Bắc Thần như bị rút đi toàn bộ sức lực và dũng khí.
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được ngày tháng không có cô, càng sợ hãi nhìn thấy sự chán ghét và khinh bỉ từ đôi mắt cô.
“Cứu... Cứu tôi.” Tiếng kêu cứu của Trương Phương kéo lại suy nghĩ của Bắc Thần.
Bắc Vũ Đường tất nhiên thấy được lo lắng trong mắt cậu.
Tiếng kêu cứu của Trương Phương vừa rồi đã thành công khiến hàng xóm xung quanh chú ý.
Tiếng mắng chửi từ phòng bên truyền sang, “Hai vợ chồng các người xong chưa! Có để cho người khác ngủ không?!”
Bắc Vũ Đường nghe được âm thanh kia thì biết nơi này không nên ở lâu.
Trương Phương nghe được âm thanh, như thấy được hy vọng, gân cổ lên hô, “Cứu với! Tôi......”
Bà ta vừa hét đưuọc ba chữ, đã bị Bắc Thần bịt chặt miệng.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, nhìn dòng khí đen quấn quanh cậu, khẽ cau mày.
“Bắc Thần, đi theo tớ.” Bắc Vũ Đường nắm lấy bàn tay lạnh băng của cậu.
Khi đôi tay ấm áp kia nắm lấy tay mình, hơi ấm từ bàn tay ấy như lan thẳng từ lòng bàn tay đến tận đáy lòng Bắc Thần.
Bắc Thần ngơ ngác nhìn Bắc Vũ Đường, nhìn đôi tay nắm lấy tay mình của cô.
Trương Phương liên tục y y ô ô.
Bắc Vũ Đường căn bản sẽ không đồng tình với bà ta.
Cô nâng tay đập xuống, trực tiếp đánh ngất bà ta.
Cùng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng mở cửa.
Bắc Vũ Đường vội vàng nói: “Mau đi cùng tớ.”
Tuyệt đối không thể để những người khác biết Bắc Thần giết người, càng không thể để họ biết đến dị năng của cậu.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh một cái, chú ý đến con dao ở bên, bọc quần áo nắm lấy nó, đâm vào ngực Trương Phương. Thân thể Trương Phương run lên, cuối cùng dừng lại.
Sau đó, Bắc Vũ Đường nhanh chóng bố trí hiện trường, biến nó thành hiện trường giả Bắc Quốc Vinh đánh chết vợ rồi chạy án. Đồng thời, cô xoá sạch giấu vết Bắc Thần xuất hiện ở căn phòng này.
Toàn bộ quá trình chỉ mất hai phút, Bắc Thần sững sờ ở đó, tựa như không tin được những gì cậu vừa nhìn thấy.
Bắc Vũ Đường kéo tay cậu, hai người nhanh chóng nhảy từ cửa sổ chạy đi.
Không lâu sau khi hai người rời đi, một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ đi về phía căn nhà. Nhìn thấy cửa nhà rộng mở thì đi thẳng vào trong, vừa vào đã thấy cả căn phòng lộn xộn.
“Này, em gái Trương?” Người nọ hô một tiếng.
Người đàn ông trung niên đi vào phòng, một mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt. Người đó liếc qua đã thấy Trương Phương ngã trong đống thuỷ tinh vỡ.
Người đàn ông sợ quá lùi lại hai bước.
Lúc tỉnh táo lại thì từ từ đi đến, nâng tay đặt dưới mũi Trương Phương.
“A!! Chết người rồi!” người đàn ông hoảng sợ la toáng lên.
Âm thanh vang dội đó khiến toàn bộ người trong nhà đều bừng tỉnh. Một hai người ra khỏi phòng, đi về phía phòng Bắc Quốc Vinh.
“Ồn ào thế!”
“Hai vợ chồng Bắc Quốc Vinh này đúng là không có ngày nào nghỉ.”
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có người kêu chết người rồi.”
“Không thể nào? Chẳng lẽ tên súc sinh Bắc Quốc Vinh kia giết vợ mình rồi?”
Một đám người ríu rít đi về phía bên kia, vừa vào phòng thì đã thấy Trương Phương ngã trong vũng máu. Người đàn ông đến đầu tiên nói với mọi người, “Cô ấy... Cô ấy chết rồi.”
Xảy ra chuyện như vậy, có người lập tức rút di động ra gọi cảnh sát.
Bọn họ không tìm được Bắc Quốc Vinh trong phòng, đoán ông ta là hung thủ.
“Không thể nào. Tên khốn Bắc Quốc Vinh kia thật sự giết vợ lão rồi.”
“Giết cũng không lạ. Mấy lần suýt chết rồi còn gì.”
…...
Từ khu nhà lều ra, hai người trực tiếp lên xe rời khỏi nơi này. Xe đi được một đoạn, Bắc Quốc Vinh ngừng xe ở một đoạn đường vắng.
Cô lấy máy tính ở sau ra, mở máy truy cập vào hệ thống của Chính phủ, xoá toàn bộ video có thể khiến họ bại lộ. Cuối cùng Bắc Vũ Đường phát hiện cô hoàn toàn không thấy bóng dáng Bắc Thần.
Cậu hoàn mỹ tránh đi toàn bộ camera, tiến vào khu nhà lều. Còn trong khu nhà lều, nơi đó trừ cái camera đã sớm hỏng ở giao lộ thì cũng không còn cái nào.
Xử lý xong hết rồi, Bắc Vũ Đường mới nhìn Bắc Thần.
Khi Bắc Vũ Đường xử lý những việc này, Bắc Thần đều rất yên tĩnh nhìn cô. Nhìn cô bình tĩnh xử lý đâu vào đấy hết mọi việc.
Khi Bắc Vũ Đường nhìn về phía mình, hình ảnh tựa như dừng lại, dừng trên người cô.
Cô vươn tay lắc lắc trước mặt cậu, “Bắc Thần, Bắc Thần?”
Bắc Thần nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên, “Có phải cậu sẽ đi không?”
Bắc Vũ Đường cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình siết chặt, tựa như sợ cô trốn đi.
Cô cảm nhận rõ ràng được sự bất an và sợ hãi của cậu.
Ánh mắt Bắc Thần sáng quắc nhìn cô, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu nội tâm cô, muốn biết suy nghĩ của cô.
Trên thế giới này đã không còn ai quan tâm cậu.
Trong thế giới của cậu chỉ có cô.
Nếu ngay cả cô cũng muốn rời khỏi mình, Bắc Thần cảm thấy mình không thể thở được. Chỉ là suy nghĩ đã khiến tâm trí cậu không yên, thậm chí muốn huỷ diệt tất cả.
Cậu sợ hãi lại chờ mong đáp án của cô.
Bắc Vũ Đường trở tay nắm lấy tay cậu, nói: “Chỉ cần tớ còn sống một ngày, tớ sẽ không rời đi. Dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cậu, tớ vẫn sẽ đứng bên cậu.”
Cậu vốn là người mẫn cảm lại thiếu cảm giác an toàn, chuyện hôm nay là một đả kích quá lớn với cậu.
Người mẹ mình vẫn luôn kính trọng và che chở lại nghĩ về cậu như vậy.
Nếu không phải đáy lòng cậu còn một người, chỉ sợ chỉ số hắc hoá sẽ không chỉ là 70 thôi, mà sẽ trực tiếp chạm vạch 100 mất.
Đôi mắt Bắc Thần sáng đến nóng bỏng.
Đồng thời bên tai Bắc Vũ Đường vang lên âm thanh của hệ thống.
[Đinh, chỉ số của Boss phản diện là 50.]
Nghe được con số này, Bắc Vũ Đường nhảy dựng. Không ngờ chỉ mới một câu nói đã khiến chỉ số hắc hoá của cậu giảm tận 20 điểm.
Nếu đã biết, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Vừa rồi cậu vừa dùng gì với bà ta vậy?” Bắc Vũ Đường vẻ mặt tò mò hỏi.
Bắc Thần vừa nghe cô nói đến dị năng, trong lòng thật ra có chút lo lắng, lo cô sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, lo cô giống mẹ, coi cậu là quái vật.
Cậu vẫn luôn tự lừa mình dối người là cô không nhìn thấy. Nhưng mà, cô vừa hỏi đã chọc thủng điều cậu muốn che giấu, luôn không dám đối mặt.
Trong bóng tối, đôi tay Bắc Thần nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ đậm vừa nhạt đi lại đỏ bừng lại, thậm chí còn đậm hơn trước.
[Đinh, xin ký chủ chú ý, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 75.]
Moá, hạ xuống nhanh, nhưng mà cmn tăng còn nhanh hơn.
Bắc Vũ Đường không biết cậu lại để ý chuyện dị năng như vậy.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở u ám của cậu.
Bắc Thần đè thấp giọng, “Cậu muốn biết?”
Bắc Vũ Đường gật đầu, còn nói, “Nếu cậu không muốn nói, vậy coi như tớ chưa hỏi.”
Bắc Thần cầm hộp giấy ở bên qua, khiến nó biến mất ngay trước mắt cô.
Bắc Vũ Đường trợn to mắt nhìn.
Khuôn mặt Bắc Thần vẫn bình tĩnh như thường, nhưng đôi tay nắm chặt lại tiết lộ sự khẩn trương và sợ hãi của cậu, chỉ là cậu đã che giấu tốt cảm xúc đó dưới lớp mặt nạ của mình.
Cậu giống như tội đồ đang chờ đợi Tử Thần tuyên án, yên tĩnh chờ cô tuyên bản án của mình.
Đột nhiên, cô nắm lấy tay cậu, kéo nó đến trước mặt, không ngừng lật qua, tỉ mỉ nghiên cứu.
Bắc Thần mặc cô lăn lộn.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường kích động và tò mò hỏi, “Sao cậu làm được?”
Bắc Thần hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi, “Cậu không cảm thấy tớ rất khủng bố à? Không cảm thấy tớ khác loại à?”
Hỏi xong, Bắc Thần lại hối hận, nhưng mà trong hối hận lại mang theo tia chờ đợi.
Bắc Vũ Đường trợn trắng mắt nhìn cậu, “Bắc Thần, cậu có biết hành động của cậu hiện tại được gọi là gì không?”
Bắc Thần nghi hoặc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nói thẳng, “Cái này gọi là khoe khoang trắng trợn đó.”
Bắc Thần kinh nghi, không hiểu mình khoe khoang hồi nào.
Bắc Vũ Đường khó chịu hừ một tiếng, “Nếu tớ mà có bản lĩnh như cậu, tớ đã sớm vui muốn chết. Nhìn cái bộ dáng ghét bỏ của cậu kìa, thật thiếu đánh ghê ấy! Nếu cậu không thích thì truyền nó qua cho tớ đi! Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, truyền qua cho tớ là được! Tớ rất vui lòng nhận luôn!”
Sự hâm mộ trong mắt cô giống như một liều thuốc an thần mạnh, vuốt phẳng lại toàn bộ sợ hãi và bất an của cậu.
Cô không sợ cậu, không cảm thấy cậu là quái vật, sẽ không bỏ cậu mà đi.
Đáy lòng Bắc Thần kích động, ánh mắt nhìn cô là ôn nhu trước nay chưa từng có.
[Đinh, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 50.]
[Đinh, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 40.]
[Đinh, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 20.]
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 90.]
Nghe từng âm thanh nhắc nhở vang lên, Bắc Vũ Đường rất vui sướng, đặc biệt là nghe độ hảo cảm trực tiếp tăng đến 90. Trước đó xoát độ hảo cảm đến 66 rồi thì rất khó xoát tiếp.
Giờ độ hảo cảm tăng đến 90, có nghĩa là cô đã có thể ảnh hưởng đến quyết định của Boss phản diện.
Bắc Thần cuối cùng không khống chế được nội tâm của mình, ôm chặt Bắc Vũ Đường vào lòng.
“Đừng rời khỏi tớ.”
Trong thế giới của cậu chỉ có cô.
Nếu thế giưới không có cô, cậu không biết mình sẽ làm ra hành động điên cuồng đến mức nào.
Bắc Vũ Đường bị cậu ôm chặt, lực kia đè ép ngực cô, khiến cô khó thở.
Bắc Vũ Đường dùng hai tay đẩy, hành động của cô đã kích thích tới Bắc Thần.
Chẳng lẽ cô không thích mình?
[Đinh, ký chủ chú ý, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 30.]
[Đinh, ký chủ chú ý, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 40.]
Bắc Vũ Đường nghe chỉ số hắc hoá không ngừng tăng lên, gân xanh trên trán nhảy loạn.
Giờ không làm gì mà cũng chọc đến vị tổ tông nhỏ này à?!
Bắc Vũ Đường lập tức nghĩ lại, kếu quả cuối cùng nghĩ ra là hành động đẩy cậu ra đã khiến cậu nhóc mất cảm giác an toàn trầm trọng này suy nghĩ miên man.
“Bắc Thần, mau, mau buông ra.”
Bắc Thần nghe được yêu cầu của cô, ánh sáng nguy hiểm lập loè đáy mắt, “Cậu đã nói sẽ không rời khỏi tớ.”
Lúc nói chuyện, lực tay lại không ngừng tăng lên.
Đúng là lăn lộn Bắc Vũ Đường hỏng rồi, ôm chặt cô đến mức cô thở hổn hển. Bị ôm thế này nữa thì sớm muộn gì cũng tắt thở!
“Mau buông tay, tớ không thở được!” Bắc Vũ Đường gắng sức hô.
Bắc Thần nghe được lời cô thì ngẩn ra, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt người trong ngực đỏ lên, giật mình vội buông tay ra.
Cậu vừa buông lỏng, Bắc Vũ Đường đã thở phì phò từng ngụm lớn.
Bắc Thần thấy cô khó chịu như vậy, nhất thời ngẩn người.
[Đinh, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện là 15.]
Nghe được chỉ số hắc hoá của cậu giảm đi không ít, Bắc Vũ Đường cảm thấy chịu tí cũng đáng.
Cô bất chấp cậu có phải Boss phản diện hay không, vươn tay đập bốp cái lên trán cậu, nổi giận đùng đùng mắng, “Bắc Thần, cậu muốn bóp chết tớ đúng không!”
Bắc Thần ăn đánh không nhưng không giận mà còn cười hì hì.
Cậu thích nhìn thấy cô như vậy, thích cô hung dữ trừng cậu, thích sự bá đạo của cô, thích tất cả của cô, chỉ cần là của cô, cậu đều thích.
“Cậu đó, dám động thủ nữa, cẩn thận tớ diệt cậu.” Bắc Vũ Đường hung tợn uy hiếp.
Bắc Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này cậu nào còn nửa phần hung ác nham hiểm lại quỷ mị như vừa rồi.
Bắc Vũ Đường đột nhiên nghiêm túc nói: “Hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cậu và tớ đều ở trong trang viên, chưa từng ra ngoài nửa bước. Nhớ kỹ lời tớ nói đấy.”
Khoé môi Bắc Thần cong lên.
Cô đang bảo vệ cậu.
Bắc Thần phát hiện mình càng lúc càng quyến luyến cô, dục vọng chiếm hữu trong lòng đang điên cuồng bành trướng, muốn giấu cô đi, khiến thế giới của cô chỉ còn sự tồn tại của cậu.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã như cắm rễ trong lfong cậu, điên cuồng lan tràn.
Nếu... Nếu mang cô đi, đưa cô tới nơi chỉ có hai người họ, thật là tốt biết bao.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn không ngờ Bắc Thần sẽ xuất hiện suy nghĩ điên cuồng này, càng không ngờ suy nghĩ này sẽ khiến những chuyện sau này hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của cô.
Bắc Vũ Đường bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn chằm chằm mà thầm xù lông.
Ánh mắt cậu quá nóng, tựa như có thể hoà tan cả người.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 98.]
Con số này, sắp đến viên mãn rồi.
Vừa rồi cô không có làm ra hành động gì khác người, vẫn đối xử với cậu như trước, không ngờ độ hảo cảm lại tăng lên.
Quả nhiên độ hảo cảm đúng là không thể suy đoán theo lẽ thường.
Đôi vợ chồng hại người Bắc Quốc Vinh và Trương Phương kia không còn là uy hiếp nữa, cô lại suy nghĩ về một chuyện khác.
Không có uy hiếp lớn kia, theo đạo lý Bắc Thần đã không còn khả năng hắc hoá nữa, mà giá trị hảo cảm đã đạt đến mức ảnh hưởng được đến Boss phản diện, theo lý mà nói, tất cả đã trần ai lạc định, chỉ cần chờ rời khỏi vị diện này là được.
Bắc Vũ Đường lái xe về trang viên, hai người ai về phòng người nấy.
Bắc Vũ Đường dò hỏi hệ thống về tiến độ nhiệm vụ, “Tiến độ nhiệm vụ thế nào rồi, có phải đãn hoàn thành viên mãn rồi không?”
[Tiến độ nhiệm vụ là 80.]
“Mới 80?” Bắc Vũ Đường hơi khó hiểu, theo lý mà nói đôi cha mẹ thối nát khiến Bắc Thần hắc hoá đã biến mất, mà cô cũng đã thành công khiến cậu hiểu thế giới
này vẫn còn có tình yêu, cậu sẽ không tuyệt vọng đến mức huỷ diệt thế giới.
Vì sao tiến độ mới có 80?!
Minh không giải thích nghi hoặc của Bắc Vũ Đường.
Không lâu sau, Bắc Vũ Đường cũng có câu trả lời cho vấn đề này.
Lúc này, Bắc Vũ Đường lại không biết.
Cô thấy hệ thống không nói câu gì, âm thầm tiến hành phân tích.
Nếu đã làm đến mức này mà còn không hoàn thành nhiệm vụ, vậy tất nhiên là vẫn còn có thứ khiến Bắc Thần hắc hoá.
Rốt cuộc là cái gì?
Bắc Vũ Đường nằm trên giường, một đêm chưa ngủ.
Loại nhân tố ẩn trong bóng tối không xác định được này khiến Bắc Vũ Đường rất khó chịu. Cô âm thầm cân nhắc cả đêm vẫn không đoán ra được nhân tố nào khiến Bắc Thần lại một lần nữa hắc hoá.
****
Bên kia, một đám người vây quanh một căn phòng cũ, đều nhìn về phía xảy ra án mạng hôm qua.
Hàng rào cản xung quanh, cảnh sát ra ra vào vào.
Cảnh sát ở khu này đều đã quá rõ ràng nơi này là nơi rồng rắn hỗn loạn, thường chết vài người, biến mất vài người. Bọn họ đã quen rồi.
Qua tra hỏi hàng xóm xung quanh, họ xác định được thân phận và hoàn cảnh gia đình của người chết. Lại khám nghiệm thân thể Trương Phương, biết người này bị ngược đãi một thời gian dài, hơn nữa còn lấy được **** dịch của Bắc Quốc Vinh trong cơ thể Trương Phương, chắc chắn được vợ chồng hai người tối qua ở cùng nhau.
Mà từ khẩu cung của hàng xóm xung quanh, họ biết đêm qua truyền đến tiếng đánh chửi, hẳn là Bắc Quốc Vinh ngược đãi vợ, còn cưỡng bách phát sinh quan hệ tình dục với Trương Phương, cuối cùng vô ý ẩu đả đến chết.
Bắc Quốc Vinh không thấy đâu, hẳn là phát hiện Trương Phương chết nên chạy án.
Án kiện kết luận giống như mọi người nghĩ, dù là hàng xóm hay người khác cũng không dị nghị gì về kết quả này.
Trong mắt họ, loại người như Bắc Quốc Vinh đánh chết vợ là quá bình thường.
Xác định được đối tượng nghi án, cảnh sát bắt đầu truy nã Bắc Quốc Vinh chạy án trên phạm vi cả nước.
Căn nhà có người chết kia nhất thời không thể cho thuê, chỉ có thể bỏ không ở đó.
Đêm khuya nào đó, một bóng đen xuyen qua ngõ nhỏ phức tạp của khu nhà lều, mà sau bóng đen đó còn một vài bóng đen nữa, bên chạy bên đuổi.
Rõ ràng là đêm đen như mực, mấy người này lại không chút bối rối, hành động tự nhiên như ban ngày.
Bóng đen kia quay đầu nhìn thoáng qua sau mấy người cắn chặt mình không bỏ, nhíu mày, càng nhanh thêm, gần như là chớp mắt đã biến mất khỏi ngõ nhỏ.
Mấy người truy đuổi phía sau nhìn ngõ nhỏ phức tạp và những căn nhà xập xệ xung quanh, người đàn ông dẫn đầu thấp giọng ra lệnh, “Mấy người đi về bên này, mấy người đi sang bên kia, cậu đi theo tôi.”
Mấy người chia ra ba hướng khác biệt truy tìm, chờ họ đi rồi, bóng đen trốn trong một căn nhà thấy họ đã đi, đang định rời đi. Chỉ là vừa mới động thì thấy mấy người kia đã tụ tập lại.
Mấy người nhìn quanh, không thấy có người bắt được kẻ kia, chỉ có thể lại tách ra truy lùng.
Bóng đen trốn trong bóng tối thấy màn này, nhìn quanh, nhìn đến một căn nhà cũ nát, biết nhà đó không có ai, vừa lúc để hắn tạm lánh.
Người nọ lặng yên tiến về phía nhà Bắc Quốc Vinh lúc trước, vừa vào phòng, thấy mặt đất hỗn độn, không khí còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Người đàn ông mặc đồ đen tiến vào, không dám bật đèn, chỉ có thể sờ mó hành động trong đêm.
Lúc đang xử lý vết thương trên người, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.