thế giới xa lạ, sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ giống như một cái xác không hồn, không tình cảm.
Có lẽ sẽ giống cây lục bình không có rễ.
Có lẽ sẽ giống một khách qua đường vội vàng, sẽ không dừng lại vì ai một giây phút nào.
Vì có anh, nên cô không hề cô đơn.
Dựa vào lòng anh ấm áp đến mức cô không muốn rời đi.
Thời gian này, toàn bộ huyết tộc phương Nam đều không tìm thấy Công tước nhà họ đâu, anh giống như mất tích, chỉ có mấy người biết, Công tước của họ mỗi ngày đều ở bên cô gái Nhân tộc kia.
Họ chờ đợi Công tước sơ ủng cô gái kia, trở thành bạn lữ trong cuộc sống vĩnh sinh của ngài ấy.
Nhưng mà, khi họ gặp lại ngài Công tước một lần nữa, anh chỉ lẻ lo một mình, không thấy cô gái nhân tộc kia.
Mấy ngày sau khi anh về, cả cung điện không có ai dám thở mạnh, có thể cách anh xa bao nhiêu thì cách.
Ở một ngôi nhà bình thường, Semond ngồi trước một người phụ nữ trung niên.
"Đây là thứ Đường Nhi bảo cháu mang cho cô." Semond giao tấm thẻ ngân hàng cho mẹ Bắc.
"Con... Con bé đâu?"
Khi thấy tấm thẻ kia, mẹ Bắc đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
"Cô ấy đã đến nơi cô ấy nên đến." Semond biết cô có bí mật, bí mật đó là gì, đến giờ anh vẫn không đoán được, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ biết rõ ràng.
Đến khi biết rõ ràng, anh nhất định sẽ không để cô chịu tội như vậy nữa.
Mẹ Bắc khóc không thành tiếng.
Semond ngồi đó, im lặng làm bạn với bà, mãi đến khi bà ngừng khóc.
Anh đã đồng ý với Đường Nhi là sẽ chăm sóc tốt mẹ Bắc, bảo vệ bà một đời bình an,
"Bác gái, bác có muốn cuộc sống vĩnh hằng không?" Semond hỏi.
Mẹ Bắc lắc đầu, "Không cần."
Trụ cột tinh thần duy nhất của bà đã rời đi, cuộc sống vĩnh hằng sẽ chỉ khiến bà ngày đêm nhấm nháp nỗi cô độc.
"Cháu đã hứa với Đường Nhi sẽ chăm sóc bác. Nếu bác không muốn ở đây thì có thể đi cùng cháu. Nếu bác muốn tiếp tục ở lại, cháu sẽ thường xuyên tới thăm bác."
Mẹ Bắc thở dài một hơi, "Người già rồi, không còn thích bôn ba nữa."
Semond hiểu ý bà.
"Cám ơn ý tốt của cháu."