Editor: Bạch Diệp Thảo "Vương Tư, anh thấy hai người họ có phải rất hợp không? Cô nương tên Bắc Vũ Đường đó thật xinh đẹp, cũng coi như xứng với anh họ em. Nhưng mà, anh họ em có thể ở cạnh một cô gái, thật là phá lệ. Anh không biết chứ, anh họ em trước giờ đều tránh con gái ghê lắm." Trương Tuệ Tuệ ríu rít không ngừng, hoàn toàn không chú ý Vương Tư đang thất thần.
"Chuyện này em phải nhanh về nói cho dì cả, dì cả biết chắc chắn sẽ rất vui. Dì ấy ngóng trông anh họ kết hôn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được." Trương Tuệ Tuệ hứng thú bừng bừng nói nửa ngày, thấy Vương Tư không đáp lời, mới nghi hoặc nghiêng đầu,
"Vương Tư, anh có nghe em nói không thế?" Vương Tư lập tức hoàn hồn,
"Có chứ. Anh thấy chuyện này em không nên nói cho dì cả của em sớm như vậy. Nếu lỡ quan hệ của anh họ em và cô nương kia bình thường, vậy thì lại làm dì em vui hụt rồi, anh họ em cũng sẽ trách tội em." Trương Tuệ Tuệ nghĩ vậy cũng thấy đúng, cười nói,
"Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo." Vương Tư tất nhiên không muốn thấy Bắc Vũ Đường gả cho Tiếu Nghiêm, một cái giày rách hắn không cần cũng có thể gả tốt như vậy, chuyện này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhìn bọn họ sóng vai bước đi, hắn cảm thấy hụt hẫng, cảm giác như đồ vật của mình bị người khác cướp đi.
Tiếu Nghiêm tách khỏi Bắc Vũ Đường xong, lập tức đến rạp chiếu phim, anh nhớ rõ bộ phin hôm qua anh xem cùng cô là phim tình cảm. lúc anh dò hỏi, thời gian này đã bán hết phiếu, chỉ còn buổi tối còn vé.
Từ giờ đến đêm còn bốn giờ nữa, người bán vé nghĩ là anh không mua, không ngờ Tiếu Nghiêm lại đặt một khối tiền.
Người bán vé đưa vé cho anh, nhìn bóng anh rời đi, thầm nói kỳ quái, khuya khoắt còn một mình đi xem phim.
Tiếu Nghiêm kiên nhẫn chờ bốn giờ, đi vào phòng chiếu phim vắng tanh, nghiêm túc xem phim. Anh không có quá nhiều hứng thú với phim điện ảnh, chờ khoảng một giờ, cuối cùng cũng đến cuối phim. Tiếu Nghiêm lên tinh thần, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình huỳnh quang.
Trên màn ảnh, nam chủ đang quỳ một gối xuống đất, nói với nữ chủ ba chữ,
"Anh yêu em." Nhìn đến đây, trái tim Tiếu Nghiêm run rẩy, đột nhiên nhanh trí, con ngươi u tối chợt sáng ngời trong đêm đen.
Tiếu Nghiêm đột nhiên đứng lên, kích động ra khỏi rạp chiếu phim.
Anh hiểu rồi, hiểu được tâm tình của cô rồi.
Tiếu Nghiêm rất kích động, muốn chạy ngay đến trước mặt cô, nói cho cô biết, anh cũng vậy.
Đột nhiên, một chiếc xe quân dụng dừng bên người Tiếu Nghiêm, một người đàn ông mặc quân trang từ trên xe đi xuống.
"Tiếu thiếu tướng, có thông báo khẩn cấp." Trước khi lên xe, Tiếu Nghiêm nhìn thoáng qua phương hướng nơi Bắc Vũ Đường ở.
Xe quân dụng chậm rãi rời khỏi rạp chiếu phim, rời khỏi Kim Lăng.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường đã nghĩ kĩ bước thứ hai của kế hoạch làm Tiếu Nghiêm nói ra ba chữ kia, nhưng mà cô chờ từ sáng tới tối, anh vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ hai vẫn như vậy.
Ngày thứ ba vẫn như cũ.
Mấy ngày liên tiếp Tiếu Nghiêm đều chưa từng xuất hiện, giống như đã biến mất. Cuối cùng, vẫn là Tiếu phu nhân xuất hiện, nói cho cô biết, Tiếu Nghiêm đã về quân đội.
Anh không xuất hiện, nhiệm vụ chi nhánh không thể hoàn thành, Bắc Vũ Đường đặt toàn bộ chú ý lên người Vương Tư. Khoảng thời gian này, Vương Tư đang sứt đầu mẻ trán.
Nguyên nhân không vì cái gì khác, chỉ vì một em, "Tiền"!
Cưới Trương Tuệ Tuệ đương nhiên có nhiều lợi, nhưng lễ hỏi cũng không thấp. Cưới thiên kim của nhà Đoàn trưởng, cũng không phải hai trăm đồng tiền có thể xong!
Nề hà trong nhà Vương Tư có chút tài sản đều bị Bắc Vũ Đường lấy hết rồi, mà thời gian này hắn cũng tiêu hết toàn bộ tiền trợ cấp tiết kiệm được rồi, còn nợ người ta không ít tiền.
Hiện tại muốn có lễ hỏi xuất sắc, nhưng mà Vương gia bọn họ căn bản không có tiền!
Vương Tư đánh chủ ý lên căn nhà ở quê, dưới sự cổ động của Vương Tư, vợ chồng Vương gia bán căn nhà ở quê đi thật.
Bán nhà ở quê, vẫn không đủ yêu cầu của Trương gia, rơi vào đường cùng, Vương Tư thông qua Triệu Hùng vay nặng lãi. Chắp vá lung tung như vậy, cuối cùng góp đủ lễ hỏi.
Chờ đến khi Vương Tư và Trương gia trao đổi lễ hỏi, việc hôn nhân coi như thành công một nửa, giờ chỉ còn chờ Trương Tuệ Tuệ vào cửa.
Ngày này, Bắc Vũ Đường đi theo lão bản nương tới chợ mua đồ ăn, xui xẻo thế nào lại gặp được vợ chồng Vương gia. Lâm thị nhất thời không nhận ra Bắc Vũ Đường, đánh giá nửa ngày mới nhớ ra.
Lâm thị vừa thấy Bắc Vũ Đường là nhớ tới 1500 nguyên, tức khắc không vui đi tới. Nếu không phải nó cầm đi 1500 nguyên, nhà bà ta cũng không đến mức bán nhà để lấy đủ lễ hỏi.
"Thật là một con tiện nhân, mày còn có mặt mũi xuất hiện ở đây cơ đấy!" Lâm thị vừa tiến lên đã là nhục mạ.
Lão bản nương cũng không phải người dễ chọc,
"Bà là ai? Sao dám tuỳ ý mắng chửi người như thế!" "Tao là ai? Tao là mẹ chồng nó! Con tiện nhân này trộm chạy theo giai, bị chúng tao đuổi ra khỏi nhà." Lâm thị tiện tay chụp luôn một chậu cơm lên đầy người ta.
Người chung quanh nghe vậy, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Bắc Vũ Đường. Ở niên đại này, trộm chạy là bị ngàn người chỉ trích.
Lão bản nương tức khắc không chịu được,
"Bà già này..." Bắc Vũ Đường ngăn cản lão bản nương, ý bảo chị đừng nói nữa. Cô lãnh đạm nhìn Lâm thị,
"Trộm chạy? Con của bà leo lên người thiên kim nhà quan lớn, người vợ tào khang như tôi còn không phải bị đuổi ra đường." "Đừng có nói bậy. Mọi người nhìn con tiện nhân này đi, trộm chạy còn dám kiêu ngạo như thế, nhà chúng ta có con dâu như vậy, thật mất phúc." Bản lĩnh chửi người của Lâm thị là tốt nhất.
"Bà còn dám nói bậy một câu, có tin tôi làm vị thiên kim tiểu thư sắp thành con dâu kia nhà bà đi mất luôn không?" Bắc Vũ Đường không để bụng người xung quanh chỉ trỏ, bọn họ có tin hay không liên quan gì đến cô.
Nhắc tới chuyện này, Lâm thị lập tức không dám nói tiếp nữa.
Lâm thị mắng trong lòng, nhưng lại không dám mắng ra ngoài, bà ta sợ Bắc Vũ Đường đi phá hỏng thật, hỏng cuộc hôn nhân này, con trai nhất định sẽ hận chết bà ta.
Lâm thị trừng nàng, cuối cùng nổi giận đùng đùng đi rồi.
Người xung quanh xem náo nhiệt cũng sôi nổi tan đi.
Có vở diễn này, lão bản nương cũng không còn tâm tư đi chợ, lôi kéo Bắc Vũ Đường ra ngoài.
"Người kia thật là mẹ chồng em?" Lão bản nương hỏi.
"Đã từng là mẹ chồng. Giờ thì không phải." Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh trả lời.
"Chuyện bà ta nói..." Bắc Vũ Đường dừng bước nhìn chị,
"Chị tin sao?" Lão bản nương lập tức trả lời,
"Đương nhiên là không tin. Chồng trước của em thật sự tìm thiên kim?" Bắc Vũ Đường gật đầu, nhìn ánh mắt tò mò kia của chị, cô biết, nếu không nói rõ, tám phần hôm nay không ngủ ngon được.
Bắc Vũ Đường kể giản lược chuyện về Vương Tư cho lão bản nương nghe một lần, chị nghe xong, tức khắc nổi giận.
"TMD! Bọn họ như vậy còn có mặt mũi nói em. Mẹ nó, quả thực là trộm gọi bắt trộm! Vũ Đường, lúc nó em nên nói hết ra để mọi người phân xử. Đỡ phải để bọn họ hiểu lầm." Lão bản nương tưởng tượng đến những người không rõ chân tướng tin lời bà già chết tiệt kia lại tức.
"Chị tin em nói?" Bắc Vũ Đường cười hỏi.
Lão bản nương trợn trắng mắt,
"Đương nhiên rồi. Chị nhìn người vẫn rất chuẩn. Em không phải loại người đó. Khi đó em nên biện giải với bà già đó một phen." "Không có gì phải nói." Bắc Vũ Đường không thèm để ý.
"Con ngốc em, em không thấy rất nhiều người hiểu lầm em à?" Lão bản nương rất không chịu được loại tình cảnh ngậm bồ hòn này.
Bắc Vũ Đường mỉm cười,
"Chị tin là được rồi. Còn những người khác có tin hay không, không quan trọng. Đều là người không quen, không cần vì làm họ tin mà cãi cọ với bà ta." "Em thật rộng lượng." Lão bản nương rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Sai rồi, cô không rộng lượng đâu.
Hiện tại cãi nhau với Lâm thị, thắng cũng chẳng được gì. Chờ một ngày đó, tức giận hôm nay phải chịu, oán niệm của nguyên chủ, tất cả đều có thể báo.
Bắc Vũ Đường căn bản không để bụng bị Lâm thị cắn một cái như vậy, bởi vì Lâm thị rất nhanh sẽ phải trả giá.
Vốn hôn kỳ định ở năm sau, nhưng Trương Tuệ Tuệ lại ngoài ý muốn mang thai, không thể không làm trước. Trương gia không cho sắc mặt tốt vì chuyện này, Vương gia lại hoàn toàn ngược lại, đặc biệt là Vương Tư, mừng như điên.
Có đứa bé đó, Trương Tuệ Tuệ chính là thịt trên thớt của hắn, hoàn toàn là người của hắn.
Vương Tư còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, người nhà Chu Minh Sơn đã cầm xấp chứng cứ dày cộp đến sở cảnh sát, cảnh sát thẩm tra đối chiếu tin tức xong, lập tức hạ lệnh bắt Vương Tư.
Vương Tư bị cảnh sát mang đi cũng không lo lắng, thề son sắt mình vô tội. Nhưng khi cảnh sát lấy bút ghi âm ra, hắn nghe rõ được nội dung ngày ấy hắn và Triệu Hùng âm mưu hãm hại Chu Minh Sơn.
Vương Tư trợn tròn mắt, hắn biết mình xong đời rồi.
Không đúng, hắn còn một cha vợ Trương gia, còn có thân thích là Tiếu Tư lệnh, dựa vào quan hệ hai nhà, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu hắn ra.
Vương Tư nghĩ trong lòng như vậy, khi Trương Tuệ Tuệ đến xem hắn, Vương Tư giống như bắt được cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
"Tuệ Tuệ, em nhất định phải cứu anh. Anh bị oan uổng, anh không giết người." Đến lúc này, Vương Tư vẫn không chịu thừa nhận.
Trương Tuệ Tuệ cách bàn nhìn Vương Tư, đôi mắt cô hồng hồng,
"Anh nói thật cho em, anh có giết người hay không?" "Không có, anh vô tội." "Nếu anh thật sự vô tội, em sẽ dùng hết mọi biện pháp cứu anh ra ngoài." Trương Tuệ Tuệ hứa hẹn.
Vương Tư có cô đảm bảo vẫn không an tâm, nhắc nhở Trương Tuệ Tuệ,
"Tuệ Tuệ, dượng cả của em là Tiếu Tư lệnh, nếu ông ấy lên tiếng, nhất định có thể trả lại trong sạch cho anh. Tuệ Tuệ, em có thể mời Tiếu Tư lệnh ra mặt, nộp tiền bảo lãnh cho anh ra ngoài trước không?" "Để em thử xem." Từ sau khi Vương Tư bị cảnh sát mang đi, cả người Trương Tuệ Tuệ đều ngốc ở đó. Giờ phút này, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Nếu Vương Tư thật sự giết người, vậy cô phải làm sao bây giờ, con của cô phải làm sao bây giờ?
"Đã đến giờ, cần phải đi." Cảnh sát thúc giục, Trương Tuệ Tuệ lưu luyến đứng lên.
Vương Tư bị bắt rồi, Triệu Hùng tất nhiên cũng không trốn được. Nhưng mà, trước đó Triệu Hùng nhận được một cuộc gọi nhắc nhở, làm Triệu Hùng thành công trốn được cảnh sát truy bắt.
Triệu Hùng còn đang may mắn mình đã nhạy bén chuồn đi, không ngờ còn một cái bẫy lớn hơn đang chờ gã. Rất lâu sau, nhớ lại chuyện hôm nay, gã hận không thể bị cảnh sát bắt.
"Cha, con xin cha cứu Vương Tư đi, anh ấy vô tội mà." Trương Tuệ Tuệ quỳ gối trước mặt Trương Điền, đau khổ cầu xin.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, nếu nó đã giết người, vậy thì phải trả giá." Trương Điền không dao động.
Trương Điền vốn còn thấy Vương Tư không tệ lắm, nào biết hắn là loại người này.
"Anh ấy không giết người." Trương Tuệ Tuệ không tin.
Trương Điền nhìn con gái hai mắt đẫm lệ cũng bực. Ông cũng không muốn tin, nhưng ông đã xem hết toàn bộ chứng cứ rồi, không chấp nhận được sự giảo biện.
"Nó nói với con như thế?" Giọng nói Trương Điền lạnh lùng.
"Con tin anh ấy sẽ không gạt con." Trương Tuệ Tuệ chấp nhất nói.
Trương Điền nghe câu này, giận sôi máu,
"Không lừa con?! Con xem đây là cái gì?" Trương Điền ném một phần văn kiện lên người cô, Trương Tuệ Tuệ mở tử liệu, càng nhìn xuống dưới, tay càng run.
"Không thể nào, không thể nào, sao anh ta có thể là người như vậy!" Văn kiện trong tay rơi xuống đất, cả người Trương Tuệ Tuệ mất đi tinh thần.
"Loại người này chết chưa hết tội!" Trước khi kết hôn không điều tra Vương Tư là một sai lầm nghiêm trọng, ai cũng không ngờ Vương Tư sẽ gạt bộ đội chuyện này.
Loại chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng mục đích của hắn, sao Trương Điền có thể không nhìn ra.
Trương Tuệ Tuệ tới cửa tìm là chuyện khiến Bắc Vũ Đường bất ngờ, rồi lại là theo tình theo lý. Bắc Vũ Đường nhìn cô ta một cái, rõ ràng đã biết quan hệ của cô và Vương Tư.
Lúc Vương Tư bị bắt vào cục cảnh sát điều tra, Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị tốt tâm lý mối quan hệ của cô và Vương Tư sẽ đưa ra ánh sáng.
Bắc Vũ Đường thấy thần sắc người đối diện tái nhợt, đưa một chén trà nóng qua,
"Uống đi, cho ấm người." Cuối thu trời khá lạnh, Bắc Vũ Đường bưng một chén trà nóng chậm rãi nhấp.
"Cô và anh ấy... thật sự là vợ chồng sao?" Bắc Vũ Đường nhìn Trương Tuệ Tuệ, ánh mắt như đuốc của cô ta nhìn cô,
"Đúng, nhưng đó là quá khứ. Hiện tại tôi và anh ta không còn quan hệ nào cả." Nghe được cô trả lời khẳng định, sắc mặt Trương Tuệ Tuệ càng khó coi, cô ta dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo xem cô,
"Các người lừa tôi." "Trương tiểu thư, cô hiểu lầm một chuyện. Người lừa cô là anh ta, không liên quan gì đến tôi." Bắc Vũ Đường không cõng nồi, tuy biết trong lòng cô ta không thoải mái, nhưng sự thật chính là sự thật.
Trương Tuệ Tuệ đột nhiên kích động, đứng dậy, dùng ánh mắt ăn thịt người trừng cô,
"Cô và anh ta đều là kẻ lừa đảo. Cô là vợ của anh ta, vì sao không nói cho tôi? Các người liên hợp với nhau lừa tôi!" Nói xong, Trương Tuệ Tuệ cầm chén trà nóng trên bàn hất về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh, theo bản năng né tránh, trên mặt không dính, nhưng trên người và toàn bộ cánh tay bị nước ấm hắt vào.
Bắc Vũ Đường thu lại nụ cười, nở nụ cười lạnh lẽo,
"Đó là tại cô ngu." "Cô!" Trương Tuệ Tuệ tức điên,
"Cô có tin tôi nói chuyện này cho anh họ, đến lúc đó xem anh ấy còn thích cô nữa hay không!" Bắc Vũ Đường đứng lên, con ngươi băng lãnh nhìn lại, ánh mắt như nhìn một kẻ ngu,
"Tuỳ cô thôi." Trương Tuệ Tuệ nhìn cô rời đi, tức giận đỏ mắt, giận dữ hét lên,
"Bắc Vũ Đường, cô chờ đấy, tôi nhất định phải nói cho anh họ!" Dù cô ta có gào thét thế nào, Bắc Vũ Đường vẫn không dừng bước.
[Ký chủ, nói xem cảm giác bị người coi thành nơi trút giận thế nào?] hệ thống vui sướng khi người khác gặp hoạ đột nhiên lên tiếng.
Bắc Vũ Đường yên lặng trợn tròn mắt, nhàn nhạt nói hai chữ,
"Nhàm chán." [Cô ta hắt nước ấm vào cô, cô lại buông tha như vậy? Không giống tính cách của cô chút nào.]
Hệ thống dường như rất nhàm chán, lải nhải.
Không phải cô rộng lượng, mà cô thấy không cần thiết, so đo với một thai phụ sắp tan vỡ, nếu không tốt hắt lại một chén đáp lễ về, lại ảnh hưởng đến khối thịt trong bụng cô ta.
Tuy rằng nó mới chỉ là một khối thịt chưa thành hình, nhưng vẫn là một sinh mệnh.
Bắc Vũ Đường không đáp lại, hỏi ngược lại,
"Tiếu Nghiêm khi nào trở về?" [Mục tiêu nhiệm vụ đang chấp hành nhiệm vụ, xem tình huống có lẽ còn một thời gian nữa mới có thể hoàn thành. Nhưng mà, có lẽ trước khi cô đi sẽ trở về.]
"Vậy là tốt rồi." Nhưng là kế hoạch không bao giờ đuổi kịp thay đổi, đương nhiên, lời này nói sau.
Án tử của Vương Tư tiếp tục được đào sâu, vậy mà chuyện của anh trai An Thanh cũng được đưa ra ánh sáng, Vương Tư càng không thể ra khỏi cục cảnh sát.
Trương Tuệ Tuệ cầu cha không được, khóc lóc cầu mẹ. Mẹ Trương dưới sự cầu xin của cô ta, đi qua cầu xin Tiếu gia. Trương Tuệ Tuệ còn đem chuyện Bắc Vũ Đường và Vương Tư là vợ chồng nói ra trước mặt mẹ Tiếu.
Trương Tuệ Tuệ mang theo ý trả thù nói cho mẹ Tiếu. Mẹ Tiếu nghe xong cũng không phản ứng quá lớn, chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối.
Phản ứng của mẹ Tiếu làm Trương Tuệ Tuệ rất không vừa lòng, nhưng cô ta không thể nói gì.
Mẹ Tiếu biết được ý đồ họ đến, cũng chỉ nói một câu, "nếu oan uổng, sẽ không ngồi xem mặc kệ". Lời này không thể ngờ làm tâm tình của Trương Tuệ Tuệ chìm vào đáy cốc.
Trương Tuệ Tuệ vì chuyện của Vương Tư, bôn tẩu khắp nơi, làm cha Trương nổi trận lôi đình, trực tiếp nhốt cô ta ở nhà.
Cha mẹ Vương Tư là dân quê, không có bạn bè gì trong thị trấn Kim Lăng, chỉ quen biết một nhà Trương gia. Hai người không thấy Trương Tuệ Tuệ có động tĩnh, chỉ sợ bọn họ bỏ mặc con trai, tìm tới Trương gia.
Nhưng Trương gia ở đại viện quân khu, cửa có cảnh vệ, bọn họ căn bản không vào được.
Cha mẹ Vương Tư canh ở cửa mỗi ngày, đến tận ngày Trương Tuệ Tuệ được thả ra, lập tức bị cha mẹ Vương Tư quấn lấy. Lâm thị và Vương Kiện vừa thấy Trương Tuệ Tuệ ra, lập tức xông lên phía trước.
Trương Tuệ Tuệ kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Mấy người bạn của Trương Tuệ Tuệ cũng nhíu mày đánh giá đôi vợ chồng trung niên lôi thôi trước mặt này.
"Tuệ Tuệ, bọn họ là ai thế?" Một tiểu mỹ nữ trong đó nghi hoặc hỏi.
Không đợi Trương Tuệ Tuệ mở miệng, Lâm thị đã giành trước,
"Chúng ta là cha mẹ chồng của Trương Tuệ Tuệ." Mấy người đi theo ra cùng Trương Tuệ Tuệ đều kinh ngạc nhìn cô ta, Trương Tuệ Tuệ bị nhìn chằm chằm, mặt mũi tối tăm.
Trương Tuệ Tuệ sợ hai thôn phu phụ vô tri này lại nói ra cái gì, vội nói với các vị tiểu thư kia,
"Hôm nay không đi cùng mọi người nữa, mọi người tự đi dạo đi." "Một mình cậu không sao chứ?" Có người không yên tâm nhìn hai vợ chồng Lâm thị.
"Không sao, không sao đâu. Các cậu đi đi." Đuổi mấy người kia đi, Trương Tuệ Tuệ lôi kéo vợ chồng Lâm thị tới một ngõ nhỏ không có người.
"Bá phụ, bá mẫu, hai người tìm tôi có việc gì?" Trương Tuệ Tuệ vì câu nói vừa rồi của Lâm thị, trong lòng không thoải mái, biểu tình trên mặt cũng không đẹp.
Lâm thị cầm tay cô ta, khẩn thiết nói,
"Tuệ Tuệ, chuyện của Tư Nhi sao rồi? Có xin được dượng con trợ giúp không?" Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Trương Tuệ Tuệ cũng thấp đi. Không ngờ bọn họ một người cũng không ra tay trợ giúp, đều cảm thấy Vương Tư là trừng phạt đúng tội.
"Tôi đi cầu rồi." "Dượng cả của con nói như thế nào?" Lâm thị khẩn trương.
Trương Tuệ Tuệ áy náy nói,
"Bá mẫu, vô dụng thôi. Chứng cứ vô cùng xác thực, dượng cả không có quyền can thiệp." Lâm thị nghe vậy, tức khắc nổi giận,
"Sao lại vô dụng! Dượng cả mày là Tư lệnh, là quan lớn nhất thị trấn Kim Lăng. Chỉ cần ông ta nói một câu, Vương Tư sẽ không có chuyện gì. Có phải do mày không tận lực, cố ý không muốn cứu con trai tao không!" Trương Tuệ Tuệ bị Lâm thị chỉ trích như vậy, có phần trợn tròn mắt.
Khoảng thời gian này, vì chuyện của Vương Tư, cô ta bôn ba khắp nơi, đi cầu người khắp nơi. Cô ta lớn như vậy, còn chưa từng ăn nói khép nép, nhưng bọn họ không những không cảm ơn, còn đối xử với cô ta như vậy, cái này làm Trương Tuệ Tuệ rất không thoải mái.
"Bá mẫu, sao bá mẫu lại có thể nói như vậy." Trương Tuệ Tuệ trầm mặt.
"Sao tao không thể nói như vậy. Nếu nhà mày chịu hỗ trợ, con trai tao đã sớm ra ngoài. Mày đừng có quên, con trai tao là cha đứa bé trong bụng mày. Tao nói cho mày, nếu chúng mày không cứu con tao ra, chúng mày cũng đừng hòng sống tốt." Lâm thị uy hiếp.
Trương Tuệ Tuệ thật sự trợn tròn mắt, cô ta chưa từng gặp người ngang ngược vô lý như vậy bao giờ. Hai vợ chồng thẹn thùng hàm hậu thành thật trước kia, giờ lại biến thành những kẻ chanh chua như vậy.
Trương Tuệ Tuệ cũng không phải loại người mặc ai nắn bóp, sau khi khiếp sợ, trầm mặt nói:
"Có bản lĩnh thì các người tự mình nghĩ cách đi. Tôi không quản được." Nói xong, cô ta vung tay, trực tiếp ném Lâm thị đi.
Lâm thị thấy cô ta sắp đi, nào có dễ thả người như vậy, lập tức tiến lên túm cô ta. Trương Tuệ Tuệ đẩy ra, khi hai người dây dưa, không biết sao, Lâm thị đè Trương Tuệ Tuệ xuống đất, thân mình béo nặng đè trên người cô ta.
Trương Tuệ Tuệ ăn đau kêu một tiếng, rất nhanh bụng đã truyền đến đau đớn từng cơn.
"Bụng đau quá, đau quá." Lâm thị từ trên người cô ta bò dậy, thấy cô ta nửa sống nửa chết nằm trên đất, sắc mặt hoảng hốt,
"Mày đứng lên, đừng có giả chết!" Vương Kiện kinh ngạc nhìn máu chảy ra giữa hai chân Trương Tuệ Tuệ,
"Máu!" Lâm thị nhìn theo hướng ngón tay ông ta chỉ, cũng hoảng sợ.
Vợ chồng hai người luống cuống, Lâm thị trở nên hoang mang lo sợ, Vương Kiện cũng vậy. Lâm thị nhìn bốn bề vắng lặng, lôi kéo Vương Kiện đi ra ngoài.
Hai người hoang mang rồi loạn chạy ra khỏi ngõ nhỏ, Trương Tuệ Tuệ đau không nói nổi, muốn bảo họ gọi người, chỉ là ngẩng đầu đã thấy hai người trực tiếp chạy.
"Đừng, đừng đi..." Trương Tuệ Tuệ trơ mắt nhìn hai người đi rồi, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Nửa giờ sau, Trương Tuệ Tuệ được đưa đến bệnh viện, đứa bé trong bụng đã mất. Trương Tuệ Tuệ nghe được tin này, không có một tia bi thương, ngược lại lại cảm thấy giải thoát.
Không có, không có càng tốt!
Trải qua chuyện vừa rồi, Trương Tuệ Tuệ xem như hận chết vợ chồng Vương thị, cũng hận luôn cả Vương Tư.
Mẹ Trương thấy con gái không nói lời nào, lo lắng hỏi,
"Con gái, con sao rồi? Con như vậy, mẹ rất lo lắng." Trương Tuệ Tuệ ngẩng đầu, cầm tay bà,
"Mẹ, đừng lo lắng." "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" "Hôm nay cha mẹ Vương Tư đến đây tìm con, đứa nhỏ này là do mẹ hắn làm mất." Trương Tuệ Tuệ bình tĩnh nói.
"Cái gì?!" Mẹ Trương lập tức nổi giận,
"Mẹ đã nói cả nhà đó không có ai tốt. Giờ không có đứa bé cũng tốt." Cùng lúc đó, An Thanh tìm tới Bắc Vũ Đường.
"Xin lỗi." An Thanh chân thành xin lỗi.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ luôn trốn tránh tôi." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Ghi âm bị đưa ra ánh sáng, còn có một ít chứng cứ phạm tội của Vương Tư, toàn bộ đều không nằm trong kế hoạch của Bắc Vũ Đường. Cô còn chưa tới tra tấn Vương Tư, Vương Tư đã bị đưa đến cục cảnh sát.
Vốn Bắc Vũ Đường định khống chế những chứng cứ này để uy hiếp hắn, lấy hết tiền của hắn, làm hắn nợ lớn, sau đó nghĩ biện pháp khác phá huỷ hôn sự của Trương gia và Vương Tư.
Đến lúc đó chủ nợ tới cửa, ngày tháng mà cả nhà Vương Tư trôi qua có thể hiểu.
Cô thu thập những chứng cứ phạm tội này, cũng không phải là vì đưa Vương Tư vào ngục giam. Trong mắt cô, đưa hắn vào ngục giam là vào cho hắn hưởng phúc. Nhưng mà, tất cả kế hoạch đã bị một hành động của An Thanh phá huỷ.
An Thanh lấy được chứng cứ họ thu thập từ chỗ Trương Huy, sau đó tự tiện giao cho cảnh sát, vậy nên có cục diện tiếp sau.
"Vì sao không chờ được?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Chỉ cần cậu chờ thêm một thời gian, là có thể thấy được kết quả tốt nhất.
An Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết nói ba chữ,
"Rất xin lỗi." "Có phải vì cô ta hay không?" "Cô ta" trong miệng Bắc Vũ Đường, An Thanh biết đó là ai.
An Thanh đối mặt với ánh mắt sáng như đuốc của cô, cuối cùng bại trận, gật gật đầu,
"Tôi không muốn thấy cô ấy gả cho loại người này, tôi không muốn cô ấy hối hận cả đời." Sau khi Trương Tuệ Tuệ và Vương Tư đính hôn, An Thanh đã từng đi tìm Trương Tuệ Tuệ, nhưng dù cậu nói thế nào cũng không khiến cô ta đổi ý. Cậu lại biết Vương Tư không thể làm chồng người khác, sao có thể nhìn cô ta nhảy vào hố lửa.
Nhưng mà, cậu không có cách tốt hơn ngăn cản hôn lễ này, chỉ có thể ra hạ sách.
"Vì sao không hỏi tôi?" Bắc Vũ Đường nói xong, thở dài một hơi,
"Thôi, nếu chuyện đã như vậy, cậu không cần quá tự trách." Nhìn ra được An Thanh thích Trương Tuệ Tuệ.
"Đúng rồi, Trương Tuệ Tuệ sinh non." "Cái gì?!" An Thanh đứng bật dậy,
"Hiện tại cô ấy ở đâu?" "Bệnh viện Nhân Hoà." An Thanh vội nói một tiếng, rời đi ngay.
Chuyện Trương Tuệ Tuệ sinh non đã chọc giận người Trương gia. Chuyện Vương Tư, không những không có người hỗ trợ, ngược lại còn dậu đổ bìm leo. Dưới áp lực người Trương gia tạo ra, án tử của Vương Tư rất nhanh đã bị phán định.
Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, Vương Tư bị phán tử hình, nửa năm sau chấp hành. Cha mẹ Vương Tư nghe được tin này, khóc đến hôn mê, nhưng không có ai đồng tình.
Bọn họ da mặt dày đến tìm người Trương gia, lại bị đuổi ra ngoài. Trương Tuệ Tuệ thấy họ vài lần, cũng không cho họ sắc mặt tốt. Cô ta vĩnh viễn không quên, khi mình đau đến chết đi sống lại, những người này tuyệt tình cỡ nào.
Không tra tấn được Vương Tư làm Bắc Vũ Đường rất buồn rầu. Cuối cùng, chỉ có thể bỏ ra một số tiền, cũng là hai trăm đồng tiền cuối cùng còn lại trên người cô thỉnh cảnh ngục "chiếu cố" Vương Tư cho tốt.
Sau khi Vương Tư vào ngục giam, mỗi ngày đều bị người ta vây đánh, thường xuyên bị ấn vào bồn cầu đánh, mỗi ngày ngủ bên cạnh bình nước tiểu. Không quá nửa tháng, đã bị người trong ngục giam tra tấn không giống người.
Cảnh ngục nhắm một con mắt, chỉ cần không ra mạng người, họ không quản.
Những ngày còn lại của Vương Tư có thể nói là nước sôi lửa bỏng, bị tra tấn hằng ngày trở thành người nhát như chuột, nhìn thấy người là rụt cổ. Nguyện vọng duy nhất của hắn là sớm được chấp hành bắn chết.
Sau khi Vương Tư lãnh phạt bỏ tù, vợ chồng Lâm thị cầu xin Trương gia không có kết quả, chuẩn bị về quê. Bọn họ đang chuẩn bị trả phòng thuê thu thập đồ đạc về nhà, không ngờ một đám người đã chờ họ sẵn ở nhà.
"Các người là ai?" Lâm thị và Vương Kiện thấy nhà cửa bị lục tung, sắc mặt đại biến.
Người cầm đầu mập mạp cười lạnh,
"Bọn tao là ai? Là tổ tông của chúng mày." "Các người muốn làm gì?" Vương Kiện khẩn trương nhìn bọn họ.
"Con trai chúng mày vay nợ bọn tao một vạn nguyên, nói hai tháng sau trả, giờ đến hẹn chưa trả, bọn tao đành phải tự tới cửa lấy. Tiền vốn lẫn lãi cộng lại là một vạn một ngàn nguyên." Mập mạp phất tay đòi tiền.
"Chúng tôi không có." Vương Kiện khẩn trương nói.
"Không có?!" Mập mạp cao giọng, ánh mắt trở nên không tốt.
Mập mạp cho hai người bên cạnh một ánh mắt, hai người hiểu ý, một trái một phải áp vợ chồng Lâm thị xuống, vợ chồng Lâm thị thấy họ động thủ, lập tức luống cuống.
Lâm thị la to,
"Các người muốn làm gì?" Mập mạp tiến lại gần, nắm hàm dưới của Vương Kiện,
"Bọn tao không làm gì cả, bọn tao chỉ cần tiền. Tao nghe nói con của chúng mày tham gia quân ngũ, còn là một Liên trưởng. Giờ lại cưới một thiên kim tiểu thư, chắc sẽ không mặc kệ sống chết của chúng mày. Giờ gọi điện cho con trai chúng mày, bảo nó lấy tiền tới chuộc người đi!" Một tiểu đệ lấy một di động đưa tới trước mặt Vương Kiện, Vương Kiến muốn nói không có điện thoại, nhưng đối mặt với ánh mắt hung ác của bọn họ, lại không dám nói thật.
Tiểu đệ kia thấy ông ta nửa ngày không lấy điện thoại, giọng bất thiện,
"Gọi hay không?" Vừa nói còn vừa vỗ nhẹ lên mặt ông ta.
Chỉ chốc lát sau, mặt ông ta đã đỏ bừng.
Vương Kiện run rẩy nhận điện thoại, ấn nửa ngày cũng không ấn xong, làm những người kia chờ đến không kiên nhẫn. Một người trong đó vươn tay đánh lên đầu ông ta, mắng,
"Mẹ nó, mày còn dông dài, có tin đánh mày không?" Lâm thị cái khó ló cái khôn, nghĩ tới một lý do,
"Tôi, chúng tôi quên số." Vương Kiện lập tức phụ hoạ,
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi quên số. Con trai chúng tôi mấy ngày nữa sẽ về. Chờ nó về rồi, chúng tôi lập tức bảo nó mang tiền đến." Mập mạp nheo nheo mắt,
"Quên à?" "Đúng vậy, chúng tôi quên." Vương Kiện và Lâm thị run rẩy nói.
Bọn họ tính toán rất tốt, chỉ cần chờ đám người này thả họ đi, đám người này đi rồi, họ lập tức rời khỏi thị trấn Kim Lăng, đến lúc đó thì khỏi tìm.
Vợ chồng Vương thị tính toán rất tốt, nhưng những người cho vay nặng lãi này cũng không phải kẻ ngu.
"Vậy được, mời hai vị đến chỗ bọn tao làm khách mấy ngày." "Cái gì?!" Hai người đại kinh thất sắc.
Vương Kiện vội vàng nói,
"Bọn tôi đi rồi, con chúng tôi cũng không biết." Mập mạp lạnh lạnh nói,
"Không phải lo, bọn tao để lại tin, nó tất nhiên sẽ thấy. Mang đi!" Vợ chồng Vương thị bị mang đi rồi, chờ tới địa bàn của họ, hai người bị giam trong một phòng nhỏ hẹp, mỗi ngày sẽ có người cho họ hai cái bánh bao và một cốc nước, đồ khác không có.
Bị giam trong phòng, vợ chồng hai người thấp thỏm lo âu, chỉ sợ một ngày nào đó họ biết chuyện con trai bị bỏ tù, vậy thì họ thảm rồi.
Khi hai vợ chồng hoảng sợ không chịu được nữa, ngày này rốt cuộc tới.
Cửa bị mở ra, hai người bọn họ bị kéo ra khỏi phòng, tiến vào phòng khác, vừa vào đã thấy mập mạp dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bọn họ.
Hai tiểu đệ đi lại đá gối làm hai người quỳ song song trên đất.
Mập mạp âm lãnh nhìn hai người,
"Chúng mày giỏi lắm, dám lừa ông mày." Vừa nói, mập mạp vừa ném chén trà về hướng Vương Kiện, trực tiếp đập vỡ đầu Vương Kiện.
Lâm thị bị dọa đến kêu to!
"Con trai chúng mày đã sớm bị giam trong ngục giam, không bao lâu nữa sẽ chấp hành tử hình." Mập mạp âm lãnh nói, tưởng tượng đến việc bị hai tên khốn này lừa lâu như vậy, hoả khí của mập mạp càng cháy lớn hơn.
"Đánh cho tao!" Mập mạp ra lệnh một tiếng, các tiểu đệ trong phòng lập tức lao vào đánh hai người, trong phòng lập tức truyền đến tiếng gào đau khổ của vợ chồng Lâm thị.
"Đừng đánh, đừng đánh!" Nửa giờ sau, vợ chồng hai người đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ánh mắt nhìn mập mạp cũng mang theo sợ hãi khôn cùng.
"Chúng tôi sẽ kiếm tiền trả lại mà!" Lâm thị khóc lóc nói.
"Chỉ bằng hai đứa phế vật chúng mày, cả đời này cũng không trả nổi." Mập mạp khinh thường, nhìn hai người như nhìn hai con rệp.
Mập mạp ra lệnh cho thằng đệ,
"Chặt đứt tay thằng kia, đánh gãy chân nó, ném xuống mương. Còn con kia, dương thương cho tốt, đưa đến khu đèn đỏ." Lâm thị và Vương Kiện nghe vậy choáng váng, đặc biệt là Vương Kiện nghe thấy muốn chặt tay đánh gãy chân mình, chạy như điên ra ngoài, vừa bò, lập tức bị một cái ghế đánh về.
"Chạy, đã đến đây rồi, mày còn dám chạy." Một tiểu đệ vung gậy gộc đánh về phía đầu gối Vương Kiện, sau đó là tiếng kêu thê thảm vang lên.
"A!" Một đôi chân bị người đánh gãy, Vương Kiện đau đến trợn trắng mắt, đúng lúc này, một tiểu đệ khác cầm dao đến, người bên cạnh ép tay hắn.
Lâm thị hoảng sợ nhìn một màn này, cả người run rẩy.
Vương Kiện kinh sợ, giãy giụa không ngừng, lại không có cách nào lay động, mắt thấy ánh sáng của con dao sắp rơi xuống, giữa hai chân chảy ra chất lỏng màu vàng, cùng với một mùi khai truyền đến.
Giơ tay chém xuống, một đôi tay rơi trên mặt đất, Vương Kiện trực tiếp ngất đi.
Vương Kiện bị nhét vào một túi vải bố mang đi, Lâm thị cũng bị mấy tiểu đệ áp đến khu đèn đỏ thấp kém nhất.
Một bên khác, Triệu Hùng đào vong bên ngoài, dưới sự điều khiển từ xa của Bắc Vũ Đường, lại nhảy vào bẫy rập của cô.
Triệu Hùng bị cầm tù ở một nhà tranh bỏ hoang, gian nhà này ở trên một ngọn núi ở ngoại ô thành phố. Sau khi Triệu Hùng tiến vào, lập tức bị mê choáng.
Chờ đến khi gã tỉnh lại, lại phát hiện mình bị buộc chặt, trong miệng nhét một mảnh vải.
Triệu Hùng ngốc, hoàn toàn không biết mình làm gì để bị người trói.
"Tỉnh." Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên, Triệu Hùng thấy có người đi ra từ phía sau gã, khi Triệu Hùng nhìn thấy Bắc Vũ Đường, trừng lớn mắt.
Bắc Vũ Đường thấy biểu tình của gã, nở nụ cười lạnh,
"Xem ra mày chưa quên tao." Triệu Hùng nhìn vào đôi mắt cô, bắt đầu run rẩy, không biết là do tức giận hay sợ hãi.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, Triệu Hùng càng run rẩy ghê hơn, hoảng sợ trong mắt càng đậm.
Cô lấy miếng vải bố trong miệng Triệu Hùng ra, Triệu Hùng vừa có cơ hội nói chuyện, hoảng sợ hỏi,
"Mày muốn làm gì?" Bắc Vũ Đường nâng môi,
"Tao muốn làm gì? Triệu lão đại không phải là người rõ nhất à?" Triệu Hùng thân mình run rẩy,
"Tao và Vương Tư không thù không oán, vì sao không buông tha tao?" "Sao lại không thù không oán chứ? Không phải mày lúc nào cũng nhớ tới trả thù Vương Liên trưởng nhà bọn tao sao? Đoạn ghi âm lần này không phải chứng cứ tốt nhất à. Mày hại Vương liên trưởng chúng tao, mày cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho mày sao?" Bắc Vũ Đường chậm rì rì nói.
"Không phải tao, tao không làm như vậy." Triệu Hùng cực lực biện giải,
"Tao có thể thề với trời, tao thực sự không có làm như vậy." Bắc Vũ Đường cười,
"Tao đương nhiên biết là không phải mày làm." Triệu Hùng vui vẻ, nhưng nụ cười trên mặt hắn không duy trì được hai giây đã cứng còng.
"Bởi vì là tao làm." Triệu Hùng trừng lớn mắt,
"Vì sao?" Bắc Vũ Đường cười không nói.
Triệu Hùng chợt nhớ tới cái gì, trợn mắt la to,
"Mày không phải người của Vương Tư!" "Cuối cùng mày cũng biết." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn gã, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn gã.
Triệu Hùng bị ánh mắt của cô nhìn đến sởn gai ốc,
"Mày rốt cuộc là ai? Tao và mày không thù không oán, sao lại muốn hại tao nhiều lần như vậy?" Triệu Hùng nhìn người trước mặt, gã chưa từng nhớ đã đắc tội một người như vậy.
"Hỏi rất hay." Triệu Hùng gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường đột nhiên trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lẽo,
"Bởi vì mày đáng chết!" Triệu Hùng bị lệ khí đột nhiên tản ra trên người cô dọa sợ, sống lưng lạnh lẽo.
"Tao, tao, nếu đã làm gì đắc tội mày, tao bồi tội, tao dập đầu xin lỗi." Triệu Hùng là từ đáy lòng sợ người khủng bố này.
Gã nhớ đến lần trước cô dùng hình, mặt lại trắng xanh.
"Bồi tội, dập đầu, hừ!" Bắc Vũ Đường cười lạnh hai tiếng.
Gã tra tấn nguyên chủ vui vẻ như vậy, bồi tội dập đầu sao có thể tiêu được, ít nhất phải để gã tự mình nếm thử mới được.
"Mày cảm thấy lần này tao nên xử trí mày thế nào mới tốt?" Bắc Vũ Đường cười vô hại, giọng điệu ôn hòa, như thể đang hỏi hôm nay ăn gì.
Triệu Hùng nhìn cô như nhìn kẻ điên.
"Lần trước chúng ta đã làm gì, dường như có thiến, có tiên hình. Lần này đổi sang lạc hình đi, mày thấy sao?" Bắc Vũ Đường lấy một cái gậy sắt đã bị nung đỏ bừng từ trong đống lửa ra.
Triệu Hùng trừng to mắt như chuông đồng, tràn đầy kinh sợ.
"Không, không cần.... Mày muốn cái gì tao cũng cho. Tao có thể làm trâu làm ngựa, mày muốn tao làm gì cũng được, xin mày bỏ qua cho tao một mạng đi!" Triệu Hùng run rẩy xin tha.
"Tha cho mày một mạng?" Bắc Vũ Đường cười,
"Mày muốn trách thì trách Vương Tư đi. Nếu hắn ở đây, mày có thể bớt chịu tội. Đáng tiếc, vận khí của hắn quá tốt, bị bắt vào ngục giam. Vốn dĩ lạc hình này chuẩn bị cho hắn, hiện tại hắn không còn, đành tiện nghi cho mày. Mày có cảm thấy rất may mắn hay không?" "Mày lên kế hoạch hãm hại bọn tao!" Triệu Hùng cuối cùng cũng phản ứng lại, hiểu rõ hết mọi chuyện, tiếc là đã quá muộn.
"Đúng vậy, không sai." Bắc Vũ Đường thoải mái hào phóng thừa nhận.
Triệu Hùng hận trong lòng, nhưng lại không thể nề hà, trước mắt càng sợ cô sẽ tra tấn gã như thế nào.
Bắc Vũ Đường cầm gậy sắt đã nung đỏ lắc lư trước mặt gã, sắc mặt Triệu Hùng trắng bệch, giãy dụa kịch liệt, biết mình không thể trốn thoát, cũng không xin tha, bắt đầu mắng.
"Mày có bản lĩnh thì một nhát chém chết tao đi. Chỉ cần Triệu Hùng tao còn sống ra ngoài, tao nhất định sẽ băm vằm mày ra, không có chỗ chôn!""Đồ chó má, mày chết không được tử tế!""bang"~
Tiếng tát vang dội ngăn cản tiếng mắng của gã, cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường ấn gậy sắt đã nóng đỏ lên người gã, tiếng hét thảm từ nhà gỗ truyền ra, kinh động chim chóc trong rừng.
Những ngày Triệu Hùng trải qua có thể nói là sống không bằng chết. Mỗi ngày, Bắc Vũ Đường sẽ thay đổi cách tra tấn hắn. Cô sẽ không để hắn chết, sẽ chỉ làm hắn sống không bằng chết.
Triệu Hùng không lúc nào không tìm cách trốn, nhưng cô thực sự quá khôn khéo, hoàn toàn không cho gã cơ hội, bởi vì cô đánh gãy gân tay gân chân của gã.
Gã hiện tại hoàn toàn là một phế nhân, không có cơ hội nào.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị chờ Tiếu Nghiêm về thì kết thúc sinh mạng của gã. Nhưng, ngày đó, trong đầu cô lại xuất hiện một thanh âm.
[Ký chủ, Tiểu Tử Mặc và bản thể của cô đang gặp nguy hiểm.]
"Tình huống thế nào?" Bắc Vũ Đường rùng mình.
[Có kẻ xấu vào nhà. Ký chủ có muốn yêu cầu thoát khỏi vị diện này không?]
"Thoát ly." Bắc Vũ Đường không chút do dự trả lời.
[Bắt đầu truyền tống.]