Tác giả: Vân Phi Mặc Mười phút sau, trên bãi biển xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen. Họ vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ người trên bãi cát.
Gia đình Bắc Vũ Đường ở gần bờ cát nên không để ý đến sự xuất hiện của nhóm người.
Những bảo tiêu tuy nhìn như khách khí muốn họ tập trung lại, nhưng giọng nói lại chân thật đáng tin thể hiện một điều: dù bạn đang bơi hay vui chơi trên cát, thì đều dừng lại, tập trung ngay.
Khi nhóm bảo tiêu mặc đồ đen tiến về phía nhà mình, cha mẹ Bắc đều nghi hoặc nhìn qua.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Mẹ Bắc nghi hoặc nhìn tiếng ồn ào không ngừng truyền đến.
Bắc Vũ Đường luôn chăm chú vào thịt nướng BBQ của mình cũng ngẩng đầu, thấy một nhóm bảo tiêu có huấn luyện đang tập trung người trên bờ cát lại. Rất nhiều người đều đang nghi hoặc, nhưng ngại nhóm bảo tiêu quá nghiêm túc, vừa thấy đã biết không dễ chọc, nên đều ngoan ngoãn phối hợp.
Lúc này, hai bảo tiêu nói với ba người Bắc gia, “Phiền ba vị qua bên kia một lát.”
Bắc Vũ Đường buông thịt nướng xuống, khách khí hỏi, “Xin hỏi có phải trên đảo đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không thể nói.” Người đó lạnh lùng nói.
Bắc Vũ Đường thấy họ không nói thì cũng không truy hỏi.
Một người khác thúc giục, “Mời các vị nhanh chóng tập trung.”
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc thấy người đó có vẻ khá hung dữ thì cũng không dám đắc tội. Ba người cũng không dọn dẹp gì, đi thẳng về phía nhóm người. Bắc Vũ Đường dẫn theo cha mẹ Bắc đừng gần vùng có đá ngầm.
Người bị vây tập trung rất nhiều, có người mê mang, có người phẫn nộ, rất nhiều cảm xúc.
“Mọi người có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.”
“Hôm nay không phải có nhân vật lớn tới sao? Có phải họ muốn dọn khu này cho người đó không?” Có người suy đoán.
“Tôi thấy không giống, có vẻ giống như đang tìm ai đó hơn.” Có người nhạy bén, sau khi quan sát hành động của nhóm bảo tiêu thì đưa ra kết luận.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc cũng nhỏ giọng thì thầm.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Hy vọng không phải chuyện gì lớn.”
Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói: “Đang tìm người.”
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc rất kinh ngạc, “Tìm người? Sao cần phải làm lớn như vậy?”
Bắc Vũ Đường phân tích, “Người đi tìm hẳn không tầm thường. Có lẽ có nhân vật nguy hiểm nào đó cũng nên.”
Bắc Vũ Đường nhìn sắc mặt của những bảo tiêu, có thể nhận ra được chút manh mối.
lại có một nhóm người mới bị đuổi tới, những người đó có người là phụ nữ nóng bỏng, nghe mọi người xung quanh suy đoán thì nói thẳng, “Không cần đoán, bọn tôi biết họ muốn làm gì.”
Vừa nói xong, người xung quanh đều nhìn qua.
“Mỹ nữ, em biết nội tình gì sao?” Người đàn ông trẻ tuổi lập tức truy hỏi.
Cô gái tóc vàng gợi cảm cuộn lọn tóc, chậm rãi nói, “Trên đảo có phần tử nguy hiểm xuất hiện. Giờ toàn đảo bị phong toả, tiến hành kiểm tra.”
“Phần tử khủng bố?!”
Người xung quanh đều hít mạnh.
“Các người không nhầm chứ?” Có người nghi ngờ nói.
Dù sao thì phần tử khủng bố đều là những người giết người không chớp mắt, là nhân vật nguy hiểm số một toàn cầu.
Cô gái tóc vàng rất vừa lòng với quả bom mình vừa thả, nhưng nghe có người nghi ngờ mình thì không vui nhăn mày, “Đương nhiên là thật. Tôi chính tai nghe những người mặc đồ đen đó nói.”
Giờ thì mọi người đều không bình tĩnh nổi.
“Đúng là không đâu không có khủng bố.”
“Hy vọng họ nhanh bắt được người đó.”
…...
Một đám thì thầm, mỗi người đều lo lắng.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc cũng lo lắng sốt ruột.
Bắc Vũ Đường khẽ nói với Bắc Lập Tông và mẹ Bắc: Ba mẹ, đừng lo. Không sao đâu.”
Qua quan sát, việc này hẳn sẽ không đến mức mất khống chế.
Bắc Vũ Đường tự nhiên cũng sẽ không ngây thơ mà quá lạc quan, có những lúc không thể hoàn toàn dựa vào người khác, phải dựa vào chính mình.
Hai mươi phút sau, người trên bãi cát đều nóng nảy, dù sao chờ mãi ở đây cũng không được. Tốt xấu gì họ cũng tới đây nghỉ ngơi du lịch, giờ lại bị giam giữ ở đây như phạm nhân, dù là ai cũng sẽ không vui.
“Rốt cuộc chúng ta còn phải chờ bao lâu?”
“Thật quá đáng, chúng ta là du khách, đâu phải tù nhân!”
…...
“Này, này, chúng tôi còn phải ở đây bao lâu?”
Bảo tiêu trông chừng họ chỉ lạnh lùng trả về một chữ, “Chờ.”
“Chúng tôi còn phải chờ đây đến khi nào?”
Mấy bảo tiêu kia căn bản không để ý đến.
Thái độ ngạo mạn như vậy tức khắc khiến nhiều người bất mãn, vài người đàn ông trẻ dáng người cường tráng đứng lên trước tiên.
Bảo tiêu trông chừng nói với họ, “Quay lại.”
Người đàn ông đầu trọc mạnh mẽ nói: “Chúng tôi không phải phạm nhân, vì sao phải nghe lời các người. Giờ chúng tôi phải đi, các người làm gì được chúng tôi.”
Bảo tiêu lạnh lùng máy móc nói ra hai chữ, “Quay lại.”
“Các anh em, chúng ta đi. Xem họ làm gì được chúng ta.”
Mấy người kia cất bước rời đi, những người khác thấy vậy cũng sôi nổi đứng lên.
Nhưng mà, một tiếng 'pằng' vang lên.
Cảnh tượng ồn ào ban nãy lập tức tan biến, mọi thứ quay về với im lặng. Đám người cường tráng kia cũng đều dừng lại.
“Các người còn dám cử động, đầu các người sẽ là mục tiêu kế tiếp.”
Người đàn ông đầu trọc dẫn đầu nhìn họng súng tối om, dù có oán niệm hơn nữa thì cũng tan.
Bọn họ chậm rãi trở về dưới tầm mắt lạnh như băng của bảo tiêu.
Có một màn này, không khí xung quanh lập tức yên lặng hơn nhiều.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc nào từng gặp trường hợp như vậy, bị doạ sững người, hai vợ chồng nắm chặt lấy tay Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng an ủi, “Đừng lo, không sao đâu.”
Mẹ Bắc có chút tự trách, “Nếu sớm biết nơi này không an toàn, chúng ta không nên tới. Đều tại mẹ, đều là lỗi của mẹ.”
“Mẹ, không sao đâu. Chuyện này chỉ đôi khi mới xảy ra thôi. Chúng ta cứ ngồi yên ở đây, hẳn sẽ không sao đâu.”
Bắc Lập Tông cũng khuyên nhủ, để mẹ Bắc yên tâm.
Bên kia, Sở Ly nghĩ đến một việc, cho người tra xem trên đảo này có ai tên là 'Bắc Vũ Đường' không, người phụ trách nhanh chóng tra ra được trên đảo đúng là có một cô gái tên là 'Bắc Vũ Đường'.
Sở Ly nghe được, không tự giác cong môi lên.
Là em ấy, là Đường Nhi!
Từ Mặc Đình đi theo từ đầu đến cuối, nghe được 'Bắc Vũ Đường' thì đã hiểu ra.
Hoá ra vừa rồi ông anh này thấy Bắc Vũ Đường, sao đó mới đường đột như vậy.
Bắc Vũ Đường này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bọn họ tới khách sạn Bắc Vũ Đường ở, biết cả nhà họ Bắc đã đến bờ biển, cả đám người lại đi theo Sở Ly vội vàng đến bờ biển, chỉ là đường bờ biển rất dài, họ không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể tìm từng nhóm.
Bên này, cả nhà họ Bắc ngoan ngoãn chờ, có xung đột lúc trước, ai cũng không đủ can đảm làm chim đầu đàn.
Chỉ là ở đây lâu quá cũng không tiện.
Bắc Vũ Đường trong lúc chờ thì thấy bụng quặn đau, đau đớn từng cơn, tính thời gian thì thân thể này mấy ngày nay sẽ được dì cả ghé thăm.
Mẹ Bắc chú ý thấy sắc mặt Bắc Vũ Đường không đúng, “Đường Đường, con sao vậy?”
“Mẹ, con không sao. Có thể là dì tới.” Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói.
Mẹ Bắc biết thể chất của con gái, mỗi lần dì cả đến đều sẽ bị bắt nạt. Mấy năm nay đã điều dưỡng rồi nên tốt hơn không ít, nhưng mà chỉ là tốt hơn chút thôi, nên đau thì vẫn cứ đau.
Mẹ Bắc và Bắc Lập Tông không thể thấy con gái chịu tội, Bắc Lập Tông đứng lên, “Con gái tôi không khỏe, muốn rời đi trước. Chúng tôi ở khách sạn Uy Sâm, các người có việc gì thì có thể tới đó tìm chúng tôi.”
Bảo tiêu nghiêng đầu nhìn họ một cái, lãnh đạm nói: “Không được.”
Bắc Lập Tông thấy họ chẳng quan tâm đến người khác như thế thì khó thở, “Các người thật quá đáng. Chúng tôi không phải phạm nhân. Nếu con gái tôi có chuyện gì, các người chịu trách nhiệm được chắc?!”
Bảo tiêu kia trực tiếp chỉ súng về phía Bắc Lập Tông, mẹ Bắc cũng bị dọa rồi.
Bắc Vũ Đường phản ứng lại đầu tiên, cô kéo cha mình lại, “Cha, con không sao. Đừng xung đột với họ.”
Những người này vừa nhìn đã biết không phải những bảo tiêu bình thường, họ đều có mùi máu, đó là mùi chỉ có những người đã từng giết người mới có.
Xung đột với những người này, chỉ có thể có hại.
Bắc Lập Tông cuối cùng bị Bắc Vũ Đường khuyên lại, dù ai cũng nhìn ra được, những người này máu lạnh vô tình.
Mẹ Bắc để cô dựa vào cây cọ, tay đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng ôm cô. Bắc Vũ Đường đã đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi mịn rỉ ra trên trán.
“Mẹ, con không sao.” Bắc Vũ Đường không muốn hai người lo lắng nên trấn an.
Chỉ là không trấn an được mà còn khiến hai người càng thêm đau lòng.
Tuy rất đau, giống như có dao nhỏ cứa từng vết trong bụng, nhưng Bắc Vũ Đường không rên một tiếng.
Mười phút sau, trên đường xuất hiện từng chiếc xe, xe đi đầu vừa dừng lại, bảo tiêu trên xe lập tức xuống dưới. Sự xuất hiện của họ lập tức khiến mọi người chú ý.
Sở Ly đi tuốt đằng trước, sau đó là đám người Lý Phật gia.
“Người đàn ông kia thật đẹp trai, dáng người cũng đẹp nữa.” Cô gái tóc vàng không chút che giấu sự hâm mộ của mình với người vừa tới.
“Nhân vật lớn.”
Mọi người thấy nhóm người kia đi về phía này.
Còn một nhà Bắc gia thì không quan tâm mấy chuyện này lắm.
Bắc Vũ Đường đau đớn phát hiện, hình như, bà dì kia, tới thật rồi...
Cô có cảm giác, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đậu má, lát nữa cô phải về thế nào giờ?!
Bắc Vũ Đường không muốn mang theo một cái mông đầy máu, dưới ánh nhìn của mọi người mà đi về khách sạn đâu...
Cô không nói gì, nhắm mắt lại.
Trời ạ, cứ tưởng tượng đến cái hình ảnh đó thôi là cô đã không muốn dịch mông đi đâu rồi.
Sở Ly nhanh chóng nhìn qua đám người, không thấy người anh muốn tìm. Anh không ngừng quét qua, không thấy Đường Nhi. Đang lúc anh thấy thất vọng, một người đàn ông cường tráng đứng ở trước nghiêng người.
Anh vừa nhìn qua thì lập tức dừng lại, vội vàng nhìn về phía sau người đàn ông cường tráng, một cô gái diện mạo thanh tú đang ngồi dựa vào cây cọ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã biết đó là Đường Nhi.
Sở Ly vượt qua đám người, trên đường có một cô gái muốn tiến lại gần, bị anh coi thành vật cản đẩy ra.
Từ Mặc Đình chưa từng thấy Sở Ly thất thố như thế, tò mò nhìn theo hướng anh chạy, lại chẳng nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ nào.
Lý Phật gia thấy Sở Ly như thế thì biết anh đã tìm được người mình muốn tìm.
Lúc trước ông còn không chắc chắn có thể hợp tác được với anh, giờ giúp anh một việc, tất cả đều trở nên dễ nói.
Lý Phật gia thật ra cảm ơn người nọ đã ở trên địa bàn mình, khiến ông có cơ hội làm Sở Ly thiếu nợ mình một ân tình,
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc thấy một người đàn ông lạnh lùng đột nhiên xuất hiện thì cũng kinh ngạc.
Ngay sau đó họ thấy Sở Ly một tay ôm Bắc Vũ Đường vào lòng.
Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Sở Ly, vừa mừng vừa sợ, cuối cùng hoá thành nhu tình mềm mại.
“Anh đến rồi.” Giọng nói dịu dàng của Bắc Vũ Đường mang theo nhè nhẹ quyến luyến.
“Đường Nhi.” Sở Ly vươn tay vuốt nhẹ hàng mày của cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch bất thường, nhăn mày lại, “Em làm sao vậy?”
Không đợi Bắc Vũ Đường nói gì, cha mẹ Bắc đứng bên đã tỉnh táo lại, tức khắc nổi giận.
“Buông con gái tôi ra!”
Bắc Lập Tông túm lấy vai Sở Ly, mẹ Bắc cũng không tụt lại, túm cổ áo anh.
Từ Mặc Đình và Lý Phật gia vừa đến đã thấy Sở Ly bị Bắc Lập Tông đấm một phát lên mặt. Hành động bất ngờ không ai nghĩ đến, Bắc Vũ Đường cũng không ngờ, nên muốn cản đã không còn kịp nữa.
Thấy Bắc Lập Tông sắp đánh thêm, những bảo tiêu muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Lý Phật gia cản lại.
Bắc Vũ Đường bắt lấy tay cha Bắc, “Cha, anh ấy là bạn con.”
Bắc Lập Tông bấy giờ mới hỏi, “Đường Đường, cậu ta là bạn con?”
“Đúng vậy, là bạn con. Người bạn con quen từ rất lâu rồi.”
Bắc Vũ Đường không dám nói là bạn trai, vì trong mắt họ, con gái còn rất nhỏ, nếu quen bạn trai sớm như vậy, chẳng phải doạ họ sợ xỉu luôn sao.
Sở Ly nghe đáp án này, trong lòng có chút ưu thương, vậy mà lại biến thành 'bạn bè'. Nhưng mà, anh sẽ nhanh chóng biến 'bạn bè' này biến thành 'người yêu' rồi đến 'chồng' thôi.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc lập tức buông tay ra, vẻ mặt ngượng ngùng, “Xin lỗi nhé, đồng chí. Ông già đánh không đau chứ?”
Sở Ly cười nói, “Bác gái, không sao đâu.”
“Ai ui, thật ngại quá. Lão già này cũng thật là, chẳng biết nặng nhẹ gì.” Mẹ Bắc trừng cha Bắc ở bên một cái.
Bắc Lập Tông vẻ mặt vô tội.
Từ Mặc Đình nhìn cả nhà chỉ lo nói chuyện với nhau, hoàn toàn không thấy nhóm người như mình đứng bên cạnh thì không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Quả nhiên, anh chàng phải nhắc thì mới có tác dụng.
Cha mẹ Bắc quay đầu, thấy sau lưng họ không biết đã xuất hiện một đám người từ bao giờ. Mà những người này đều là bảo tiêu trang bị súng, trước những bảo tiêu là một ông lão và một người đàn ông trẻ.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc thấy cảnh tượng này mà hơi sởn da gà.
Bắc Vũ Đường cũng thấy họ, nhớ hành động của họ vừa rồi giống như đang tìm người. Nghĩ vậy, cô đột nhiên thấy hình như mình mò được chân tướng.
Đậu! Chẳng lẽ là vì tìm cô đó à?!
Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn Sở Ly.
Con ngươi sâu thẳm của Sở Ly có ánh sáng lập loè, mà ánh mắt trắng trợn đó đã trả lời cho cô.
“Anh để họ giải tán cả đi.” Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói.
Nhiều người nhìn chằm chằm cô như vậy, chuyện xấu của cô coi như xong đó.
Sở Ly đã hiểu, khuôn mặt bình tĩnh mang theo một dấu đấm nhìn đám người Lý Phật gia, “Lý gia, hôm nay làm phiền ông rồi. Muộn chút nữa tôi lại nói chuyện cùng ông.”
Lý Phật gia là người thức thời, biết phải dành thời gian cho vợ chồng son. Nhìn hai người thì biết hẳn là quan hệ không bình thường.
Nếu là người Sở Ly nhìn trúng thì tất nhiên cũng là khách quý của ông, “Nếu mấy vị không chê, có thể tới đảo Nguyệt Quang của tôi làm khách, để tôi làm trọn lễ nghĩa chủ nhà.”
Cha mẹ Bắc tuy không biết họ là ai nhưng nhìn trận hình trước mặt, chắc chắn là lai lịch không nhỏ. Nhân vật lớn như họ, không phải là người mà cha mẹ Bắc có thể đắc tội.
Hai người cũng không thân với người ta, nói mời họ đi làm khách thì cũng chỉ là lời khách sáo thôi, hai người tất nhiên sẽ không ngây ngốc không biết lễ nghĩa đồng ý.
Bắc Lập Tông nói, “Ông đừng khách sáo quá, chúng tôi ở đây đã rất tốt.”
Lý Phật gia nhìn ra họ không phải khách sáo, cũng không thích cưỡng cầu, “Vậy tốt, nếu có chuyện gì, mọi người có thể nói cho giám đốc khách sạn.”
Bắc Lập Tông gật đầu.
Nhóm người Lý Phật gia rời đi trước.
Bắc Lập Tông và mẹ Bắc quay đầu nhìn Sở Ly, “Cậu có thể buông con gái tôi ra.”
Dưới ánh mắt giám sát của cha mẹ Bắc, Sở Ly không tình nguyện buông tay.
Bắc Vũ Đường nói với Sở Ly, “Anh cởi áo ra.”
Sở Ly không hỏi một câu, nghe lời cởi áo. Bắc Vũ Đường nhận áo rồi quấn quanh eo mình.
Sở Ly thấy cô làm vậy thì đã hiểu ra.
Anh nói với cha mẹ Bắc, “Đường Nhi không thoải mái, không tiện đi lại. Cháu đưa cô ấy về.”
Nói xong, anh cong người ôm cô vào lòng.
Bắc Lập Tông đang định nói gì đó thì bị mẹ Bắc trừng cho một cái.
Ông bị trừng mà mặt đầy vô tội.
Sở Ly gật đầu với cha mẹ Bắc một cái rồi mang theo Bắc Vũ Đường rời đi.
Từ Mặc Đình ở bên nhìn nãy giờ ngơ ngác nhìn họ rời đi, trong lòng chỉ có một câu hỏi.
Đậu má?! Sở đại gia thông đồng với em gái này từ khi nào?!!
Hai người anh là thanh mai trúc mã... Ấy nhầm, là bạn nối khố từ nhỏ đến giờ. Sao anh chàng không biết là Sở đại gia và em gái kia có một chân, hơn nữa còn dẫm sâu như thế nhở?
Nhìn Sở đại gia lạnh băng cười đến xuân tâm manh động, thật là cay mắt quá đi...
Từ Mặc Đình nhìn em gái kia, quả là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chậc chậc, mắt của Sở đại gia kém thật.
Anh chàng đã bảo sao trên đời này lại có người hoàn mỹ như Sở Ly, giờ xem ra khuyết điểm duy nhất của ảnh chính là đôi mắt, ánh mắt nhìn phụ nữ kém quá.
“Vì sao em lại cản anh?”
Sở Ly vừa rời đi, Bắc Lập Tông lập tức truy hỏi.
Mẹ Bắc trợn trắng mắt nhìn ông, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra à?”
“Nhìn ra cái gì?” Bắc Lập Tông tiếp tục truy hỏi.
Mẹ Bắc giờ thật đúng là cạn lời rồi.
“Thằng nhóc kia nhìn ra quẫn cảnh của con gái nên mới làm như thế.”
Bên kia, Bắc Vũ Đường bị Sở Ly ôm về khách sạn. Dọc đường đi, cô không nói gì, dựa đầu mình vào ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trái tim cảm thấy bình yên vô cùng.