Tác giả: Vân Phi Mặc Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Nếu họ là người như vậy, tôi sẽ không ngăn cản anh."
Giờ đến Phong Khanh ngây người.
Hắn nghĩ cô sẽ đường hoàng chỉ trích hắn không thể giết họ.
Không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy máu lạnh.
Bắc Vũ Đường không thể chỉ trích hắn làm đúng hay sai, dù sao nhiệm vụ của hắn không phải báo thù cho những người bị hành hạ đến chết sao. Cô không có tư cách chỉ trích hắn, cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của hắn.
Dù con đường này là đúng hay sai thì cũng là con đường hắn chọn.
Mười lăm năm, sớm đã là cảnh còn người mất. Ngay cả những người kia chỉ sợ cũng đã sớm quên, mà sai lầm họ phạm phải, cuối cùng cũng sẽ đến ngày gặp báo ứng.
Lúc trước Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt nhanh chóng thông đồng với nhau như vậy, hẳn là vì đã sớm nhận ra đối phương.
Lý Manh Manh hẳn là sau đó mới nhớ.
Còn những người khác, chỉ sợ đã sớm quên nhau.
Trong số những người này, người vô tội nhất là Kha Hoành Vũ, đó cũng là lý do vì sao chỉ có thi thể hắn là hoàn hảo không tổn hao gì.
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, "Tôi sẽ không làm gì anh, thuốc giải tôi sẽ đưa cho anh sai khi tôi rời khỏi nơi này."
"Cô không bắt tôi lại giao cho cảnh sát sao?" Phong Khanh nghi hoặc quan sát cô.
"Đó là chuyện của cảnh sát."
Phong Khanh đột nhiên nở nụ cười, "Tuy cô không giết tôi, nhưng tôi muốn giết cô. Chẳng sợ ngọc nát đá tan."
Bắc Vũ Đường nheo mắt lại, "Anh thật sự muốn làm vậy? Lại nói, lý do anh hận tôi cũng có hơi gượng ép, người thực sự hại chết người thân anh đã bị anh giết. Dù tôi có sai, nhưng tội không đến chết."
"Nếu cô đã nhận mình sai thì chết đi. Xuống dưới xin lỗi mẹ và em gái tôi!" Phong Khanh như phát điên nhào về phía cô.
Đúng lúc này, thân thể Phong Khanh bỗng dừng lại.
Hắn hơi khom lưng, cả người không thể nhúc nhích. Đôi mắt hắn còn có thể chuyển động, còn nghe được, còn nhìn được, chỉ không thể động đậy.
Bắc Vũ Đường cũng giống Phong Khanh, không thể động đậy.
"Cô đã làm gì tôi?" Phong Khanh kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường.
Trong mắt hắn, hắn trở thành như vậy ắt là do cô đã làm gì đó.
Bắc Vũ Đường không để ý hắn, lướt qua hắn nhìn về A Hoa và quản gia Sâm ở đằng sau.
Phong Khanh chú ý tới ánh mắt cô, muốn nhìn ra sau, lại không thể quay đầu.
"Phía sau có gì?" Phong Khanh vội vàng hỏi.
"Người mà anh quen thuộc cũng xa lạ tới." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Phong Khanh nhăn mày, cô đang nói cái quỷ gì vậy.
Cái gì gọi là người quen thuộc cũng xa lạ?!
Khi quản gia Sâm và A Hoa đi đến trước mặt hắn, hắn cuối cùng cũng hiểu hàm nghĩa của câu nói này.
Quản gia Sâm và A Hoa trước mặt đã hơi khác, họ mặc lễ phục cung đình hoa lệ. Khuôn mặt vốn già nua của quản gia Sâm giờ vô cùng trẻ trung, hơi thở trên người ông như là quý tộc.
A Hoa càng thay đổi nhiều hơn, khuôn mặt không còn co rúm như xưa, làn da màu lúa mạch giờ trắng nõn như ngọc, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo, mặc trang phục cung đình hoa lệ, giống như nữ quý tộc từ những thế kỷ trước.
"Các người......" Phong Khanh quá kinh ngạc, ngũ quan của hai người trước mắt rõ ràng là người mình quen thuộc, nhưng vì sao lại cho hắn cảm giác xa lạ như vậy.
Có lẽ đây mới là bộ dạng thật của họ.
"Trò chơi đến đây là kết thúc." A Hoa mỉm cười nhìn hai người, trong đôi mắt lạnh băng mang theo nét kiêu căng, nhìn hai người tựa như nhìn những con kiến nhỏ bé.
Phong Khanh không hiểu lời này của cô ta có ý gì.
Bắc Vũ Đường cũng không biết ý đồ của họ, nhưng có thể khẳng định, từ đầu tới cuối Phong Khanh cũng là một quân cờ trên bàn cờ của họ.
A Hoa và quản gia Sâm lạnh nhạt nhìn qua khuôn mặt khiếp sợ của Phong Khanh, cuối cùng nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
"Cô đúng là bình tĩnh." Đôi mắt sắc bén của A Hoa nhìn cô chằm chằm.
"Các người là ai? Mục đích đưa chúng tôi lên hòn đảo này là gì?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
Phong Khanh kinh ngạc nhìn cô.
Người đưa họ lên đảo không phải là hắn à, sao lại biến thành hai người này?
A Hoa không phủ nhận, "Cô khá thông minh."
Phong Khanh nghe vậy, cảm thấy trời đất quay cuồng, có cảm giác không chân thật.
Bắc Vũ Đường luôn cảm thấy tòa lâu đài này rất cổ quái, dường như có thứ gì đó âm thầm giám thị mình. Trước đó thẳng thắn tất cả với Phong Khanh, cô cho rằng cảm giác cổ quái về lâu đài này chỉ là ảo giác của mình, nhưng giờ xem ra không phải ảo giác rồi.
"Có ý gì?" Phong Khanh không khỏi lẩm bẩm hỏi.
A Hoa nhìn Phong Khanh bằng ánh mắt khinh bỉ, "Cậu nghĩ vì sao những kẻ cậu hận sẽ tới đây? Cậu nghĩ đó thực sự là mị lực của 10 triệu à? Nhìn cậu vụng về như vậy, ta không ngại nói cho cậu. Trước đó chúng ta đã bức họ đến bước đường cùng, khi thấy một cơ hội xoay người, tất nhiên họ sẽ tới."
Phong Khanh còn không biết việc này, hắn còn nghĩ đám người đều đến vì bị 10 triệu hấp dẫn.
Thật ra thì nghĩ lại cũng đúng.
Tìm kiếm một thứ mà đạt được phần thưởng 10 triệu, nhìn nhiều tin lừa đảo rồi, phản ứng đầu tiên của nhiều người là không tin. Chỉ có những người bị buộc đến đường cùng thì có thể ôm tâm thái thử mà đến đây.
Phong Khanh nghĩ họ bị 10 triệu hấp dẫn, không ngờ là do hai người trước mặt quạt gió thêm củi sau lưng.
Rốt cuộc mục đích của họ khi làm vậy là gì?
Phong Khanh nghĩ đến họ làm nhiều việc sau lưng mình như vậy thì nhất định có mưu đồ không nhỏ.
Nghĩ đến việc mình ngốc nghếch bị người ta coi là quân cờ mà còn không tự biết, hắn lại cảm thấy không rét mà run.
"Các người định làm gì?" Phong Khanh kiêng kị nhìn quản gia Sâm và A Hoa như đã biến thành người khác.
A Hoa nhìn hắn một cái, "Yên tâm, cậu đã không còn tác dụng gì nữa."
Xem ra mục tiêu của họ là cô.
Bắc Vũ Đường hơi ngạc nhiên, lại không giật mình.
"Nói đi, mục đích của các người?"
Chiêu thức họ vừa lộ ra làm cô hiểu rõ mình không phải đối thủ của họ. Sức mạnh vượt qua tự nhiên này không khỏi khiến cô nghĩ đến chuyện khác.
Hai người này không đơn giản, mà mưu đồ của họ đương nhiên cũng không đơn giản.
A Hoa cười nói, "Xử lý cậu ta đã rồi lại nói đến chuyện của chúng ta."
A Hoa vung tay lên, quản gia Sâm đưa Phong Khanh không thể nhúc nhích ra ngoài.
"Các người định làm gì anh ta?" Bắc Vũ Đường cau mày hỏi.
"Cậu ta muốn giết cô, cô còn quan tâm cậu ta?" A Hoa nhìn cô bằng ánh mắt châm biếm.
"Anh ta còn không thể giết được tôi."
"Được rồi. Giờ cô muốn biết thì ta sẽ nói cho cô biết. Cậu ta đã giết nhiều người như vậy thì đương nhiên phải giao cho cảnh sát xử lý."
"Giờ nói đến chuyện của chúng ta." A Hoa khẽ nâng cằm dưới, cao cao tại thượng nhìn cô, "Đầu tiên, chúc mừng cô trở thành người thứ bảy được đề cử của chúng ta."
"Người được đề cử?" Bắc Vũ Đường nhíu mày.
"Đúng vậy, nếu cô có thể được Ngài Công tước nhìn trúng, cô sẽ có cơ hội đạt được vĩnh sinh."
"Vĩnh sinh?" Bắc Vũ Đường tinh tế đánh giá, "Các người không phải con người?"
A Hoa chẳng ngạc nhiên khi cô đoán được, dù sao thì từ khi lên đảo họ đã quan sát kỹ càng nhóm người này, toàn bộ hành động của nhóm người đều nằm trong khống chế của họ, tất nhiên thấy được biểu hiện của mỗi người.
"Không sai. Chúng ta chính là vampire mà các người bàn luận." A Hoa cố ý lộ ra răng nanh sắc bén, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo lập loè.
A Hoa vốn muốn thấy cô khiếp sợ, nào biết cô vẫn bình tĩnh như thường.
Không biết là cô không sợ thật hay là cố làm ra vẻ nữa.
Bắc Vũ Đường đã đoán được, nên khi A Hoa lộ răng nanh ra thì cũng không kinh ngạc gì mấy.
Nhưng mà, giờ nghĩ lại thì thấy vận mệnh đúng là rất có ý tứ.
Trước đó Phong Khanh trăm phương nghìn kế muốn mọi người nghĩ là do vampire làm, không ngờ nơi này có vampire thật.
"Tôi có thể từ chối trở thành người được đề cử không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Cô chỉ có thể chọn hai con đường, một làn giờ lập tức đưa cô xuống suối vàng, hai là ngoan ngoãn trở thành người được đề cử, tranh thủ giành được sự ưu ái của ngài Công tước." A Hoa dường như nghĩ đến gì đó, "Nếu cô cố ý để bị loại, không được ngài Công tước ưu ái, chỉ sợ đến lúc đó cô có muốn chết cũng không được."
"Xem ra tôi không có quyền từ chối."
"Đúng. Cô không phải người vụng về, biết nên làm gì mới tốt cho mình."
Bắc Vũ Đường không nói gì.
A Hoa thấy vậy, biết lời mình nói đã có tác dụng.
Cô ta bắn tay, sức mạnh vô hình khống chế cô biến mất, Bắc Vũ Đường đã hành động tự nhiên lại được.
"Đi thôi."
Khi hai người ra khỏi mật thất, Bắc Vũ Đường nhìn bài trí thì biết nơi này là khu phía Đông. Chỉ là khi ra khỏi khu phía Đông, rời khỏi lâu đài, quang cảnh đã hoàn toàn thay đổi.
Rừng cây rậm rạp đã biến mất, biển rộng cũng không còn, thay vào đó là từng ngọn núi cao ngất chạm đến mây, trên ngọn núi là những lớp tuyết trắng xóa, dù đứng ở xa thì vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi đó.
Cảnh vật trước mặt đã thay đổi, hoàn toàn khác biệt.
Bắc Vũ Đường chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi bình tĩnh lại. Cô từng xuyên qua thế giới tu tiên nên cũng không ngạc nhiên gì với kiểu dịch chuyển như vậy.
A Hoa thấy cô vẫn bình tĩnh thì không nhịn được hỏi, "Cô không thấy kỳ lạ?"
"Nơi này hẳn là thế giới song song đúng không?"
A Hoa nhướn mày, "Không tệ, còn đoán được nơi này là thế giới song song."
"Lâu đài kia hẳn là cửa giữa các thế giới song song." Bắc Vũ Đường nói thêm.
A Hoa càng nhìn càng vừa lòng, "Cô đúng là rất thông minh, hy vọng cô có thể sống lâu chút ở chỗ ngài Công tước."
Bắc Vũ Đường nhướng mày, lượng tin tức lộ ra trong câu nói này khá lớn đấy.
A Hoa cố ý nói như vậy để xem cô có hỏi lại mình hay không.
A Hoa bắt lấy tay Bắc Vũ Đường, hai người bay lên không trung, nhanh chóng tiến về phía núi tuyết. Núi tuyết nhìn như gần nhưng thật ra lại rất xa, dù tốc độ của hai người rất nhanh nhưng mà phải mất chừng nửa giờ mới tới gần được.
Bắc Vũ Đường nhìn toà lâu đài rộng lớn lẳng lặng đứng phía dưới núi tuyết nguy nga, càng tới gần thì càng thấy được sự rộng lớn của nó.
Sắp đến gần, A Hoa dẫn theo cô đáp xuống đất.
Vị trí hai người đáp xuống cách lâu đài một khoảng lớn, khoảng cách này cần phải đi bộ đến.
Một đường này, Bắc Vũ Đường phải cố hết sức, không chỉ là đường núi khó đi, mà quan trọng hơn là thân thể này không đủ mạnh mẽ để chống đỡ. A Hoa tất nhiên cũng nhận ra, lại thờ ơ lạnh nhạt, không giúp đỡ.
"Đi chậm thật."
Bắc Vũ Đường không để ý cô ta, mình thì cần nghỉ thì nghỉ, nên đi chậm thì đi chậm.
A Hoa không dám bỏ cô lại, dù sao Bắc Vũ Đường là người cô ta chọn để dâng lên.
Đến trước cửa thành không một bóng người, đột nhiên có hai người đàn ông khuôn mặt túc mục xuất hiện, những người này có khuôn mặt anh tuấn, chỉ là làn da quá nhợt nhạt.
A Hoa thấy hai người thì không còn kiêu căng như trước, mỉm cười lấy ra một lệnh bài, hai hộ vệ thấy lệnh bài thì cánh cửa phía sau chầm chậm mở ra.
A Hoa dẫn Bắc Vũ Đường vào lâu đài, vừa vào đã thấy con đường rộng chừng mấy chục mét, trên mặt đường lát đá cẩm thạch trắng, quanh đó là những ngôi nhà hoa lệ, quạnh quẽ dị thường, không một bóng người.
A Hoa luôn giữ im lặng, Bắc Vũ Đường cũng không phải người nói nhiều, hai người một đường im lặng đi đến trước cửa một cung điện huy hoàng. Giống như trước đó, hộ vệ tránh ở chỗ tối đi ra, kiểm tra lệnh bài của A Hoa rồi mới cho đi.
Khi đi qua cửa thành quan trọng thì đều cần kiểm tra. Cô không thấy ai ở lâu đài này, nhìn như trống rỗng, nhưng thật ra lại được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ cần nhìn tầng tầng kiểm tra này thì biết được rồi.
Càng lên cao, số lần kiểm tra ngày càng nhiều, đủ thấy người sống bên trong có thân phận càng cao hơn. Nhưng hai người cũng không cần đi lên trên cùng, vì hai người không có tư cách qua.
Đến khoảng tầng ba, hai người đi tới trước một cánh cửa làm từ đồng thau, hộ vệ ở đó thấy lệnh bài của A Hoa thì mở cửa cho đi.
Cửa đồng từ từ mở ra, trước khi Bắc Vũ Đường đi vào, A Hoa chỉ nói với cô một câu, "Nếu thông minh thì ôm chặt chân ngài Công tước vào."
Vừa tiến vào trong điện, cánh cửa lớn phía sau đã từ từ đóng lại.
Cung điện rộng lớn, kim bích huy hoàng, từng hàng dạ minh châu to bằng nắm tay khảm trên cột đá, nhìn quanh, cả cung điện có mấy chục cột đá, mỗi cột đều được khảm hàng trăm viên dạ minh châu.
Tính ra thì cung điện này ít cung phải có hơn một ngàn viên dạ minh châu. Ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu chiếu sáng rọi cả cung điện, khiến người ta cảm giác đẹp đẽ tựa như mộng.
Bắc Vũ Đường bị danh tác như vậy chấn động một phen, lại chợt thấy trong điện còn có sáu cô gái trẻ. Khi Bắc Vũ Đường xuất hiện, mấy người đều nhìn về phía cô.
Bắc Vũ Đường tiến lên, hơi gật đầu với mấy người rồi ngồi xuống một bên.
"Cô từ đâu tới?" Một cô gái mặt trẻ con chủ động lên tiếng hỏi.
"Hạ Đô."
"Hạ Đô?" Cô gái mặt trẻ con dường như chưa từng nghe qua, không khỏi nhìn về phía những cô gái khác, "Các người từng nghe Hạ Đô chưa?"
Hiển nhiên là các cô gái kia chưa từng nghe, nhưng có một cô gái nói nhỏ, "Hẳn là đến từ thế giới khác, mấy người nhìn trang phục của cô ấy xem, khác với chúng ta mà."
Bắc Vũ Đường sớm đã chú ý trang phục của sáu người, họ mặc những bộ váy bồng phức tạp, trên đó có vô số các loại hoa, nhìn hoa hoè loè loẹt, giống như những cây thông Noel di động.
Diện mạo của những cô gái này cũng khác cô.
"Cô là con người à?" Cô gái mặt trẻ con hỏi.
Câu hỏi này......
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Chẳng lẽ các người là vampire?"
Cô gái mặt trẻ con lắc đầu, "Chúng tôi là người."
"Có ai biết chúng ta tới đây làm gì không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Cô không biết cô đến đây làm gì á?" Cô gái mặt trẻ con kinh nghi nhìn cô, những cô gái khác cũng nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.
"Đúng vậy."
Cô gái mặt trẻ con nghe cô thừa nhận thì rất kinh ngạc, "Ôi, Thượng đế, cô đúng là một người may mắn."
"Xin chỉ giáo?"
Bắc Vũ Đường cảm thấy chuyện này chắc chắn chẳng có gì tốt, nhưng nhìn mấy người kia nhìn cô với ánh mắt 'sao mà bợn lucky thế' thì cô lại hoài nghi.
Chẳng lẽ cô hiểu nhầm gì à?!
"Chúng tôi trải qua trăm ngàn cay đắng, dùng rất nhiều mối quan hệ mới hãnh diện được tiến vào lâu đài của ngài Công tước."
Một nhóm các thiếu nữ bắt đầu kể lể những khó khăn của mình, nhưng mà họ nói nửa ngày vẫn chẳng nói đến trọng điểm là họ tới làm gì.
"Ngắt ngang một chút." Bắc Vũ Đường không nhịn được nữa mà ngắt ngang lời tố khổ thao thao bất tuyệt của mấy người.
Sáu thiếu nữ quả nhiên không nói nữa, nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi muốn hỏi là chúng ta vào lâu đài để làm gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Cô gái mặt trẻ con tự hào nói, "Tất nhiên là vì trở thành người cung cấp máu cho ngài Công tước. Tưởng tượng đến việc ngài Công tước sẽ uống máu mình, tim tôi lại ngứa ngáy nhảy nhót."
"Tôi cũng vậy."
"Kiếp này tôi có thể trở thành người của ngài Công tước, tôi chết không hối tiếc."
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn các thiếu nữ mặt đầy tự hào này.
Nếu cô không nghe nhầm thì những cô gái này đều tới làm đồ ăn cho 'ngài Công tước' kia.
Đồ ăn này còn là đồ ăn theo đúng nghĩa đen.
Ôi trời ạ! Làm đồ ăn cho người ta mà còn như là bánh thịt rơi từ trên trời xuống thế kia, đúng là khiến người ta đau trứng quá.
Đầu cô không có vấn đề thì đầu của những người này có vấn đề!
"Nếu được ngài Công tước ưa thích, được sơ ủng, thì chúng ta có thể thoát khỏi sự chi phối của thời gian."
Sau đó Bắc Vũ Đường nghe được không ít việc về Công tước. Vị Công tước kia là người lợi hại nhất lãnh địa này, là một trong năm Đại vương tộc của đại lục vampire.
Hắn giờ chỉ mới sơ ủng một con nối dõi, so với các Công tước vương tộc khác thì coi như là ít.
Còn các cô đều là những người trải qua vô vàn cửa lựa chọn đưa lên huyết ngưu (Kiểu người cung cấp máu ấy) cho quý ngài Công tước.
Đương nhiên không phải ai muốn cũng thành đồ ăn của ngài Công tước được.
Đầu tiên, cô gái đó phải xinh đẹp.
Thứ hai là cần phải là xử nữ.
Cuối cùng là phải thông minh, tuyệt đối không thể là người ngu dốt.
Theo lời các cô gái thì cứ cách một thời gian sẽ có một nhóm người được chọn đến, mà những người làm đồ ăn trước đó chỉ có hai kết cục, một là trở thành vampire, hai là bị ngài Công tước hút khô, trở thành một thi thể.
Thế giới này do vampire thống trị, cấp bậc của vampire rõ ràng, cao nhất là vampire đời thứ nhất có huyết mạch vương tộc, giờ chỉ có năm Đại Công tước có huyết tộc vương tộc.
Xuống nữa là đời thứ hai, đời thứ ba......
-
PS: Xin lỗi, hôm nay Mặc gia ăn no căng.
囧, mọi người không nhìn lầm, là ăn no, sau đó căng quá, cuối cùng bi kịch nôn hết... Nôn đến mức đau cả dạ dày. Miễn cưỡng mới viết được bốn chương.
Xin lỗi, xin lỗi.
****
Roro: trong thế giới này, Mặc gia chuyển từ thể loại trinh thám sang huyền huyễn rồi 🤣🤣