Tác giả: Vân Phi Mặc Ánh mắt hờ hững của Bắc Thần dừng trên người Bắc Vũ Đường.
Âu Nam thấy Bắc Vũ Đường đứng dậy, nở nụ cười đẹp trai, "Vũ Đường, chuyện đó là em hiểu lầm, anh và cô ta thật sự không có gì, đều là cô ta quyến rũ anh."
Nửa tháng này, mỗi ngày Âu Nam đều giải thích, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cô. Tuy cô chưa từng trả lời, nhưng Âu Nam đã sớm hỏi thăm rõ ràng tính cách của Bắc Vũ Đường lại chẳng chút lo lắng.
Trong suy nghĩ của hắn, Bắc Vũ Đường không trả lời chẳng qua là vì tính tình đại tiểu thư của cô không cho phép.
Hắn tin là đến khi hai người gặp mặt, cô sẽ một lần nữa quay lại vòng ôm của hắn, làm kẻ ngu xuẩn luôn yên lặng đứng sau chắn đao cho hắn, thay hắn quét sạch những thứ hắn không thích.
Bắc Vũ Đường nghe hắn giải thích, cong môi lên.
Lời như vậy, nửa tháng này hắn đã gửi vô số lần. Cô thật đúng là không thể tưởng tượng da mặt phải dày đến cỡ nào mới nói được ra như vậy.
Việc hắn quy mọi tội lỗi lên Triệu Vân Vân câu dẫn hắn càng khiến Bắc Vũ Đường cảm thấy hắn vô sỉ hơn.
Đời này cô ghét nhất loại đàn ông này, thích đẩy mọi sai lầm của mình lên người phụ nữ.
Loại đàn ông khốn nạn không chịu trách nhiệm.
Nguyên chủ đúng là mù mắt chó mới coi trọng hắn!
Nếu nói coi trọng bề ngoài, Bắc Vũ Đường thấy Âu Nam còn không bằng Bắc Thần, ngũ quan Bắc Thần tinh xảo hơn Âu Nam, chỉ là hai người khác loại hình.
Âu Nam thuộc loại đẹp sáng chói, mà Bắc Thần thuộc loại đẹp lạnh nhạt.
Bắc Vũ Đường nhìn nụ cười sáng sủa của hắn, không những không bị mê hoặc, mà còn càng ngứa tay, thật muốn đè ra đập cho trận.
"Đưa cặp đây." Bắc Vũ Đường nói với Âu Nam.
Bắc Vũ Đường nói xong, người xung quanh đều sáng mắt lên.
"Haha, Bắc Vũ Đường nhất định sẽ đặt cặp Âu Nam lên bàn, ném cặp Bắc Thần xuống đất. Sau đó quăng Bắc Thần từ trên ghế ra ngoài.
"Anh hùng cùng ý kiến!"
......
Trong suy nghĩ của mọi người, Bắc Vũ Đường nhất định sẽ làm vậy, ngay cả đương sự Âu Nam cũng nghĩ thế.
Bắc Thần cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, chờ Bắc Vũ Đường ném hắn ra ngoài.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, chỉ là cô không nói gì cả, mở cặp Âu Nam ra, tìm được quyển sách vừa bị hắn xé.
Cô rút nó ra, sau đó mọi người thấy cái cặp kia vẽ ra đường cong parabol trong không khí, bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Mọi người nhìn theo quỹ đạo bay của nó, thấy cái cặp sách vững vàng mắc trên cây đại thụ cách đó không xa.
Đến khi trần ai lạc định, đôi mắt mọi người đều trợn to, tràn đầy không thể tin.
Kết quả này hoàn toàn khác với dự kiến của họ.
Đôi mắt gợn sóng bất kinh, không chút tức giận của Bắc Thần xẹt qua tia kinh ngạc.
Âu Nam cũng giống những người khác, khiếp sợ không nói nên lời.
Bắc Vũ Đường giống như không nhìn thấy bộ dáng giật mình của mọi người, giọng nói thanh lãnh sâu kín vang lên, "Quyển này cậu tạm dùng trước đi, lát nữa tôi mua cho cậu quyển mới."
Giọng cô thành công kéo sự chú ý của mọi người về, ai cũng trừng quyển sách duy nhất may mắn thoát nạn kia rơi vào tay Bắc Thần kia.
Bắc Vũ Đường thấy Bắc Thần không phản ứng, hỏi thẳng: "Có phải cảm thấy cậu ta đã dùng rồi nên không thích? Thôi, hôm nay tâm trạng của bổn tiểu thư tốt, cố mà cho cậu xem sách cùng tôi. Đừng thấy cảm động, biết ơn quá là được."
Khiếp sợ và cảm động trong lòng Bắc Thần vừa dâng lên, chưa kịp toát ra đã bị câu cuối của Bắc Vũ Đường đánh bay.
Nhưng mà, bức tường vây quanh trái tim cậu, đã xuất hiện vết nứt, mà thay đổi này rất nhỏ này, cậu chưa từng phát hiện.
Âu Nam đứng bên phải mất một hồi lâu mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Tỉnh táo lại rồi, trong mắt, trong lòng hắn đều tràn đầy phẫn nộ vì bị nhục nhã, ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng, hận không thể xé rách đôi nam nữ trước mắt.
"Bắc Vũ Đường, cô, cô......" Âu Nam tức xanh mặt, giận dữ chỉ tay vào mặt Bắc Vũ Đường.
Đôi mắt thanh lãnh đạm mạc của Bắc Vũ Đường nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy hắn, đồng tử co rụt, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, "Cho cậu ba giây, lập tức rút ngón tay kia lại, nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận."
Âu Nam bị sự lãnh lệ đột nhiên toát ra trong mắt cô doạ sợ.
Ba giây trôi qua, ngón tay Âu Nam vẫn chỉ như cũ.
Hắn không tin cô có thể thật sự làm gì hắn.
Bắc Vũ Đường vươn tay, nắm lấy ngón tay hắn. Sau đó, mọi người nghe được tiếng 'răng rắc' vang lên, ngón tay bị bẻ, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Âu Nam.
Trong phòng học trừ tiếng hét thảm thiết của Âu Nam, không còn âm thanh gì khác.
Những người xem phát sóng trực tiếp cũng ngây ra như phỗng nhìn một màn này giống người trong phòng học hiện tại.
Rất nhanh sau đó, những tin nhắn bình luận liên tục nhảy lên.
"Moá, tớ thấy cái gì, Bắc Vũ Đường vậy mà lại đối phó Âu thiếu!"
"Trời ạ, âm thanh thanh thuý vừa rồi vang lên, cho dù không phải tay tớ, tớ cũng thấy đau."
"Âu thiếu thật đáng thương." Đến từ fan não tàn của Âu Nam.
"Bắc Vũ Đường lần này là xong thật rồi?"
"Bắc Vũ Đường muốn lấy lại được trái tim Âu thiếu, nhưng có phải dùng sai cách rồi không?"
"Dựa theo tính cách của Bắc Vũ Đường, cô ấy không giống người sẽ làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ vì Bắc Thần mê hoặc cô ấy dùng cách ngu xuẩn này giữ lại Âu thiếu à?" Đến từ thuyết âm mưu của bạn học nào đó.
"Ôi ôi, chẳng lẽ không ai cảm thấy Bắc Vũ Đường vừa rồi rất phong cách, rất đẹp trai, rất khí phách sao?"
Bình luận kia vừa xuất hiện, lập tức bị dỗi.
"Lầu trên tìm chết hở?!"
Chỉ là người dỗi vừa phát biểu, đã thấy bình luận kia có huy chương của gia tộc đặc thù. Nhìn thấy huy chương kia, người nọ sợ quá lập tức offline, xoá tài khoản.
Mọi người cũng chú ý đến bình luận này, màn hình đang nhảy liên tục ăn ý im lặng trong giây lát, bình luận kia cứ chói lọi đứng đó, bên dưới còn có huy chương gia tộc nho nhỏ.
Một lát sau, cuối cùng có người lên tiếng.
"Các đồng chí, hãy nói cho tôi, tôi không hoa mắt đi, tôi TMD nhìn thấy Minh thiếu!"
"Lầu trên, tôi cũng hoa mắt!"
Sau đó, đoàn fans của Minh thiếu xuất hiện, bình luận cũng nháy mắt bị các bình luận sau bao phủ.
"Ahhhh, Minh thiếu của tớ xuất hiện!"
"Minh thiếu, em yêu anh, em phải sinh khỉ con cho anh!"
"Ca khúc khải hoàn, Minh thiếu là của tui, đừng ai tranh với tui hết!"
"Lầu trên tìm chết đúng không?! Minh thiếu là của tui!"
"Mọi người đừng đoạt với tui, Minh thiếu là của tui, là của tui~!"
Hạ Hầu Nhất Minh vạn người mê của Học viện Thiên Thánh vừa xuất hiện, nội dung phát sóng trực tiếp hoàn toàn bị người hâm mộ của cậu chàng spam, vất vả lắm mới có bình luận khác biết xuất hiện trên màn hình.
"Này này này này, giờ trọng điểm không phải là xem diễn à?"
"Đừng lạc đề chứ, xem diễn quan trọng, mỹ nam chờ sau cũng không muộn."
"Đúng đó, đúng đó. Chúng mình đi xem diễn."
Chỉ là ba bình luận này nhanh chóng bị đoàn fans hùng hậu của Hạ Hầu Nhất Minh vô tình bao phủ, mãi đến khi trên màn hình xuất hiện bình luận thứ hai của Hạ Hầu Nhất Minh.
"Các bạn đáng yêu, chúng ta phải xem diễn."
Hạ Hầu Nhất Minh vừa lên tiếng, khu bình luận lập tức khôi phục bình thường.
Lúc này, Âu Nam hét thảm xong đã ôm ngón tay mình, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Âu Nam không dám ra tay với Bắc Vũ Đường, chỉ có thể trút oán khí lên Bắc Thần.
"Cút ngay!" Âu Nam quát Bắc Thần.
Bắc Vũ Đường lại lạnh lùng lên tiếng, "Âu Nam, vị trí này cũng không phải của cậu. Chỗ của cậu ở sau."
Mặt Âu Nam âm trầm, "Bắc Vũ Đường, cô nháo đủ chưa?"
Âu Nam cố chấp cho rằng hành vi của cô là đang cáu kỉnh với hắn, hắn quả là tự tin vào bản thân ghê á.
"Nháo? Âu thiếu gia, cậu cảm thấy mặt mũi mình rất lớn hả?" Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình nói.
Âu Nam cảm thấy mặt mũi mình như bị cô giẫm dưới chân, hắn lớn như vậy, lần đầu bị người ta nhục nhã như thế.
Chuyện lần trước hắn còn chưa tìm cô tính sổ, lại thêm lần này, Âu Nam rốt cuộc đã không chịu được đại tiểu thư ương ngạnh kiêu căng như Bắc Vũ Đường.
"Bắc Vũ Đường, cô đừng có hối hận."
Nói xong, Âu Nam phất áo rời đi.
Mọi người thấy Âu Nam tức giận rời đi, đi tới cửa lại vừa lúc gặp giáo viên đang vào lớp.
"Trò Âu Nam, em..."
Giáo viên vừa mở miệng, chỉ là còn chưa nói xong đã bị đẩy ra, bên tai là tiếng thét của Âu Nam, "Lăn!"
Giáo viên không phòng bị, bị đẩy va vào cửa.
Âu Nam rời đi, trò hay cũng kết thúc.
Giáo viên xấu hổ trở lại phòng học, ra vẻ trấn định bắt đầu giảng bài, chỉ là học sinh bên dưới hồn đã sớm bay. Họ không ngừng thảo luận trên diễn đàn trường về chuyện vừa xảy ra.
"Không ngờ lại thành thế này."
"Chệch xa kết quả dự đoán của tui rồi."
"Bắc Vũ Đường thật sự di tình biệt luyến à?"
"Lầu trên, suy đoán này của cậu chắc chắn sai. Bắc Vũ Đường để ý Âu Nam như thế, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ. Theo tui thấy, đây là lạt mềm buộc chặt. Thủ pháp này được rất nhiều cô gái thích dùng."
"Chẳng lẽ không có người nghĩ Bắc Vũ Đường ném càng tốt à, như vậy Bắc nữ thần chính là của chúng ta!"
Lời vừa dứt đã bừng tỉnh người trong mộng.
"Lầu trên quá đúng. Bắc nữ thần đá Âu Nam là một hành động sáng suốt!"
"Hahaha, cuối cùng Bắc nữ thần đã là của mọi người!"
"Này này này, các người đừng có bị mỹ mạo của Bắc Vũ Đường mê hoặc chứ. Tuy Bắc Vũ Đường rất đẹp, là mỹ nhân số một số hai trong học viện, nhưng mà cổ bạo lực như thế, các người xác định dám theo đuổi à?"
"......"
"!!!"
"Đậu má, còn chưa vui được bao lâu đã bị người ta hắt một chậu nước lạnh, quá sốt ruột!"
"Vị huynh đài lầu trên lầu trên lầu trên lầu trên (lầu trên x4), huynh có thể lăn!"
Toàn bộ học sinh trong học viện đều đang gặm bát quái của Bắc Vũ Đường và Âu Nam. Sau đó thế nào lại kéo đến cả Hạ Hầu Nhất Minh xuất hiện, thế là không còn ai nghiêm túc nghe giảng.
Ngay cả Bắc Thần trước giờ sét đánh vẫn bất động, không gì có thể dời lực chú ý của cậu ra khỏi học tập cũng đặt toàn bộ tâm tư bên ngoài.
Bắc Thần giống như trước, nghiêm túc nghe giảng, nhưng lại âm thầm nhìn về phía Bắc Vũ Đường, sâu trong đáy mắt chớp động ánh sáng đen tối không rõ.
Bắc Vũ Đường tất nhiên chú ý đến Bắc Thần dị thường, chỉ là cô coi như không biết, nên làm gì thì làm cái đó.
Bên kia, Âu Nam trở thành trò cười đang ở phòng y tế.
"Âu thiếu, đã băng bó xong, qua một thời gian nữa là khỏi." Bác sĩ trẻ tuổi khách khí nói.
Âu Nam không để ý đến bác sĩ, cúi đầu nhìn ngón tay băng bó, âm trầm đến đáng sợ.
Bắc Vũ Đường, bút trướng này sớm muộn gì tao cũng sẽ bắt mày dâng trả gấp trăm lần!
Bác sĩ trẻ bị hơi thở âm lãnh hắn phát ra làm sợ đến rụt cổ, vốn còn định nói gì đó thì giờ cũng ngậm miệng lại.
Tuy bác sĩ không phải học sinh, nhưng vẫn biết đôi chút về chuyện Âu Nam và Bắc Vũ Đường.
Nhìn Âu Nam lúc này, tám phần là Bắc Vũ Đường bẻ tay, bằng không với thân phận của Âu Nam thì đã sớm nổi bão rồi.
Aizz, con gái mà ghen quả là khủng bố!
Âu Nam vừa ra khỏi phòng y tế, lấy di động ra gọi một số, điện thoại rất nhanh truyền đến một giọng nói ân cần.
"Âu thiếu, sao hôm nay cậu lại rảnh vậy?"
Âu Nam trầm giọng, "Kiều Tứ, xử lý giúp tôi một người."
Kiều Tứ nghe ra sự âm trầm trong giọng Âu Nam, rùng mình, "Không biết ai chọc tới Âu thiếu, người đó thật không có mắt."
Kiều Tứ thật sự sợ Âu Nam bắt gã đi đối phó với mấy gia tộc quyền quý, dù sao người dám trêu vào Âu Nam, thân phận nhất định không thấp. Gã chẳng qua là một nhân vật sống qua ngày, trứng chọi đá, sao dám đối địch với các quyền quý.
Nhưng nếu Âu Nam đã mở miệng, gã cũng không thể từ chối, chỉ có thể căng da đầu hỏi.
"Bắc Thần." Âu Nam âm trầm nói.
Kiều Tứ nghe họ Bắc, giật mình đánh thót. Bắc thị chính là một trong bát đại gia tộc, thực lực xếp hạng thứ ba.
Âu Nam tuy cũng là một trong bát đại gia tộc, nhưng thực lực kém hơn Bắc gia, xếp hạng thứ sáu.
Âu thiếu này muốn gã đi đối phó với người Bắc gia, không phải là đưa gã lên đoạn đầu đài à?
Chính hắn không đi lợi dụng sức mạnh gia tộc, mà lại bắt bọn tép riu đây đi đối phó với quái vật khổng lồ, đây không phải là không cho họ đường sống sao.
Kiều Tứ thầm cười khổ.
Liên quan đến tính mạng của cả nhà lẫn bang phái, gã không thể không đắc tội Âu Nam mà từ chối chuyện này.
Kiều Tứ rất uyển chuyển nói: "Âu thiếu, không phải cậu và Bắc Tam tiểu thư sắp thành người một nhà rồi à. Bắc gia và Âu gia sắp thành quan hệ thông gia, nếu là để người ta biết chuyện này, sẽ tổn thương hoà khí."
Âu Nam nghe Kiều Tứ lải nhải một đống, mày nhăn càng chặt, "Ai nói cho anh Bắc Thần là người Bắc gia?"
Kiều Tứ sửng sốt, "Bắc Thần không phải người Bắc gia???"
"Anh nghĩ họ Bắc thì đều là người Bắc gia chắc?" Âu Nam không vui nói.
Kiều Tứ nghe không phải người Bắc gia, lập tức thả lỏng. Chỉ cần không phải quyền quý gì là được, đặc biệt là bát đại gia tộc.
Kiều Tứ liên tục bồi tội, "Xin lỗi Âu thiếu, tôi già nên hồ đồ rồi."
Âu Nam sợ tên ngu này tìm lần người, miêu tả kĩ càng, "Nó là người trường tôi, nhà dường như ở xóm nghèo phía Nam thành phố."
Kiều Tứ nghe là người ở xóm nghèo, vậy tuyệt đối không cần lo về thân phận.
"Âu thiếu yên tâm. Tôi nhất định sẽ đánh hắn đến cha mẹ không nhận ra." Kiều Tứ ân cần nói.
Âu Nam lại âm ngoan nói, "Không, tôi muốn anh phế nó. Đánh gãy gân tay gân chân nó, biến nó thành một phế vật!"
Kiều Tứ giật mình, trong lòng kinh ngạc.
Bắc Thần bình dân kia rốt cuộc đã đắc tội gì Âu Nam mà khiến hắn ra tay nặng như vậy?
Người sống ở xóm nghèo, hoàn cảnh gia đình không tốt, nếu trở thành phế vật, cha mẹ tốt sẽ luôn nuôi cậu ta, nhưng chắc chắn sẽ trở thành một gánh nặng lớn trong nhà.
Sợ là sợ mấy cha mẹ nhẫn tâm sẽ trực tiếp vứt bỏ cậu, khi đó cậu ta chỉ có đường chết.
Âu thiếu đây là muốn cậu ta sống không bằng chết.
Nếu Âu thiếu đã nói, Kiều Tứ sẽ không vì chút đồng tình với người không quen biết mà đắc tội Âu thiếu.
"Âu thiếu yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của cậu, phế bỏ nó." Kiều Tứ bảo đảm nhiều lần.
"Ừ." Âu Nam lãnh đạm đáp, ngắt điện thoại.
Bắc Vũ Đường muốn dùng Bắc Thần làm hắn ghê tởm, thật là ấu trĩ.
Chờ Bắc Thần thành phế vật rồi, xem cô còn có thể cầm tên dân đen đó khiến hắn ghê tởm nữa không.
Bắc Thần, mày có kết cục đó, muốn trách thì trách Bắc Vũ Đường đi.
Âu Nam nở nụ cười tàn nhẫn, cất điện thoại vào túi, ngồi lên xe mình, sau đó tiếng xe ô tô gầm rú vang lên, chiếc xe thể thao rời khỏi trường học.
Hôm sau, Âu Nam theo lẽ thường đến trường. Mọi người cứ nghĩ hắn sẽ nghỉ ở nhà dưỡng thương thêm một thời gian, không ngờ lại xuất hiện.
Đến khi Âu Nam quay lại phòng học, người trong phòng học đều quét qua ba người Bắc Vũ Đường, Bắc Thần, Âu Nam. Bọn họ đều rất tò mò, hôm nay Âu Nam có thể ngồi về chỗ mình không.
Âu Nam cũng không ngồi chỗ Bắc Thần, chỗ ngồi đó với hắn mà nói, chỉ có dân đen mới có thể ngồi, thân phận của hắn cao quý sao có thể hạ mình ngồi đó. Âu Nam trực tiếp cướp chỗ người khác, người bị cướp chỗ không dám phản kháng, yên lặng dọn đồ, đổi chỗ cho hắn.
Hành động của Âu Nam thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Họ cứ chờ trò hay, nào ngờ chẳng có.
Bắc Vũ Đường căn bản không quan tâm Âu Nam đi đâu, hắn không trêu chọc cô, cô cũng sẽ không chủ động trêu chọc hắn, mọi người tường an không có việc gì là tốt nhất.
Trong giờ học, Bắc Vũ Đường cảm thấy có một ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm mình.
Cô giả vờ nằm sấp xuống ngủ, hơi nghiêng người quan sát phía sau, thấy được đôi mắt Âu Nam âm lãnh nhìn chằm chằm cô và Bắc Thần, ánh mắt kia như ánh mắt của rắn độc vậy.
Bắc Vũ Đường hơi nhăn mày lại.