Tác giả: Vân Phi Mặc Mấy cảnh sát cạn lời nhìn Sử Tiểu Bảo, "Vì sao lúc ấy các người không nói người đàn ông kia, mà một mực chắc chắn là Bắc Vũ Đường?"
"Này, này......" Sử Tiểu Bảo lại ấp úng, không nghĩ ra nên nói dối thế nào.
"Nói đi, vì sao?" Cảnh sát truy vấn.
"Bởi vì họ là đồng loã." Sử Tiểu Bảo cái khó ló cái khôn.
Hai cảnh sát lấy lời khai yên lặng trợn trắng mắt, một người không vui nói: "Chúng tôi đã tra camera, Bắc Vũ Đường đến nơi đó cùng lúc với chúng tôi. Chẳng lẽ cô ấy có thể phân thân, có thể cùng Tào Nhân lập mưu hại Vương Khiết?"
'Bộp' một tiếng, cảnh sát đập mạnh lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sử Tiểu Bảo, "Thành thật khai báo cho tôi, các người rốt cuộc mưu hại Vương Khiết như thế nào? Vì sao lại muốn giết cô ấy?"
Sử Tiểu Bảo hoảng sợ, ấp úng không chịu nói.
"Không nói đúng không, chúng tôi có rất nhiều thời gian để chờ cậu nói. Trước lúc đó, cậu đừng hòng rời khỏi căn phòng này."
Đúng lúc này, một cảnh sát đi đến, nói thầm bên tai hai cảnh sát lấy lời khai. Hai người này sáng mắt, đứng lên đi theo rời khỏi phòng phỏng vấn.
Lúc này, Bắc Vũ Đường đi theo một cảnh sát khác xem đoạn video kia, có mấy cảnh sát nữ đã nổi trận lôi đình. Sắc mặt Bắc Vũ Đường âm trầm đến đáng sợ, lúc luật sư tới, lại dặn dò một lần, dù phải trả bao nhiêu tiền cũng phải khiến ba người nhà họ Sử ở tù mọt gông!
Bắc Vũ Đường được luật sư đưa đi, đến bệnh viện của Vương Khiết trước.
"Tình huống của Vương Khiết sao rồi?"
"Đã phẫu thuật. Nhờ Bắc tổng xử lý kịp thời nên mới giữ được tính mạng." Luật sư nói.
Luật sư thấy tâm tình cô không tốt, không nói nhiều nữa.
Bắc Vũ Đường đến bệnh viện, Vương Khiết đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ cần vượt qua thời gian nguy hiểm là không sao. Bắc Vũ Đường nhìn người nằm trong phòng cắm ống thở, tâm tình nặng nề.
Chuyện lần này là cô làm liên luỵ đến Vương Khiết, nếu không để cô ấy tiếp xúc với người nhà họ Sử, sẽ không bị đám khốn nạn đó đối xử như vậy.
Cô thật sự không ngờ rằng người nhà họ Sử lại phát rồ đến mức này.
Cô vốn muốn dùng phương thức khác trừng trị bọn họ, nhưng giờ mọi chuyện đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cô.
Thật là người tính không bằng trời tính.
Một khi đã vậy, cô phải để người nhà họ Sử cả đời ở trong ngục giam, khiến chúng sống không bằng chết. Ngục giam cũng không an nhàn, thủ đoạn tra tấn người càng thêm tàn nhẫn.
Bắc Vũ Đường nói với thư ký trưởng bên cạnh, "Phái người chăm sóc tốt cô ấy."
"Được." Thư ký trưởng đáp, "Bắc tổng, đấu thầu bên kia sắp bắt đầu rồi."
"Được. Thông báo xuống, lập tức mở họp."
"Vâng."
Ban đêm cùng ngày, Bắc Vũ Đường và người tổ hạng mục mở họp, một đám vội vội vàng vàng tới họp. Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường và người tổng phụ trách hạng mục cùng sửa sang bản thảo văn kiện rồi ngồi máy bay đến thành phố H.
Trước khi máy bay cất cánh, Hạ Sinh gọi điện đến.
Bắc Vũ Đường nghe máy, "Có chuyện gì?"
Hạ Sinh cẩn thận hỏi thử, "Chị Bắc, bản thảo cuối cùng chính là bản thảo chúng ta đã định trước sao? Em thấy còn có thể sửa chữa đôi chút."
Bắc Vũ Đường nhếch môi, "Không cần, đã tốt rồi. Hai tập đoàn kia chắc chắn không ngờ đến."
Hạ Sinh còn nói thêm, "Em cứ thấy không ổn."
"Cậu đừng lo lắng, chúng ta sẽ thành công." Bắc Vũ Đường cười nói.
"Vâng. Vậy Tiểu Hạ ở đây chúc chị Bắc đắc thắng trở về."
"Mượn cát ngôn của cậu." Bắc Vũ Đường cười nói.
Hai người ngắt điện thoại, Hạ Sinh gấp gáp gửi bản thảo cuối cùng của hắn cho hai tập đoàn kia, hai tập đoàn cùng thu được tin tức, đều nắm chắc thắng lợi.
Hạ Sinh nhìn hai tấm chi phiếu trên bàn, tâm tình cực kỳ tốt.
"Chị Bắc đừng có trách tôi. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, tôi đang lựa chọn thứ có lợi nhất cho mình."
Hạ Sinh cầm bút, viết số tiền lớn nhất có thể ghi được vào chi phiếu.
Hắn gấp gáp đến ngân hàng, rút hết số tiền ghi trên hai tờ chi phiếu ra.
Khi ra khỏi ngân hàng, trong tay đã cầm theo một tấm thẻ khách quý của ngân hàng.
Sau khi nếm được mùi vị này, hắn đã cầu nguyện lần sau lại có một hạng mục lớn. Đến lúc đó lại có thể kiếm tiền, không bao lâu nữa, hắn có thể tự mình mở công ty, làm lão bản, rồi đi lên đỉnh cao đời người.
Khi Hạ Sinh đang nằm mộng đẹp, người phụ trách hai tập đoàn bên kia cũng đang nghĩ mình nắm chắc thắng lợi, chờ đợi kết quả.
"Lần này người trúng thầu là tập đoàn Bắc thị.":>
Người kia vừa nói xong, tập đoàn Đằng Vân và tập đoàn Thượng Lăng đều cứng cả mặt.
Người phụ trách tập đoàn Đằng Vân đứng bật dậy, "Anh nói cái gì?!"
Người phụ trách tuyên bố kết quả cuối cùng rất hiểu tâm tình của họ, vẫn chưa cảm thấy không vui vì hành động thất lễ kia, khách khí trả lời: "Lần này tập đoàn Bắc thị trúng thầu."
Sắc mặt của người phụ trách tập đoàn Đằng Vân và tập đoàn Thượng Lăng đều rất khó coi.
Bắc Vũ Đường đi lên trước. Bắt tay người phụ trách.
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Người tập đoàn Đằng Vân và tập đoàn Thượng Lăng nổi giận đùng đùng rời đi, chỉ chốc lát sau, họ đã thông qua nhân mạch của mình, biết được cái giá lần này công ty đối phương đưa ra.
Khi nhìn thấy giá cả Bắc Vũ Đường đưa ra, người tập đoàn Đằng Vân và Thượng Lăng đều giận dữ.
Sự giận dữ này hướng thẳng về phía Hạ Sinh.
Giám đốc hạng mục tập đoàn Đằng Vân nói, "Tổng giám đốc Phùng, chúng ta bị người tập đoàn Bắc thị chơi rồi. Bắc Vũ Đường này tính kế thật giỏi, đoán được chúng ta sẽ thu mua người, cố ý thả ra một quả đạn khói đánh lạc hướng."
Ở tập đoàn Thượng Lăng cũng diễn ra cuộc đối thoại tương tự với tập đoàn Đằng Vân.
Hai công ty đều rất ăn ý chờ Bắc Vũ Đường ra.
Bắc Vũ Đường vừa ra, đã thấy Tổng giám đốc Phùng của Đằng Vân chờ ngoài cửa.
Tổng giám đốc Phùng tiến lên, cười như không cười hỏi thăm, "Chúc mừng Bắc tổng, có hạng mục khai phá rồi, tập đoàn Bắc thị lại nâng cao một bước."
Bắc Vũ Đường cũng mỉm cười khách sáo trả lời, "Đâu có đâu có, là do vận khí thôi."
Tổng giám đốc Phùng nghe cô nói thế, thật sự khó chịu, "Đâu phải vận khí, đều do Bắc tổng kế cao, tại hạ cam bái hạ phong. Nhưng mà, tập đoàn Đằng Vân chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy."
Bọn họ đang định rời đi, lại bị Bắc Vũ Đường gọi lại.
"Chờ đã. Tôi nghe lời Tổng giám đốc Phùng có ẩn ý. Cái gì mà tôi kế cao? Chúng tôi dựa vào bản lĩnh thắng được hạng mục này. Nhưng dường như Tổng giám đốc Phùng đã dùng thủ đoạn gì đó. Tuy tôi không biết các người đã âm thầm làm gì, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng. Công ty của chúng tôi đi thẳng, đứng nghiêm, dựa vào bản lĩnh của mình, không dùng đường ngang ngõ tắt. Tổng giám đốc Phùng lần sau muốn thắng trở về, vẫn đừng dùng mấy thủ đoạn quanh co lòng vòng mới tốt."
Bắc Vũ Đường nói xong, mang người rời đi.
Giám đốc hạng mục tập đoàn Đằng Vân không khỏi hỏi, "Tổng giám đốc, lời này của cô ta có ý gì? Chẳng lẽ là Hạ Sinh lừa chúng ta?"
Tổng giám đốc Phùng không nói gì, tựa như đang cân nhắc lời Bắc Vũ Đường vừa nói, nửa ngày sau, mới mở miệng, "Trở về điều tra Hạ Sinh kia một chút."
"Vâng." Giám đốc hạng mục gật đầu.
Bắc Vũ Đường rời đi, lại nhanh chóng gặp người tập đoàn ThượngLăng.
Giống với tập đoàn Đằng Vân, mượn danh nghĩa chúc mừng châm chọc Bắc Vũ Đường thủ đoạn, Bắc Vũ Đường cũng dùng lời tương tự nói với họ.
Đứng bên quan sát cả một đường, Giám đốc phụ trách hạng mục không khỏi thấp giọng hỏi Bắc Vũ Đường: "Bắc tổng, nghe ý hai công ty kia, có phải trong chúng ta có người bán tin tức cho họ?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Hẳn là vậy. Trở về điều tra xem có ai khả nghi. Tuy lần này chúng ta trúng thầu, nhưng mà loại sâu làm rầu nồi canh này tuyệt đối không thể nuông chiều."
Người phụ trách thầm rùng mình, "Rõ, trở về tôi sẽ lập tức điều tra."
"Chuyện này nhất định phải giữ kín, đừng để người khác biết." Bắc Vũ Đường phân phó.
"Được."
Hôm sau, khi tin tức truyền ra, Hạ Sinh đang ngâm nga câu hát, tâm tình rất tốt.
Vừa lúc có hai nhân viên đi qua trước mặt hắn, nói chuyện về hạng mục kia.
"Công ty chúng ta trúng thầu rồi."
"Thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật, bên kia đã phát tin tức rồi."
Tiếng ngâm nga của Hạ Sinh im bặt, hắt đứng bật dậy, vội vàng hỏi: "Các người vừa nói công ty chúng ta lấy được hạng mục kia?"
Hai người kia nghi hoặc nhìn hắn, "Đúng vậy. Chẳng lẽ Bắc tổng không nói cho anh à?"
Câu sau hoàn toàn là trắng trợn châm chọc hắn. Nếu là lúc trước, Hạ Sinh đã sớm tức không chịu được, nhưng lúc này hắn không có tâm tình tức giận.
Sao có thể... Sao có thể......
Hạ Sinh hoang mang rối loạn cầm di động gọi cho Bắc Vũ Đường, đầu bên kia báo là đường dây bận.
Nhất định là hắn nghe lầm, nhất định là như vậy!
Hạ Sinh mở trang web, tìm tin tức về công ty Truyền Thông kia, vào trang web của họ. Vừa vào đã thấy một biểu ngữ rất bắt mắt, hạng mục về nguồn năng lượng mới chính thức hợp tác với tập đoàn Bắc thị.
Hạ Sinh như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Hai người kia hồ nghi nhìn hắn, nhỏ giọng thì thầm.
"Cậu có thấy phản ứng của Hạ Sinh rất kỳ quái không?"
"Có. Dường như anh ta rất không vui vì công ty ta đã thành công ký hợp đồng hạng mục mới của công ty Truyền Thông."
"Cậu cũng cảm thấy vậy sao, xem ra cảm giác của tớ không sai."
"Thật kỳ quái, không phải anh ta nên vui vẻ sao?"
"Ai biết được."
Hạ Sinh hồi thần, nghe được đoạn đối thoại này, lập tức cả kinh, thu lại mọi biểu tình trên mặt.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên. Khi thấy cái tên hiển thị, hắn cuống quýt cầm lấy di động rời khỏi văn phòng.
Đi ra ngoài, xác định bốn phía vắng lặng, hắn mới dám nghe máy.
Đầu bên kia nhanh chóng truyền đến giọng Tổng giám đốc Phùng.
"Giám đốc Hạ."
"Tổng giám đốc Phùng." Hạ Sinh cẩn thận thăm hỏi.
"Giám đốc Hạ, cậu đã thấy kết quả hạng mục rồi nhỉ?" Tổng giám đốc Phùng âm lãnh hỏi.
"Đã xem rồi." Hạ Sinh ứa mồ hôi lạnh.
"Con số cậu nói cho chúng tôi kém xa con số mà tập đoàn Bắc thị báo ra đấy, có chuyện gì vậy?" Tổng giám đốc Phùng sâu kín hỏi.
Hạ Sinh lập tức bảo đảm, "Những gì tôi nói cho các người là do chính miệng Bắc Vũ Đường nói với tôi. Ông cũng biết quan hệ của tôi và Bắc Vũ Đường, cô ta chắc chắn sẽ không lừa tôi. Còn vì sao cuối cùng lại biến thành một cái giá khác, nhất định là họ lâm thời thay đổi. Chuyện như vậy, cũng không phải chuyện tôi có thể khống chế."
"Ha hả." Tổng giám đốc Phùng chỉ trả về như vậy.
Hạ Sinh vội vàng nói: "Tổng giám đốc Phùng, tôi không có lý do để lừa ông. Con số kia thật sự là con số tôi lấy được từ miệng Bắc Vũ Đường."
"Được, tôi tạm thời tin cậu. Chuyện này tôi sẽ tra. Nếu để tôi tra được cậu đang lừa chúng tôi, vậy cậu cần nghĩ kỹ hậu quả." Tổng giám đốc Phùng nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại, không cho Hạ Sinh cơ hội nói chuyện.
Một cuộc điện thoại qua đi, sau lưng Hạ Sinh đã ướt đẫm mồ hôi.
Tập đoàn Đằng Vân cũng không phải là một xí nghiệp chính quy, nó là một xí nghiệp được tẩy trắng từ hắc đạo. Tuy mấy năm nay đã hoàn toàn tẩy trắng, nhưng mà nội bộ thế nào, ngành sản xuất vẫn hiểu biết.
Nếu đắc tội bọn họ, tháng ngày bình yên của bạn cũng sẽ kết thúc.
Hạ Sinh sợ hãi. Nhưng mà nghĩ đến việc hắn thật sự nghe ngóng được tin tức từ Bắc Vũ Đường, cũng chẳng hề lo lắng.
Sau tập đoàn Đằng Vân, tập đoàn Thượng Lăng cũng gọi đến, nội dung câu chuyện không khác cuộc gọi vừa rồi là bao.
Hạ Sinh cảm thấy mình thật không xong, vì sao người trúng thầu lại là tập đoàn Bắc thị?!
Hạ Sinh cấp bách muốn chứng minh quan hệ của mình và Bắc Vũ Đường tốt, nhưng hắn còn chưa tìm được Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã tìm hắn trước.
Hạ Sinh vừa vào văn phòng Bắc Vũ Đường, không ngờ trong văn phòng còn có những người khác.
Bắc Vũ Đường nói với mấy nhân viên kia, "Mọi người ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Mấy người đi rồi, Hạ Sinh nhiệt tình nói, "Chúc mừng chị Bắc đã thắng lợi."
Bắc Vũ Đường đạm mạc nói: "Cám ơn."
Hạ Sinh thấy thái độ của cô như vậy, trong lòng lộp bộp.
"Chị Bắc, dường như chị có tâm sự?" Hạ Sinh thật cẩn thận dò hỏi.
Bắc Vũ Đường đưa một văn kiện cho hắn, "Cậu tự nhìn đi."
Hạ Sinh hồ nghi nhận văn kiện, mở ra trang thứ nhất đã trợn tròn mắt giật mình.
"Chị Bắc, đây... Đây là......" Hạ Sinh kinh hãi, tay nắm văn kiện không tự giác siết chặt.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường trở nên sắc bén, "Không thấy quen mắt sao?"
"Chị Bắc, em......"
Bắc Vũ Đường trực tiếp ngắt lời hắn, "Hạ Sinh, cậu biết hành vi này của cậu gọi là gì không?"
Hạ Sinh cúi đầu, không dám nhìn cô.
"Xem ra là cậu biết. Nếu biết, vì sao lại làm vậy?"
Hạ Sinh trầm mặc, không trả lời câu chất vấn của Bắc Vũ Đường.
"Cậu là người tôi giúp đỡ, tôi coi cậu như là em trai mình. Tôi không muốn đưa cậu vào tù. Bù đủ số tiền thiếu hụt, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Hạ Sinh vốn tưởng cô sẽ nói không có lần sau, không ngờ lại muốn hắn bồi thường.
Nói cái gì mà coi như em trai, nếu hắn là em trai cô thật, số tiền này tính là gì.
Hạ Sinh thầm hận, hận Bắc Vũ Đường.
"Công ty này không phải của một mình tôi, số tiền cậu tham ô cần phải bù về, bằng không tôi không thể nói chuyện với các cổ đông. Mặt khác, tôi sẽ tìm cho cậu công việc khác."
Hạ Sinh trừng lớn mắt nhìn cô, tuy biết chuyện này lộ ra, hắn sẽ không sống tốt, nhưng không ngờ cô lại muốn sa thải hắn.
"Chuyện này cần phải cho toàn bộ nhân viên trong công ty một lời giải thích." Bắc Vũ Đường nói tiếp.
Sắc mặt Hạ Sinh rất khó coi.
Hắn oán hận nhìn Bắc Vũ Đường, "Toàn bộ tập đoàn Bắc thị đều là của cô, cô muốn buông tha tôi chỉ cần một câu nói mà thôi. Cô muốn tôi đi, cũng đừng tìm cớ, tôi nghe mà ghê tởm."
Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Cậu đối xử với tôi như vậy?"
Hạ Sinh cười lạnh một tiếng, "Bằng không thì thế nào? Sự thật là thế đấy. Tôi biết cô có ân với tôi, nhưng mà tôi giúp đỡ cô nhiều năm như vậy, cẩn trọng làm việc trong công ty cô, tôi đã trả hết ân tình cho cô rồi. Từ nay về sau, tôi và cô chẳng còn tình cảm gì đáng nói cả."
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói mà cảm thấy hài hước ghê gớm ra ấy.
Nếu không có nguyên chủ Sử Tiểu Vũ cho hắn công việc này, với năng lực của hắn, có thể được lương cao sao?
Người vào được tập đoàn Bắc thị, có ai không phải là người có bằng cấp cao, vì sao họ dùng mấy năm vẫn không ngồi lên được ghế Giám đốc? Nhưng cố tình hắn lại được?
Thật là nghĩ mình dựa vào năng lực mà có được tất cả đấy à?
Nói trắng ra, nếu không có nguyên chủ, Hạ Sinh hắn chẳng là cái thá gì cả.
Giờ hắn lại chẳng biết xấu hổ nói đã trả hết ân tình? Quả là buồn cười đến cực điểm.
Bắc Vũ Đường cười ha hả, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Hạ Sinh à Hạ Sinh, để cậu vào tập đoàn Bắc thị quả là uỷ khuất cậu rồi. Xem ra cậu khinh thường đi làm ở Bắc thị. Từ mai trở đi, cậu không cần tới nữa. Còn tiền cậu tham ô, ch cậu thời hạn một tháng trả đủ. Cậu đi đi."
Hạ Sinh ném mạnh văn kiện trong tay xuống đất, trực tiếp chạy lấy người.
Vừa ra khỏi văn phòng, sắc mặt Hạ Sinh đã âm trầm đến đáng sợ, người ở tầng cao nhất đều cảm nhận được sự tức giận của hắn.
Muốn tiền của ông mày á? Mơ đi nhé!
Hạ Sinh nghĩ đến tập đoàn Đằng Vân và Thương Lăng, lại đau đầu. Giờ vừa lúc, có thể trốn khỏi bọn họ.
Hắn đã đủ tiền để tiêu xài mấy chục năm cũng không thành vấn đề. Nếu nơi này không thể ở lại, vậy hắn rời khỏi đây, chạy trốn ra nước ngoài, đến lúc đó xem bọn họ tìm được hắn kiểu gì.
Cùng ngày, Hạ Sinh đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Khi hắn đặt vé máy bay, người tập đoàn Đằng Vân luôn giám sát hắn lập tức nhận được tin.
"Tổng giám đốc Phùng, Hạ Sinh chuẩn bị chạy!"
Tổng giám đốc Phùng nghe vậy, nổi trận lôi đình, đã tin lời Bắc Vũ Đường nói: "Phái người bắt hắn lại!"
"Vâng."
Trong tập đoàn Đằng Vân có rất nhiều người năm xưa xuất thân xã hội đen, chuyện bắt người quả là dễ như trở bàn tay.
Đêm, một đám người xông vào nhà Hạ Sinh.
Hạ Sinh thấy một đám người hung thần ác sát, sợ trắng mặt.
"Các người là ai? Các người muốn làm gì?" Hạ Sinh hoảng sợ lùi ra sau, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm vũ khí.
Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh một tiếng, "Lão đại của bọn tôi mời cậu đến làm khách."
"Lão đại của các người là ai?" Hạ Sinh đã có suy đoán, đang kéo dài thời gian.
Hắn lặng lẽ bấm gọi cầu cứu bằng chiếc điện thoại trong túi.
Người đàn ông dẫn đầu không có thói quen nói chuyện phiếm, trực tiếp ra lệnh cho đàn em, "Mang đi."
Lúc họ tiến lên, Hạ Sinh giãy giụa, trong lúc giãy giụa làm rơi điện thoại trong túi ra, mà trên điện thoại đã hiện đang nối máy.
Hạ Sinh há mồm muốn kêu cứu, nhưng một đàn em nhanh chóng phát hiện bịt miệng hắn lại.
Một đàn em khác nhặt điện thoại lên, nói với bên kia, "Ngại quá, gọi nhầm số."
Hạ Sinh trơ mắt nhìn điện thoại bị người ngắt đi.
Điện thoại ngắt máy rồi, người đàn ông dẫn đầu lập tức đập nát di động, đá một chân về bụng Hạ Sinh.
Hạ Sinh đau đớn cong người.
"Mẹ nó, dám dở trò trước mặt ông mày, tìm chết đúng không? Các anh em, giúp hắn thư giãn gân cốt cái nào."