Giây tiếp theo, Bắc Quốc Vinh phát hiện cơ thể mình không chịu khống chế hướng thẳng về phía Bắc Thần, mãi đến khi một đôi tay lạnh băng bóp chặt cổ mình, thân thể ông ta mới bình thường lại.
Bắc Quốc Vinh giãy giụa, muốn bẻ tay cậu ra, lại phát hiện ông ta hoàn toàn không làm gì được.
“Buông... Buông tay.” Bắc Quốc Vinh kinh ngạc phát hiện cậu đã mạnh hơn xưa nhiều.
Bắc Thần từ từ nâng tay lên, chân Bắc Quốc Vinh dần cách khỏi mặt đất, cuối cùng lơ lửng trong không trung, điểm chống đỡ cơ thể dồn về cổ, cảm giác khó thở thổi quét đến.
Sắc mặt ông ta từ hồng chuyển thành xanh tím, tay chân không ngừng giãy giụa, sắp tắt thở.
Trương Phương thấy sắp xảy ra án mạng thì mới phản ứng lại, vội tiến lên, túm lấy cánh tay Bắc Thần, vẻ mặt khẩn cầu, “Thần Thần, con làm sao vậy? Con mau buông cha con ra.”
Bắc Thần bỏ ngoài tai lời bà ta nói.
“Con không thể giết ông ấy, ông ấy là cha con.” Trương Phương tận tình khuyên bảo.
Ánh mắt Bắc Thần lạnh lẽo nhìn về phía bà ta, “Cha tôi? Ông ta thật sự là cha tôi sao? Người mẹ tốt của tôi?”
Giọng điệu tràn đầy châm chọc, cùng ánh mắt lạnh lẽo của cậu khiến Trương Phương nói lỡ.
Cậu đã biết, cậu đã nghe được hết.
Trương Phương cảm thấy xong đời rồi, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Lúc bà ta giật mình đứng đó, Bắc Quốc Vinh đã hét thảm lên một tiếng, còn lẫn cả tiếng va chạm kịch liệt. Thân thể Bắc Quốc Vinh va mạnh vào tủ, lại ngã mạnh xuống đất.
Bắc Quốc Vinh chưa từng bị người ta đánh như vậy bảo giờ, cảm giác như toàn bộ xương cốt da thịt đều đang đau.
Bắc Quốc Vinh đau đớn hét xong, âm ngoan nhìn Bắc Thần, “Mày... Mày muốn chết!”
Tới giờ mà còn dám nói vậy, đủ thấy ông ta hoàn toàn không coi sức mạnh của Bắc Thần ra gì, có lẽ ông ta không nghĩ Bắc Thần có thể lợi hại được đến mức nào, nãy giờ chỉ là cậu ăn may thôi.
Bắc Thần âm trầm đi về phía ông ta, Trương Phương thấy cậu như vậy, biết cậu định làm gì, lập tức tiến lên ngăn cản, không ngờ lại bị đẩy ra.
Trương Phương đập mạnh vào mép giường, đau đớn hét lên.
Bà ta nghĩ tiếng kêu đau của mình có thể khiến Bắc Thần chú ý, nhưng Bắc Thần đi thẳng qua bên người bà ta, cũng chưa từng nhìn bà ta lấy một cái.
Bắc Quốc Vinh thấy cậu đi về phía mình, nhịn đau đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn cậu, “Mới một thời gian không trị mày, lá gan đã to ra rồi nhở. Hôm nay tao không đánh mày răng rơi đầy đất, tao sẽ không mang họ Bắc.”
Bắc Thần không nói gì, mặt không biểu cảm nhìn ông ta, ánh mắt như đang nhìn một con sâu cái kiến.
Bắc Quốc Vinh đấm về phía mặt Bắc Thần, nắm tay nhìn như rất nhanh, nhưng trong mắt Bắc Thần lại tựa như một pha quay chậm. Thấy nắm tay sắp đấm lên mặt Bắc Thần, lúc còn cách mặt cậu một khoảng nhỏ, lại đột nhiên ngừng lại.
Bắc Quốc Vinh phát hiện cơ thể lại bất động, dù ông ta cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được cơ thể, không thể di chuyển nắm đấm.
Đây... Rốt cuộc là sao?
Bắc Quốc Vinh lúc này mới biết sợ.
Lúc trước ông ta còn không cảm thấy gì, chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng mà giờ cảm nhận rõ ràng cơ thể bị một sức mạnh khống chế, sức mạnh đó từ đâu, không phải nói cũng biết.
Bắc Quốc Vinh hoảng sợ nhìn cậu, “Mày... Mày đã làm gì tao?”
Bắc Thần cũng không để ý đến ông ta, không chút hoang mang nắm lấy tay ông ta, nhìn như nhẹ nhàng gập lại, nhưng tiếng xương gãy 'răng rắc' kia lại vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Bắc Quốc Vinh.
Tiếng kêu đau đớn đó còn chưa biến mất, thân thể ông ta đã đập mạnh xuống đất.
Bắc Quốc Vinh rơi xuống đất thì đã có được tự do, nhưng mà ông ta hoàn toàn không có thời gian đánh lại. Bởi vì ngay sau đó, chân Bắc Thần đã đạp lên một cái tay khác của ông ta, tiếng 'răng rắc' lại vang lên, xương của ông ta đã bị dẫm gãy.
“Ah!!!” Bắc Quốc Vinh hét thảm, từng tiếng, từng tiếng.
Trong tay Bắc Thần, ông ta hoàn toàn không có đường phản kháng. Tay chân đều bị cậu dẫm gãy, mặt đã sưng thành đầu heo, cả người chật vật thê thảm.
Từ lúc Bắc Thần tiến vào, tiếng hét thảm của Bắc Quốc Vinh chưa từng ngừng lại, nhưng dù bên này có phá nhà thì hàng xóm cũng sẽ chẳng qua hỏi thăm, đơn giản là vì người xung quanh đã quen rồi.
Trương Phương tận mắt nhìn thấy Bắc Thần từng chút dẫm nát tay chân Bắc Quốc Vinh, bà ta cảm giác cả người lạnh lẽo.
Bắc Thần trước mắt hoàn toàn khác với ấn tượng của bà ta.
Cậu thay đổi, trở thành người khiến người khác cảm thấy khủng bố.
Bắc Quốc Vinh hô với Trương Phương, “Cứu... Cứu tao.”
Trương Phương lúc này mới phản ứng lại, đi đến trước mặt Bắc Thần, khẩn cầu nhìn cậu, “Thần Thần, dù ông ấy không phải cha ruột của con, nhưng ông ấy là cha nuôi đã nuôi con nhiều năm như vậy, con không thể làm vậy với ông ấy.”
“Cha nuôi?” Bắc Thần cười châm chọc, “Từ lúc tôi bắt đầu nhớ được, trước giờ ông ta chưa từng mang một tệ nào về nhà. Là chúng ta nuôi ông ta, ông ta đã từng nuôi tôi?”
“Nể mặt mẹ, tha cho ông ấy đi.”
“Mẹ?” Nụ cười của Bắc Thần càng sâu, “Không phải bà hận tôi muốn chết sao? Không có đứa con trai như tôi sao?”
Trương Phương cứng lại, vẻ mặt đau lòng và khó chịu nhìn cậu.
Bộ dáng bị đả kích của bà ta, dừng trong mắt Bắc Thần, thật chói mắt.
Trương Phương thấy cậu như thế, biết cậu đã nghe được toàn bộ, nhưng mà ta vẫn tin có thể sửa được.
Trương Phương thay biểu cảm đáng thương thành uỷ khuất, “Thần Thần, con hiểu lầm mẹ. Mẹ không ghét bỏ con, lời mẹ nói chỉ để lừa ông ta thôi. Mẹ đối xử với con thế nào, chẳng lẽ con còn không rõ sao? Con hiểu lầm mẹ như vậy, mẹ rất đau lòng.” Trương Phương vừa nói xong đã rơi nước mắt, thật tự nhiên.
Bắc Thần lạnh nhạt nhìn bà ta.
Cậu không phải thằng ngốc, không phải không có mắt, không phải không cảm nhận được lúc bà ta nói câu kia là diễn kịch hay thật lòng.
Vũ Đường nói đúng, nếu bà ta thật sự yêu mình, vì sao lại không rời đi, vì sao phải bắt cậu yên lặng chịu đựng?
Câu nào câu nấy đều nói vì tốt cho mình, kết quả lại là người tổn thương cậu sâu nhất.
Đây là cái gọi là tốt trong miệng bà ta.
Ý châm biếm bên môi Bắc Thần ngày càng dày, “Có phải bà cảm thấy tôi cực kỳ ngu không?”
Trương Phương đang 'đau lòng muốn chết' đột nhiên nghe được Bắc Thần nói thế, tiếng nức nở im bặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, dường như hoàn toàn không tin cậu lại máu lạnh vô tình đến thế.
“Đến giờ bà vẫn còn muốn diễn kịch à?” Thần sắc Bắc Thần lạnh lùng, ánh mắt nhìn về bà ta đã sớm không còn nhu hoà của quá khứ.
“Thần Thần, sao con lại biến thành thế này?” Trương Phương vẻ mặt đau lòng nhìn cậu.
Giọng nói thanh lãnh của Bắc Thần vang lên, sâu kín hỏi, “Bà thật sự yêu tôi sao?”
“Đương nhiên?”
Vừa nghe Bắc Thần hỏi, trái tim luôn treo cao của Trương Phương hạ xuống, xem ra cậu vẫn không bỏ được mình.
“Vậy chứng minh cho tôi xem.” Bắc Thần nhẹ giọng nói.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Trương Phương, Bắc Thần cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, ném đến trước mặt Trương Phương, “Rạch hai nhát lên mặt ông ta, tôi sẽ tin bà.”
Trương Phương kinh ngạc nhìn cậu.
“Sao nào? Không làm được hả?” Bắc Thần trào phúng nhìn bà ta, “Xem ra yêu trong miệng bà, cũng chỉ là lời nói thuận miệng mà thôi.”
Dưới ánh mắt gấp gáp bức người của Bắc Thần, Trương Phương căng da đầu cầm con dao gọt hoa quả lên.
Bắc Quốc Vinh thấy con mẹ kia thật sự cầm dao, sợ co rụt đồng tử, “Mày định làm gì? Trương Phương! Tao là chồng mày! Nếu tao có gì bất trắc, sau này ai thoả mãn ham mê biến thái kia của mày!”
Trương Phương nghe ông ta nhắc đến chuyện này, mày nhăn chặt.
Giờ bà ta cần lấy được niềm tin của Bắc Thần, chỉ có thể uỷ khuất Bắc Quốc Vinh. Một người bị phế bỏ thì còn thoả mãn bà ta kiểu gì? Chi bằng lợi dụng tên phế vật này đi.
Trương Phương trước giờ đều là người thức thời, càng là một người tàn nhẫn độc ác.
Bà ta bước từng bước về phía Bắc Quốc Vinh.
Bắc Quốc Vinh chú ý đến ánh mắt của bà ta, biết con mẹ này định làm thật.
Bắc Quốc Vinh há mồm muốn kêu cứu, đáng tiếc đã bị Trương Phương phát hiện ra, bịt chặt miệng lại, vớ cái tất thối trong góc, nhét vào miệng ông ta.
Bắc Quốc Vinh bất chấp trong miệng là cái tất đã mấy ngày không giặt, lúc này toàn bộ tâm thần đều đặt trên con dao nhỏ cách mình ngày càng gần.
“Ông tra tấn tôi nhiều năm như vậy, hôm nay coi như lãi của ông.”
Bắc Quốc Vinh hoảng sợ trừng to hai mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi và cầu xin.
'Xoẹt' một tiếng, đó là tiếng da thịt bị cắt rách.
Bắc Quốc Vinh đau đến co rụt, cả người như bị điện giật mà run rẩy.
Trương Phương thấy ông ta phản ứng kịch liệt như vậy, trong lòng vậy mà lại cảm thấy sung sướng, tựa như ngược người khác cũng là một chuyện rất thú vị.
Vết thứ hai, vết thứ ba...
Gần như không cần Bắc Thần thúc giục, bà ta giống như xả giận, cắt từng vết, từng vết lên mặt Bắc Quốc Vinh. Hận ý tích luỹ nhiều năm, giờ phút này đã bộc phát hết ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, mặt Bắc Quốc Vinh tràn đầy vết dao rạch, cả khuôn mặt đã biến dạng, không còn nhận ra được nữa.
Đến khi Bắc Quốc Vinh đau đến ngất xỉu, Trương Phương mới dừng lại.
Lúc xoay người, trên mặt bà ta đã thay thành biểu cảm sợ hãi.
“Thần Thần, mẹ có thể vì con làm bất kì điều gì. Những gì con vừa nghe được đều là mẹ lừa ông ta thôi. Trên đời này, mẹ chỉ có mình con là người thân. Mẹ có hận ai, ghét ai, thì cũng không phải là con.” Trương Phương nói đến tình ý chân thành.
Đáng tiếc, Bắc Thần đã sớm hết hy vọng với bà ta.
Một khi đã hoàn toàn tuyệt vọng về một người, muốn sống lại trái tim đã chết kia, khó vô cùng.
Trương Phương thấy cậu không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, sắc mặt vẫn như trước, hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cậu.
Bắc Thần đi lên trước, nhấc Bắc Quốc Vinh lên.
Trong ánh mắt khó hiểu của Trương Phương, cậu đánh thức Bắc Quốc Vinh.
Giờ Bắc Quốc Vinh đã sớm không còn kiêu ngạo, nhìn hai mẹ con họ như nhìn quái vật, đặc biệt là Bắc Thần.
Giọng nói trầm thấp sâu kín của Bắc Thần truyền vào tai Bắc Quốc Vinh, “Giờ đưa ông lên đường.”
Bắc Quốc Vinh mở to mắt, hoảng sợ nhìn cậu.
Ông ta muốn mở miệng xin tha, nhưng trong miệng bị nhét tất thối, chỉ có thể phát ra âm thanh y y ô ô.
Trương Phương cũng nhìn cậu, tất nhiên nhìn ra được cậu muốn giết người.
Trước đó bà ta còn định ngăn cản, nhưng mà tình hình trước mắt khiến bà ta không dám ngăn cản.
Trương Phương nghĩ cậu sẽ một đao giải quyết Bắc Quốc Vinh, âm thầm tính toán, nếu sau này cậu dám phản kháng, sẽ lợi dụng chuyện này áp chế cậu.
Trương Phương trộm sờ di động, mở chức năng quay video.
Bắc Thần và Bắc Quốc Vinh nhìn nhau, không phát hiện động tác lén lút của Trương Phương.
Bắc Thần nhìn người đàn ông trước mặt, giờ ông ta không bao giờ còn là uy hiếp của mình nữa, dù sao ông ta không đánh lại cậu.
Bị tra tấn vô số ngày tháng, cậu đã bao nhiêu lần ảo tưởng có một ngày cậu sẽ tự tay giết chết ông ta, chém tên cặn bã này thành trăm mảnh.
Bắc Thần vận dị năng trong tay, năng lượng kinh khủng đó dần tụ hội trong tay cậu, bị cậu khống chế dần lan tràn từ hai tay cậu ra.
Bắc Quốc Vinh cảm giác cánh tay đau như bị gặm xương cắn thịt, đau ứa mồ hôi lạnh. Ông ta cúi đầu nhìn tay mình, thấy hai tay mình như bị nóng bỏng tan rã, dần dần biến mất.
Một màn này khiến Bắc Quốc Vinh chấn động.
Ông ta không thể tin được những gì đang nhìn thấy, nhưng mà cánh tay đau đớn đã kéo ông ta về hiện thực.
Bắc Quốc Vinh hoảng sợ trừng to hai mắt, ánh mắt quái dị nhìn Bắc Thần.
“Ô ô ô ô.”
Tiếng ô ô của Bắc Quốc Vinh ngày càng nhiều, ngày càng to.
Bắc Thần lạnh lùng nhìn ông ta kịch liệt run rẩy, làm lơ sự sợ hãi và cầu xin trong mắt ông ta.
Trương Phương đứng sau họ chấn động.
Bà ta khẽ nhếch miệng, nhìn cánh tay Bắc Quốc Vinh như bị hoà tan, nháy mắt bốc hơi. Bà ta không khỏi xoa hai mắt, nhìn lại, đôi tay kia chớp mắt đã biến mất.
Trương Phương nhìn hai chân, eo, ngực, cùng với đầu Bắc Quốc Vinh từ từ biến mất trước mắt. Đến giờ bà ta vẫn không quên được, ánh mắt hoảng sợ trước khi chết của Bắc Quốc Vinh.
Khi Bắc Thần xuay người, đôi mắt đỏ kia như mang theo máu, càng như sâu thẳm địa ngục.
Trương Phương không tự giác lùi về sau, hoảng sợ nhìn cậu.
Bắc Thần thấy bà ta như thế, cong môi nở nụ cười lạnh lẽo.
Cậu bước từng bước về phía bà ta, Trương Phương hoảng sợ lùi về sau, run rẩy hô, “Đừng... Đừng có qua đây!”
“Người mẹ tốt của tôi, tôi chính là con trai bà yêu nhất.”
Khi nói đến hai từ 'con trai', toàn thân Bắc Thần đều bị hơi thở âm u bao phủ, khí tức hắc ám dần nồng đậm.
“Không, không, không phải, mày không phải con tao. Mày... Mày là quái... Quái vật!” Trương Phương lùi về sau, lơ đãng dẫm hụt, mất trọng tâm, ngã về sau.
'Ầm' một tiếng, bà ta ngã xuống, vừa lúc ngã vào mảnh kính vỡ, di động trong tay cũng văng vào trong góc. Đôi tay, thân thể bà ta đều bị kính vỡ cắt qua, máu tươi chảy ròng.
Trương Phương cố nhịn đau, hoảng sợ nhìn thiếu niên như ác ma kia.
Giờ này, trong mắt Trương Phương, cậu không phải người, mà là một con quái vật, một quái vật đội lốt người.
“Mày đừng có qua đây. Quái vật, đồ quái vật!”
Khoé môi Bắc Thần cong lên nụ cười âm trầm máu tanh, đi từng bước ép bà ta vào góc, thấy bà ta hấp hối giãy giụa mà cười càng sâu.
“Quái vật à? Tôi là đứa con trai bà yêu nhất.” Giọng nói âm u, âm trầm không nói nên lời.
“Không, không phải, tao không có đứa con quái vật như vậy.”
Thấy cậu định tiến lên, Trương Phương múa may hai tay, chỉ là bà ta còn chưa chạm đến Bắc Thần, đã cứng đờ giữa không trung.
Trương Phương hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.
Bà ta có ý thức, nhưng không thể khống chế cơ thể mình.
Bà ta trơ mắt nhìn ma trảo kia duỗi về phía mình, thân thể mình lơ lửng giữa không trung.
Bà ta nhanh chóng nhận ra cậu định là gì.
Không, không, bà ta không thể chết được!
Trương Phương run rẩy hô, “Đừng, đừng giết tôi.”
“Người mẹ tốt của tôi, bà nói tôi nên hồi báo sự lừa gạt bao năm nay của bà thế nào giờ?” Giọng Bắc Thần âm lãnh như tới từ sâu trong địa ngục, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Tôi... Tôi không có.”
Đã tới nước này, Trương Phương vẫn không quên biện giải cho mình.
Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Nhưng mà, bà ta không biết là mình càng giải thích thì âm u trong lòng Bắc Thần lan tràn càng nhanh.
Bắc Thần không cười, nhưng độ cong khoé môi kia lại như đang cười, âm lãnh đáng sợ.
Trương Phương bị bộ dáng của cậu doạ, vì mạng nhỏ của mình, “Thần...”
Từ 'Thần' đằng sau còn chưa ra khỏi miệng, cổ đã bị một đôi tay to bóp chặt.
“Ô ô ô.” Trương Phương lập tức phát ra tiếng y y ô ô đau đớn.
Bắc Thần giống như không nhìn thấy sự sợ hãi của bà ta, cong môi nở nụ cười đẫm máu, lạnh lẽo nói từng câu từng chữ, “Người mẹ tốt của tôi, bà nói xem tôi nên xuống tay từ đâu mới tốt nhỉ?”
“Từ đôi tay? Hay là từ hai chân? Hay là từ ngực bà?”
Theo mỗi từ cậu nói ra, đồng tử của Trương Phương càng lúc càng lớn.
“Đừng... Đừng... Đừng giết tôi!” Trương Phương nhìn cậu cầu xin, nước mắt lã chã rơi xuống.
Bắc Thần không để ý đến sự cầu xin của bà ta, ánh mắt u lãnh nhìn ngực bà ta, ánh mắt đó, biểu cảm đó, tựa như muốn đào tim bà ta ra vậy.
“Tôi thật sự muốn xem tim bà làm từ cái gì? Có phải đã đen sì rồi không?”
Bắc Thần duỗi tay về phía ngực bà ta, mắt thấy sắp xuyên qua ngực rồi, cậu lại đột nhiên dừng lại, “Sao tôi có thể để bà chết nhanh như vậy được.”
Câu này của nó có ý gì?
Ngay sau đó, Trương Phương đã hiểu.
“A!” Trương Phương đau đớn thê lương hét.
Bà ta thấy hai chân mình dần biến mất, nỗi đau gặm cắn xương thịt ấy khiến bà ta run rẩy.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bắc Thần nghe được, lại chẳng để ý.
Mà toàn bộ lực chú ý của Trương Phương đã tập trung lên hai chân.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy điểm đỏ trong đầu ngày càng gần, bước chân không những chậm lai mà càng lúc càng nhanh.
'Ầm' một tiếng, Bắc Vũ Đường trực tiếp dùng bạo lực đá văng cửa, vội tiến vào trong phòng.
Bắc Vũ Đường tiến vào thì thấy hai chân Trương Phương dần biến mất.
Trương Phương thấy có người đến, mặc kệ đối phương là ai, vươn tay về phía cô cầu cứu.
Bắc Thần bỗng nhiên quay đầu, thấy được người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này lại đang đứng trước mặt cậu.
Nháy mắt, dị năng của cậu ngừng lại, đôi mắt u lãnh mang theo nét lo lắng, dần dần dày đặc.
Cô thấy rồi, cô thấy rồi!
Cô sẽ coi cậu thành quái vật, từ nay về sau không bao giờ quan tâm đến cậu nữa?!