Tác giả: Vân Phi Mặc “Nóng quá.” Giọng nói mềm yếu vô lực, mang theo sự hờn dỗi của con gái tràn ra.
“Sẽ hết nóng ngay thôi.”
Hai người trong bóng tối ôm eo, nhìn qua như Âu Nam đã gấp gáp đè cô xuống giường.
Người đàn ông luôn tránh trên trần nhà nhìn hai người nhã trên giường, nở một nụ cười lạnh.
Chờ đến lúc hai người gạo nấu thành cơm rồi, hắn sẽ giết Bắc Vũ Đường, rồi giá hoạ cho Âu Nam. Với sự coi trọng của Bắc gia với Bắc Vũ Đường, tất nhiên sẽ không cho qua như vậy.
Bắc gia và Âu gia đối chiến, mình lại ở bên thêm dầu vào lửa, cũng coi như giải được mối hận trong lòng.
Bắc Vũ Đường một lúc hai việc, vừa giả vờ, vừa chú ý nhất cử nhất động của người nọ. Người nọ trước sau không có động tĩnh, giống như con thằn lằn ghé sát vào trần nhà.
Người này chẳng lẽ định xem AV ngoài đời thật à?
Hiển nhiên người kia cũng không định rời đi.
Bắc Vũ Đường tính thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, một ngân châm trong tay lặng lẽ bay về phía người kia. Người đàn ông luôn dán trên trần tránh qua, rơi xuống đất.
Bắc Vũ Đường đã sớm đoán được hắn có thể tránh, nhưng không ngờ hắn lại phản ứng nhanh như vậy.
Hắn phản ứng nhanh, tốc độ của Bắc Vũ Đường cũng không chậm.
Làn sóng tấn công thứ hai theo sát sau đó, khi cô bắn ngân châm ra, một tay cũng đẩy Âu Nam ra, 'ầm' một tiếng, Âu Nam hung hăng va vào vách tường.
Bị va chạm mãnh liệt như vậy, nhưng Âu Nam vẫn hôn mê, giống như đã chết, không cảm thấy đau.
Người đàn ông thần bí rên một tiếng, chẳng chân cứng đờ khiến hành động của hắn trở nên chậm chạp.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường bay đến trước mặt hắn, Hàn Băng Chưởng đánh ra, đối phương mạo hiểm tránh thoát.
Hai người triền đấu trong bóng tối, tốc độ của cả hai không vì bóng tối mà chậm đi.
“Không ngờ Bắc đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp lại có thân thủ như vậy, quả là khiến người ta ngạc nhiên. Nếu người đời biết Bắc đại tiểu thư lợi hại như vậy, không biết sẽ oanh động đến mức nào.”
Người đàn ông thần bí nói vậy cũng không phải vì nịnh hót, mà thật sự là giật mình về khả năng chiến đấu của cô.
Hắn nghĩ giết Bắc Vũ Đường là một việc rất dễ dàng, giờ xem ra tính sai rồi.
Người đàn ông thần bí cảm thấy cẳng chân lại bắt đầu tê dại.
Đáng chết, ngân châm kia tất nhiên tẩm thuốc, giờ thuốc bắt đầu phát tác rồi. Hắn cần phải đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết cô cho xong, nếu không đến lúc thuốc phát tác, mạng nhỏ của hắn khó giữ rồi.
Người đàn ông thần bí hiển nhiên nhìn ra Bắc Vũ Đường đang kéo dài thời gian, chờ đến lúc thuốc phát huy dược tính, không cần tốn sức là có thể bắt được mình.
Nếu đã biết được ý đồ của đối phương, tất nhiên hắn sẽ không triền đấu với cô, chuẩn bị rút lui.
Chỉ cần rời khỏi đây, trong tay có video của thằng nhóc kia, còn sợ Bắc Vũ Đường không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao.
Bắc Vũ Đường chú ý thế công của hắn ngày càng mãnh liệt, hơn nữa còn rời dần về phía cửa. Cô híp mắt lại, ngăn cản hắn tới gần cửa.
'Phụt', một ngụm máu bật ra khỏi miệng Bắc Vũ Đường, đồng thời đối phương cũng bị Bắc Vũ Đường đánh một chưởng.
Người nọ cảm thân thân thể tê rần, cả người cứng đờ trong giây lát.
Đã xảy ra chuyện gì?!
Người đàn ông thần bí kinh hãi.
Bắc Vũ Đường bất chấp ngực mình đang nghèn nghẹn, trát châm về phía các huyệt đạo lớn của người đàn ông, khiến hắn hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Người đàn ông thần bí trúng chiêu, cuối cùng cũng biết được ý đồ của cô.
Vừa rồi cô cố ý tiếp cận chịu một chưởng của hắn là vì đánh trúng hắn.
Cô đủ tàn nhẫn!
Người đàn ông thần bí thật sự không ngờ có một ngày lại thua trong tay con gái.
Con bé này còn là người lúc trước hắn coi thường.
Bắc Vũ Đường xác định hắn không còn khả năng gây nguy hiểm đến mình, đi đến một bên, mở công tắc đèn, đánh giá căn phòng này, cũng xem xem người đàn ông kia là ai.
Cô xốc cái mũ lưỡi trai lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng bình thường, chẳng có điểm gì đặc biệt.
Gương mặt này lẫn trong đám người, tuyệt đối không khiến người khác chú ý, điều duy nhất khiến người khác chú ý là ánh mắt hắn, sắc bén có thần, đặc biệt là lúc nhìn bạn chằm chằm, sẽ khiến bạn có ảo giác mình bị rắn độc nhìn thẳng.
Người này còn tản ra mùi máu tươi như có như không, hiển nhiên là người quanh năm gắn với đao kiếm.
Bắc Vũ Đường không hề để ý đến vết thương trên người, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, “Giao đồ ra đây.”
Người đàn ông thần bí cười khẽ một tiếng, “Giao gì?”
Bắc Vũ Đường cũng chẳng tức giận khi hắn giả ngu, chẳng chút hoang mang nói, “Người mấy ngày nay liên hệ với tôi không phải Âu Nam, mà là ông. Anh dùng danh nghĩa Âu Nam để thực hiện mục đích của mình. Mà mục tiêu của anh chính là tôi.”
Người đàn ông thần bí nhướng mày, chẳng chút để bụng lời cô nói.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, “Nếu tôi là một người tay trói gà không chặt, trùng hợp lại trúng xuân dược, vậy sau đó chính là bị thằng ngu Âu Nam chiếm mất trong sạch. Còn người luôn trốn trong bóng tối như anh, hẳn là chờ đợi chúng tôi xong việc, lại giết tôi, giá hoạ lên người Âu Nam.”
“Nếu tôi đã chết, Bắc gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Âu gia. Mục tiêu cuối cùng của anh là gợi lên tranh đấu giữa hai gia tộc này, đây mới là mục đích thật sự của anh. Còn cái video kia, chính là vũ khí sắc bén nhất dụ tôi cắn câu.”
Khi cô nói xong, lông mi người đàn ông thần bí giật giật, trên mặt tuy vẫn duy trì trấn định, nhưng đáy lòng lại là sóng to gió lớn.
Hắn hoàn toàn không ngờ cô lại đoán được hết.
Người Bắc gia quả là lợi hại, không có một ai là phế vật vô dụng.
Bắc Vũ Đường này giấu đủ sâu.
Bắc gia lừa gạt tất cả mọi người.
Năng lực của cô hoàn toàn không kém hai người anh trai của mình chút nào.
“Giao đồ ra đây.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Người đàn ông thần bí cười khẽ một tiếng, “Bắc tiểu thư đúng là thâm tàng bất lộ.”
Nếu biết cô có bản lĩnh như vậy, hắn sẽ không hợp tác với thằng ngu Âu Nam kia, kết cục cũng sẽ không như thế này.
Người đàn ông thần bí dường như chẳng có cảm giác mình là tù nhân, mỉm cười hỏi: “Một quái vật như vậy chẳng lẽ không khiến Bắc tiểu thư sợ hãi sao?”
“Quái vật?” Bắc Vũ Đường khẽ cười một tiếng, “Đó là sức mạnh ông trời ban cho cậu ấy. Nếu anh cũng có sức mạnh như vậy, anh sẽ nghĩ mình là quái vật sao?”
Người đàn ông thần bí cười ha ha, “Bắc tiểu thư đúng là có ý tứ.”
“Vô nghĩa ít thôi, giao đồ ra đây đi.” Bắc Vũ Đường nhìn qua hắn, tựa như tìm kiếm đồ vật kia.
“Không cần nhìn, tôi đã giấu nó ở một nơi rất an toàn. Nếu trong vòng 24 giờ tôi không về, video kia sẽ tự động được gửi đến trong tay các đại gia tộc, đồng thời xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội.” Người đàn ông thần bí không chút sợ hãi nói.
Người đàn ông thần bí vốn nghĩ cô sẽ tức giận, không ngờ cô lại nhỏ giọng cười.
“Tôi không phải Âu Nam đâu.”
Ý tứ chính là, còn lâu tôi mới tin ông.
Người đàn ông thần bí nhếch mày, “Vậy Bắc tiểu thư có thể thử xem.”
Bắc Vũ Đường lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, đi về phía hắn.
Khi cô duỗi tay về phía hông hắn, người đàn ông lập tức thu lại nụ cười, đáy mắt hiện lên nét khiếp sợ.
Bắc Vũ Đường lấy con chip nho nhỏ bên hông hắn ra, dư quang chú ý đến sắc mặt hắn, khoé môi cong lên một nụ cười sung sướng.
“Cô......” Người đàn ông thần bí khiếp sợ nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thưởng thức con chip trong tay, cắm chip vào đồng hồ đặc chế của mình, bên trong hiện ra hai nội dung, một phần là video của Bắc Thần, mà một phần khác khiến Bắc Vũ Đường có chút kinh ngạc.
Cái này hẳn là tài liệu bí mật của Bắc gia.
Bắc Vũ Đường tiêu huỷ video về Bắc Thần, gửi lại tập tài liệu cho anh cả Bắc gia.
Ở ngàn dặm xa xôi, Bắc Phong nhận được tập tài liệu bí mật này thì nhảy dựng. Anh vội buông tài liệu trong tay xuống, lập tức gọi điện thoại cho Bắc Vũ Đường, lại không ai nhận.
Đáy lòng Bắc Phong ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành, anh lại gọi điện về nhà, xác định Bắc Vũ Đường đã rời nhà một mình từ một giờ trước.
“Tìm tiểu thư, bảo vệ tốt con bé.” Bắc Phong lập tức ra lệnh cho mật vụ.
-
Bắc Vũ Đường gửi xong, tự ngắt liên hệ.
Người đàn ông thần bí khiếp sợ nhìn cô, “Sao cô lại biết?”
Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, “Cái này rất khó đoán à? Với thân thủ của anh, nhất định là một người cực kỳ tự tin. Khi đối mặt với hai người trói gà không chặt, sao anh có thể coi trọng. Vì anh khinh thường tôi mới có thể nhân cơ hội này. Nếu anh biết năng lực của tôi, chỉ sợ cục diện sẽ không như thế này.”
Người đàn ông thần bí cười ha ha, “Bắc tiểu thư quả là lợi hại.”
“Quá khen, quá khen.”
“Cô đúng là vừa lấy được bản gốc, nhưng mà tôi còn bản sao. Dù cô tiêu huỷ nó, bản sao cũng sẽ được gửi đi.” Người đàn ông thần bí cười khẽ.
Bắc Vũ Đường lại nhún vai, “Vậy tôi sẽ chờ xem, 24 giờ sau, video kia có xuất hiện ở các nền tảng mạng xã hội lớn không là được.”
Người đàn ông thần bí híp mắt, nhìn kỹ cô, thấy cô không giống như đang đùa, trái tim chìm xuống.
Sao cô lại chắc chắn được là không có bản sao chứ.
Bắc Vũ Đường mỉm cười, bất động thanh sắc quan sát, chú ý đến biến hoá rất nhỏ của hắn, biết mình đoán đúng. Hắn căn bản chẳng có bản sao nào, càng không có giả thiết đúng giờ gửi đi.
Video đã bị tiêu huỷ, nỗi lo sau này của Bắc Thần đã được giải trừ.
Chờ đến lúc Bắc Thần huấn luyện trở về, cậu đã có năng lực bảo vệ chính mình, kết hợp với dị năng của cậu, vị diện này đã không còn ai có thể tổn thương cậu được nữa. Dù sau này các đại gia tộc biết được dị năng của cậu, cũng không làm gì được cậu.
“Anh trộm tài liệu bí mật của Bắc gia chúng tôi, tôi sẽ giao anh cho anh trai, để anh ấy xử trí anh.”
Người đàn ông thần bí rùng mình, một khi rơi vào tay kẻ điên Bắc Phong kia, sẽ chỉ còn sống không bằng chết.
“Cô không sợ tôi nói bí mật của Bắc Thần cho anh trai cô?” Người đàn ông thần bí trầm mặt hỏi.
Bắc Vũ Đường lại cười khẽ một tiếng, “Chẳng lẽ anh quên rồi sao? 24 giờ sau, các trang mạng lớn sẽ có video đó. Anh trai của tôi có biết hay không cũng chẳng liên quan.”
Người đàn ông thần bí sửng sốt, đôi mắt trợn lên, “Cô lừa tôi!”
“Giờ anh mới phát hiện à? Vốn tôi chỉ tin chắc khoảng 80%. Giờ tôi có thể chắc chắn 100% là anh không có bản sao.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Sắc mặt người đàn ông xanh mét.
Đúng lúc này, người đàn ông cảm giác thân thể cứng đờ của mình có thay đổi.
Đáy mắt hắn xẹt qua tia sáng.
“Bắc tiểu thư đúng là tính kế rất hay.” Người đàn ông thần bí trầm mặt nói.
Bắc Vũ Đường không biết có biết hay không, chuẩn bị áp giải hắn, đúng lúc này, người đàn ông thần bí đột nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía ngực Bắc Vũ Đường, đánh đứt tâm mạch của cô.
Cả người cô bay ngược ra ngoài, ngã mạnh bên mép giường.
“Phụt”......
Cô lập tức phun ra một ngụm máu lớn, trong máu còn có cả nội tạng bị chấn nát.
Người đàn ông thần bí động thân mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Bắc Vũ Đường, từng bước đi về phía cô.
“Bắc tiểu thư, hẳn cô không ngờ thuốc lại nhanh hết tác dụng như vậy nhỉ?” Người đàn ông thần bí âm trầm nhìn cô, cướp cái đồng hồ đặc biệt của cô.
Sau khi xác định chip đã bị huỷ, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.
Chết tiệt!
Người đàn ông hung hăng đá một chân về phía Bắc Vũ Đường.
Đây là đồ hắn trăm ngàn cay đắng mới đoạt được từ tay Bắc gia, cứ như vậy đã bị huỷ hoại rồi!
“Cô đoán rất đúng, vốn tôi định giết cô, giá hoạ cho thằng ngu kia. Giờ tôi đổi ý. Có cô trong tay, cha mẹ và anh cô sẽ để tâm đến lợi ích Bắc gia hay là cô đây?” Người đàn ông thần bí nở nụ cười tà ác.
Bắc Vũ Đường cau mày, nhẹ giọng nói, “Khiến anh thất vọng rồi.”
Người đàn ông thần bí sửng sốt, đôi mặt chợt trợn to, nhìn cô chết trước mặt mình.
Hắn nhìn Bắc Vũ Đường trước khi chết còn nở một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười kia không hiểu vì sao khiến hắn cảm thấy lạnh run.
“Đồ điên chết tiệt!”
Người đàn ông thần bí duỗi tay sờ cổ cô, xác định cô thật sự đã chết.
Khi hắn chuẩn bị xử lý hiện trường, ngoài kho hàng có tiếng động truyền đến. Hắn nhớ đến hành động của Bắc Vũ Đường lúc trước, nơi này tất nhiên đã bại lộ. Hắn không kịp tạo hiện trường giả, vội vàng rời đi.
Chờ hắn biết mất rồi, ám vệ Bắc gia tìm được Bắc Vũ Đường.
Khi nhìn thấy thi thể Bắc Vũ Đường, người đàn ông gợn sóng bất kinh dẫn đầu có biến hoá.
Người bắc gia ở nước ngoài đồng thời nhận được một tin tức.
“Cậu nói cái gì?!” Bắc Tuân trực tiếp rời khỏi vị trí, không màng các đối tác, trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Người trong phòng họp đều trợn tròn mắt.
Rất nhanh sau đó, họ nghe được tiếng lang cang lách cách từ bên ngoài truyền vào.
-
“Bắc thiếu, tiểu thư đã chết.”
Thủ lĩnh ám vệ báo cáo xong, mãi không nghe được âm thanh nào từ bên đối diện.
Bắc Phong nắm chặt di động, gân xanh nhảy thình thịch trên trán, quanh thân tràn ngập hơi thở tiêu điều.
“Tìm bằng được Thỉ Kỳ! Tôi muốn sống!” Mỗi câu mỗi chữ, đều đè nén lửa giận ngập trời.
“Tuân lệnh.”
-
Mẹ Bắc nhìn cha Bắc sững sờ ở đó, không khỏi hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Đã rất lâu rồi bà không thấy chồng mình lộ ra biểu cảm này.
Cha Bắc nghe mẹ Bắc hỏi, quay đầu nhìn bà.
Mẹ Bắc bị ánh mắt của ông nhìn đến khó hiểu, có dự cảm chẳng lành, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cha Bắc đè giọng, nhẹ nhang nói: “Đường Đường, đã chết.”
Mẹ Bắc trợn tròn đôi mắt, “Ông nói cái gì?!”
“Con bé đi rồi.” Cha Bắc trầm giọng nói.
Mẹ Bắc cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã về phía sau.
-
Trong rừng nhiệt đới Amazon đang có một trận thi đấu tàn khốc, huấn luyện viên để mọi người vào rừng, không có đồ ăn, không có công cụ, để họ sống một tuần trong rừng rậm nhiệt đới nguyên thuỷ bốn bề nguy cơ.
Một bóng người thon dài xuyên qua rừng cây, ánh mắt sắc bén quan sát bốn bề.
Ở nơi này không chỉ đề phòng dã thú tập kích, mà còn phải đề phòng đồng loại ám sát.
Phòng điều khiển chia mấy màn hình, hình ảnh ở giữa chính là Bắc Thần. Ba huấn luyện viên đứng trước màn hình quan sát, nhìn Bắc Thần trong video, đồng thời một huấn luyện viên ghi lại các số liệu của Bắc Thần.
“Đám tân sinh năm nay không tệ.” Một huấn luyện viên nói.
“Năng lực ứng biến hạng trung, thể lực tốt, sức chịu đựng hạng cao, tổng kết lại là thực lực hạng trung.” Huấn luyện viên ghi lại số liệu của Bắc Thần báo ra.
Người đàn ông dẫn đầu nhẹ giọng nói, “Đổi.”
Video nhanh chóng thay đổi thành một học sinh khác.
Nơi này là trại huấn luyện kín, không thuộc bất kỳ một gia tộc nào.
Các đại gia tộc đều kiêng kị nơi này ba phần, sẽ không tùy tiện trêu chọc nơi đây.
Mười đại cao thủ nổi danh toàn cầu thì có ba người từ nơi này ra.
Nơi này luôn có những tốp học sinh mới tiến vào, những người này có thể là vào được qua tuyển chọn, cũng có thể là được cấp cao nhìn trúng, đưa về căn cứ, cũng có người như Bắc Thần, tiêu nhiều tiền mà nhồi vào.
Người trong này, muốn ra được phải trải qua kiểm tra, mà tiêu chuẩn kiểm tra chính là giết chết người vào căn cứ cùng đợt với mình, trở thành số một trong số họ, mới có tư cách ra ngoài.
Bắc Thần nhìn flycam bay trên đỉnh đầu mình. Có nó ở đó, Bắc Thần trước giờ chưa từng dùng dị năng.
Ở chỗ họ không biết tin tức của bên ngoài, bởi vì bên ngoài không liên quan đến họ.
Chuyện họ phải làm, là không ngừng trưởng thành và trưởng thành, học tập toàn bộ tri thức, đánh bại mọi người, rời khỏi nơi này.
…...
Ba năm sau
Trên sân bay của căn cứ, một huấn luyện viên trả lại toàn bộ đồ vật năm đó anh mang đến.
Bắc Thần nhìn cái di động kia, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt ve trân bảo.
Huấn luyện viên thấy anh trân trọng chiếc di động này như vậy, lại thắc mắc vì sao lúc trước đưa di động cho anh lại bị anh ghét bỏ.
“Chúc mừng cậu.” Huấn luyện viên nhìn anh, trong đôi mắt lạnh nhạt dường như nhiều thêm gì đó.
Đó là biểu cảm chỉ lộ ra với học sinh đắc ý nhất của mình.
Nhiều năm như vậy, anh là học sinh học nhanh nhất, cũng là người tàn nhẫn nhất. Trước đó, họ cũng không coi trọng anh, nhưng mà thời gian sau đó, biểu hiện của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Anh đánh bại rất nhiều người lợi hại hơn anh, trở thành vua trong giới này. Thậm chí, toàn bộ huấn luyện viên trong căn cứ không ai có thể là đối thủ của anh.
Ông đã từng hỏi anh, “Vì sao cậu lại muốn mạnh lên?”
Anh chỉ nói một lời.
Anh muốn bảo vệ người anh muốn bảo vệ.
Người đó là ai, huấn luyện viên không hỏi.
Huấn luyện viên nhìn theo Bắc Thần lên máy bay, rời khỏi căn cứ huấn luyện này.
Bắc Thần đã gấp gáp không chờ nổi muốn về bên cô, muốn nói với cô, anh đã có thể bảo vệ cô, sẽ không để cô bị bất kỳ ai bắt nạt.
Anh nhìn từng đồ vật lúc trước cô đặt mua cho mình, qua ba năm, mấy thứ này đã hơi cũ, nhưng anh luyến tiếc vứt đi, vẫn trân trọng giữ gìn.
Anh thường nhìn chúng, tựa như nhìn chúng, là có thể thấy được cô.
Trong đầu không tự giác nhớ lúc cô hung dữ nhé chúng vào tay anh.
Đôi mắt lạnh nhạt dần ấm lên.
Máy bay dừng ở thành phố H, Bắc Thần gấp gáp gọi một chiếc taxi, đến trước trang viên Bắc gia.
“Thưa ngài, phía trước là khu vực tư nhân, xe không thể đi tiếp.” Tài xế taxi nhìn thoáng qua hành khách ngồi ghế sau, người đàn ông này nếu bất động, sẽ khiến người khác không cảm nhận được sự tồn tại của anh. Nhưng, một khi đã động, sẽ tràn ra một cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Bắc Thần không nói gì, trực tiếp lấy ra một tờ tiền giấy 100 tệ rồi xuống xe.
Xe taxi nhanh chóng rời đi, Bắc Thần đứng trên đường ngoài phạm vi Bắc thị, nhìn về phía sườn núi, trong mắt ngậm ánh sáng nhu hoà.
Bắc Thần lấy di động ra, muốn gọi vào dãy số kia, nhưng rồi lại yên lặng cất đi.
Anh muốn tặng cho cô một kinh hỉ.
Bắc Thần yên lặng tiến vào trang viên tư nhân đề phòng nghiêm ngặt của Bắc gia, anh đi như chỗ không người, nhẹ nhàng tiến vào trang viên, không một ai phát hiện. Càng tới gần đích, tim anh đập càng nhanh.
Không thấy Vũ Đường trong phòng khách, anh lặng lẽ lên tầng hai, tiến vào phòng ngủ của cô. Bài trí nơi này vẫn giống ba năm trước, dường như chưa từng thay đổi.
Cô không ở trong phòng, cũng không ở bên ngoài trang viên.
Bắc Thần quyết định ở đây chờ cô về.
Anh đi đến đầu giường, cầm lấy bức ảnh của cô ở trên tủ đầu giường.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan mỹ lệ trong ảnh, người trong ảnh tươi cười sáng sủa, đẹp như trong trí nhớ của anh.
“Đường Nhi.” Bắc Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến luyến triền miên.
Ánh mắt Bắc Thần sáng quắc nhìn tấm ảnh chụp kia, dường như là nhìn thấy bản thân cô vậy.
Anh chờ cả một ngày.
Đèn sáng lên rực rỡ, mà người anh chờ đợi, trước sau không xuất hiện. Bắc Thần rất kiên nhẫn chờ đợi, mắt thường nhìn về phía cửa, chờ đợi cô gái mình thương nhớ đẩy cửa vào.
Thời gian từng chút trôi đi, cánh cửa kia trước sau đóng chặt.
Bắc Thần lấy di động ra, muốn gọi vào dãy số kia, cuối cùng vẫn nhịn lại.
Phải khiến cô kinh hỉ.
Anh không ngừng nhẩm lại câu này, mới đè lại được trái tim ngo ngoe rục rịch trong lòng mình.
Khi đêm dần tàn, ánh mặt trời dần sáng, người anh chờ đợi vẫn không xuất hiện.
Chẳng lẽ cô không có ở nhà?
Bắc Thần đang định rời đi, ngoài cửa phòng lại có tiếng bước chân. Thân hình anh chợt loé, nháy mắt đã biến mất khỏi phòng.
Khi anh vừa biến mất, cửa phòng bị đẩy ra, hai hầu gái tiến vào, làm nhiệm vụ quét dọn mỗi ngày và thay hoa trong phòng.
“Căn phòng này cũng không có người ở, cần gì phải ngày ngày quét dọn. Tôi thấy một tuần quét một lần là đủ rồi.” Một hầu gái oán giận nói.
Một hầu gái khác mắng nhẹ một tiếng, “Câm mồm. Tuy tiểu thư không còn nữa, nhưng căn phòng này cần phải giống như lúc tiểu thư còn ở.”
Bắc Thần ẩn trong góc tối nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng hơi chấn động.
Anh đột nhiên xuất hiện, khiến hai hầu gái trong phòng hoảng sợ.
“Câm miệng.” Bắc Thần quát lạnh một tiếng.
Hai hầu gái bị khí thể của anh dọa sợ run người, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Các cô không ngu, có thể lặng yên tiến vào trong viên này, người này không dễ chọc.
“Cái gì mà tiểu thư không còn nữa? Nói cho rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?” Bắc Thần lạnh lùng hỏi.
Hai hầu gái nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Năm đó tin Tam tiểu thư Bắc gia qua đời cực kỳ oanh động. Không ngờ còn có người không biết việc này.