Editor: Bạch Diệp Thảo Bắc Vũ Đường liếc trắng mắt,
“Vội cái gì, ban nãy còn thấy em đứng bên kia chơi.” Tuổi Phương Phương nhỏ, da mặt không dày như những người khác, bị vạch trần tại chỗ, đỏ bừng mặt.
“Chị Vũ Đường, không phải em không làm, mà là chị Chu đã dặn, bàn mười tám không cần bọn em quản.” Vẻ mặt Phương Phương rất áy náy.
Bắc Vũ Đường hết chỗ nói.
Chị Chu thật sự là… Bắc Vũ Đường đôi lúc cảm thấy lão bản nương này không giống lão bản nương chút nào, có lúc có chuyện, chẳng nghiêm túc gì cả.
Bắc Vũ Đường cũng không làm khó cô nương nhà người ta, đành phải tự mình ra ngoài. Cô không muốn ra, nhưng cô chắc 100%, nếu cô không ra, lão bản nương sẽ để luôn ba món ăn kia ở đó, không quản.
Bắc Vũ Đường đặt ba món ăn xuống, chuẩn bị rời đi, lại nghe được câu nói của Tiếu Nghiêm,
“Một người ăn rất nhàm chán, có thể ngồi cùng tôi một lúc được không?” Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Tiếu Nghiêm sáng quắc nhìn chằm chằm cô, kiên định và thành khẩn.
“Tôi còn có…” Không chờ Bắc Vũ Đường từ chối, lão bản nương đã đột ngột xuất hiện.
“Vũ Đường, dù sao hiện tại cũng rảnh, em có thể ngồi cùng cậu ta một lát đi.” Bắc Vũ Đường quay đầu trừng lão bản nương, lão bản nương lại làm như không phát hiện, không chỉ vậy, còn động thủ ấn Bắc Vũ Đường ngồi xuống ghế.
“Hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.” Lão bản nương nói xong, uốn éo đi rồi.
Bắc Vũ Đường thở dài trong lòng một hơi.
Không biết vì sao, từ sau khi Tiếu Nghiêm xuất hiện, số lần cô thở dài ngày càng nhiều.
Bắc Vũ Đường ngồi xuống rồi, tâm tình của Tiếu Nghiêm lập tức trở nên rất tốt.
Tiếu Nghiêm gắp một miếng thịt cá để vào bát của cô,
“Em cũng ăn chút đi.” Bắc Vũ Đường nhìn miếng thịt cá trong bát, lại đối mặt với đôi mắt đen âm trầm thâm thuý của Tiếu Nghiêm, ăn miếng cá trong bát.
Tiếu Nghiêm thấy cô động, khoé môi lãnh ngạnh mềm đi.
Lơ đãng, Bắc Vũ Đường phát hiện đồ ăn trong bát mình ngày càng nhiều, đối phương lại chưa ăn một miếng nào, toàn bộ quá trình đều gắp giúp cô.
Bắc Vũ Đường buông đũa nhìn anh.
“No rồi sao? Muốn ăn thêm không?” Tiếu Nghiêm banh khuôn mặt lạnh như băng hỏi. Đừng nhìn sắc mặt anh vẫn như thường, thật ra trong lòng anh đang rất khẩn trương.
Còn khẩn trương hơn những lần anh đi chấp hành nhiệm vụ nữa.
Tiếu Nghiêm hiểu rõ tâm ý của mình, lại muốn tiếp xúc với cô, nhưng không biết nên tiếp xúc như thế nào. Câu nói mời cô ở lại ban nãy là do anh nóng đầu nói ra.
Còn sau khi cô ở lại rồi, anh lại không biết làm gì cho phải. Anh nhớ đến những hành động cha mẹ thường làm khi ăn cơm, cha gắp đồ ăn cho mẹ, mẹ sẽ rất vui vẻ.
Anh nghĩ, anh gắp đồ ăn cho cô, chắc cô cũng rất vui vẻ.
Anh làm vậy, thấy cô không phản đối, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu ân cần gắp tiếp.
Bắc Vũ Đường nhìn thức ăn trên bàn, một nửa đều đã vào bụng cô rồi,
“No rồi. Anh mau ăn đi.” “Uhm.” Tiếu Nghiêm cũng đói. Tốc độ ăn của anh rất nhanh, lại không nhìn ra được chút bất nhã ngấu nghiến nào.
Tiếu Nghiêm và Bắc Vũ Đường cùng ăn cơm trưa, bên kia có không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người.
Tiếu Nghiêm lãnh khốc gắp đồ ăn cho Bắc Vũ Đường, hình ảnh kia đẹp miễn bàn, hai người hoàn toàn giống đôi vợ chồng già ân ái nhiều năm vậy.
“Hai người này thật xứng đôi.” Lão bản nương cảm khái.
“Còn không phải à, xem khí chất của hai người đó thôi đã biết là một đôi rồi.” Chú Vương nói theo.
Hai trưởng bối phát biểu cảm nghĩ xong, đám tiểu bối cũng sôi nổi gật đầu đồng ý.
“Anh ăn đi, tôi còn công việc phải làm.” Bắc Vũ Đường đứng lên.
Tiếu Nghiêm gật đầu.
Đám người vây xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Bắc Vũ Đường đứng lên, nhanh chóng giải tán.
Bắc Vũ Đường không chọc thủng họ, coi như không nhìn thấy.
Chờ đến khi những vị khách khác đi hết rồi, Tiếu Nghiêm vẫn còn ngồi ở vị trí. Đám người lão bản nương không cần nghĩ cũng biết Tiếu Nghiêm đang đợi Bắc Vũ Đường.
Tiếu Nghiêm nhìn thấy Bắc Vũ Đường từ sau bếp đi ra, đứng lên, đi về phía cô.
Bắc Vũ Đường nhìn người trước mặt, cứ có cảm giác lần này anh trở lại đã khác khác, còn cụ thể khác ở đâu, tạm thời cô không nói ra được.
“Có chuyện gì sao?” Bắc Vũ Đường lãnh đạm hỏi.
“Lần trước em hỏi thăm mọi người về chuyện của tôi, thật ra em có thể trực tiếp hỏi tôi.” Tiếu Nghiêm nghĩ nửa ngày, mới thốt ra một câu như vậy.
Bắc Vũ Đường:……
囧, vấn đề là hệ thống quân không yêu cầu tôi hỏi thân thế của anh từ anh mà.
Xem ra vì chuyện lần trước, anh hiểu lầm cô có ý với anh.
Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị mở miệng giải thích ‘hiểu lầm’ lần trước, lại nghe được thanh âm đã lâu không xuất hiện của hệ thống.
[Đinh! Xuất hiện nhiệm vụ chi nhánh.]
[Thành công có được tín nhiệm của Tiếu Nghiêm, hơn nữa để hắn nói ra ba chữ ‘anh yêu em’, được tính hoàn thành nhiệm vụ.]
Mẹ ơi! Đây là nhiệm vụ chi nhánh quỷ quái gì vậy!
Bắc Vũ Đường chửi thầm trong lòng, còn muốn chửi ầm lên một tiếng.
Nhiệm vụ chi nhánh không thể bình thường một chút à? Hệ thống có cần không đáng tin như thế không!
[Đinh! Kiểm tra đo lường được ký chủ đang có những ngôn từ mang tính vũ nhục hệ thống, cảnh cáo lần đầu. Để xử phạt, nếu nhiệm vụ chi nhánh này của ký chủ thất bại, điểm tích lũy nhiệm vụ này bị giảm một nửa.]
F*ck! Có cần tàn nhẫn thế không!
Hoàn thành một nhiệm vụ cũng chỉ có 100 điểm tích lũy thôi, giảm một nửa chính là giảm 50 điểm tích lũy đấy! Dịch dung hợp linh hồn cô cần mua tốn 80 điểm tích lũy, nếu giảm một nửa, không thể mua dịch dung hợp linh hồn nữa.
Không có dịch dung hợp linh hồn, cô không thể tiếp tục ở thế giới của mình nữa, cho nên nhiệm vụ này cô không nhận cũng phải nhận, còn bắt buộc phải hoàn thành, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.
Bắc Vũ Đường nghẹn khuất trong lòng, vừa ngẩng đầu đã thấy mục tiêu nhiệm vụ dùng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn mình.
Nếu chính anh đã đưa tới cửa, vậy cô cũng không khách khí.
Bắc Vũ Đường đổi lời giải thích thành một câu khác.
“Anh chắc chắn?” Tiếu Nghiêm thấy cô thật sự có hứng thú với mình, trong lòng vui mừng, vô cùng chắc chắn gật đầu.
Hai người ra ngoài tiệm cơm Hưng Hân, sóng vai đi trên đường lớn. Tiếu Nghiêm vẫn luôn chờ cô mở miệng hỏi, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy gì.
Tiếu Nghiêm không giỏi nói, chính xác hơn mà nói, là không giỏi nói chuyện trước mặt người mình thích. Trong tình huống bình thường, đối với người ngoài, anh chỉ cần bày ra biểu cảm người sống chớ gần là có thể tránh mọi phiền toái.
Nhưng hiện tại lại khác, đối mặt với Bắc Vũ Đường, nhất thời anh không biết nên xử sự ra sao.
Tiếu Nghiêm đang cân nhắc xem nên mở miệng ra sao.
Bắc Vũ Đường nghĩ nên giành được tín nhiệm của anh như thế nào. Còn nói ‘anh yêu em’, rất đơn giản, chỉ cần dùng mưu mẹo hoàn thành là được.
Hiện tại khó ở chỗ lấy được tín nhiệm của anh.
“Hệ thống, tôi lấy được tín nhiệm của anh ta, có thể nhắc nhở hay không?” Bắc Vũ Đường mặc niệm trong lòng một câu.
[Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ rồi, hệ thống sẽ nhắc nhở.]
Bắc Vũ Đường nghe vậy cũng an tâm hơn. Không biết rằng lời này của hệ thống còn có nghĩa sâu hơn, nhưng dù cô thông minh thế nào cũng không ngờ đến.
Đến tận ngày đó, Bắc Vũ Đường mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng tất cả đều là sau này, trước mắt, hai người đều có tâm sự sánh vai đi trên đường. Khí chất hai người xuất chúng, dung mạo xuất chúng, hoàn toàn là một đôi tuấn nam mỹ nữ.
Tỉ lệ quay đầu tuy không nói là 100%, nhưng cũng khiến không ít người ghé mắt.
Bắc Vũ Đường xác nhận với hệ thống xong, cũng có kế hoạch trong đầu.
Đạt được tín nhiệm của Tiếu Nghiêm, bước đầu tiên bắt đầu từ bạn bè, sau đó lên chức thành bạn tốt, cuối cùng trở thành hồng nhan tri kỷ.
Khi hai người đang suy nghĩ, phía trước xuất hiện một người. Người này không phải ai xa lạ - Vương Tư.
Trong thời gian này, Vương Tư mỗi ngày đi dỗ Trương Tuệ Tuệ, cuối cùng dỗ được cô ta về. Mấy ngày này đối với Vương Tư mà nói phải là rất tiều tuỵ.
Không chỉ phải xử lý chuyện Trương Tuệ Tuệ, còn phải đề phòng Chu Minh Sơn khắp nơi.
Tưởng tượng đến việc hắn ta đã bắt đầu điều tra mình, Vương Tư lại bực bội.
Vương Tư tìm Chu Minh Sơn vài lần, nghĩ người thông minh như Chu Minh Sơn sẽ hiểu ý hắn, nhưng trước mắt, Chu Minh Sơn vẫn muốn điều tra hắn.
Chu Minh Sơn không cho hắn mặt mũi như vậy, đừng trách hắn không khách khí.
Vương Tư vừa hẹn người xong, vừa ra đã gặp Bắc Vũ Đường và Tiếu Nghiêm. Lực chú ý của hắn đặt hết lên người Tiếu Nghiêm.
“Xin chào, Tiếu Nghiêm thiếu tướng.” Vương Tư vui vẻ tiến lên đón tiếp.
Tiếu Nghiêm nghi hoặc nhìn người tới.
Vương Tư biết anh chưa quen mình, vội giới thiệu:
“Tôi là bạn trai Trương Tuệ Tuệ, tên là Vương Tư, chúng ta từng gặp mặt một lần trong tiệc sinh nhật Tuệ Tuệ.” Tiếu Nghiêm nhớ tới người này, là bạn trai của em họ, cùng một quân khu, đảm nhiệm vị trí Liên trưởng.
“Xin chào.” Tiếu Nghiêm lãnh đạm chào hỏi.
Vương Tư không thèm để ý thái độ lạnh lẽo của Tiếu Nghiêm, bởi vì toàn bộ đại viện quân khu đều biết tính cách của Tiếu Nghiêm là như vậy, luôn không nhìn ra cảm xúc trên mặt anh.
Bắc Vũ Đường thấy bộ dnasg chó săn này của Vương Tư, khinh thường trong lòng.
Nếu không có bề ngoài tốt, lại dẻo miệng, chỉ bằng hắn, sẽ không được Trương Tuệ Tuệ coi trọng.
Vương Tư muốn tìm đề tài, chú ý tới người bên cạnh, nhìn thoáng qua, chỉ như vậy thôi đã thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp, có khí chất.
“Tiếu thiếu tướng, đây là bạn của anh sao? Thật là xinh đẹp.” Vương Tư vuốt mông ngựa.
Vương Tư nhìn Bắc Vũ Đường, nhìn kỹ lại cảm thấy cô rất quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra.
Tiếu Nghiêm vẫn lãnh đạm ừ một tiếng như trước.
Vương Tư suy nghĩ, đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Là cô ta sao?!
Vương Tư hoảng hốt.
Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn, biết là hắn đã nhận ra. Tuy cô đã thay đổi rất lớn, nhưng ngũ quan vẫn vậy, nhất thời không nhận ra, nhưng không có nghĩa cả đời không nhận ra.
Dù sao thì cô cũng đâu có đi chỉnh dung.
Bị Vương Tư nhận ra, là trong dự kiến của Bắc Vũ Đường, nhưng cô thật sự không ngờ, đến giờ hắn mới nhận ra vợ trước của hắn.
Chậc chậc, thật là châm chọc!
Sao cô lại ở đây, vì sao sẽ ở bên Tiếu Nghiêm?
Hai người bọn họ trông thân mật như vậy, rốt cuộc là có quan hệ gì?
Vương Tư tâm loạn như ma, nhìn Bắc Vũ Đường đứng sóng vai với Tiếu Nghiêm, vậy mà lại giận.
Vương Tư có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi Bắc Vũ Đường, nhưng có Tiếu Nghiêm ở đây, hắn chỉ có thể nhịn, hơn nữa không thể để Tiếu Nghiêm nhìn ra manh mối.
Đột nhiên, Vương Tư lại lo lắng.
Nếu lỡ Bắc Vũ Đường nói cho Tiếu Nghiêm quan hệ vợ chồng của bọn họ, chẳng phải hắn sẽ thất bại trong gang tấc?
Nghĩ vây, cả người Vương Tư đều không tốt.
Vương Tư vốn muốn xây dựng quan hệ với Tiếu Nghiêm, bởi vì Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch của hắn, làm hắn mất hết tâm tư kia.
“Hai người chậm rãi nói chuyện, tôi không quấy rầy nữa.” Vương Tư lựa chọn rời đi.
Tiếu Nghiêm vẫn lãnh đạm ừ một tiếng như cũ.
Chờ Vương Tư đi rồi, Tiếu Nghiêm mới nghiêng đầu hỏi:
“Hai người quen biết sao?” Tiếu Nghiêm là ai? Là bộ đội đặc chủng đấy! Dù Vương Tư che dấu rất tốt, nhưng vẫn không thể giấu được đôi mắt sắc bén của anh.
Bắc Vũ Đường không giấu diếm, nếu muốn lấy được sự tín nhiệm của anh, tất nhiên phải thẳng thắn khai báo.
“Uhm, quen, còn rất thân.” Bắc Vũ Đường lộ ra nụ cười trào phúng.
Tiếu Nghiêm thấy biểu cảm của cô không đúng, lập tức đoán được quan hệ của hai người không bình thường.
“Qua bên kia ngồi đi.” Bắc Vũ Đường chỉ tay vào ghế dài trong công viên.
“Được.” Hai người ngồi xuống rồi, Bắc Vũ Đường mới nói:
“Có muốn nghe một câu chuyện không?” Tiếu Nghiêm không nói gì, Bắc Vũ Đường lại hiểu, nói thẳng:
“Một tiểu cô nương ở trong núi sâu, vì cha mẹ muốn cưới vợ cho anh trai, dùng con gái đổi lấy hai trăm nguyên sính lễ đưa đến nhà khác. Con trai hộ nhân gia kia cả năm không về nhà, vợ chồng hai người còn không bằng người xa lạ gặp mặt mấy lần. Ở nhà đó….” Giọng điệu Bắc Vũ Đường bằng phẳng, chậm rãi, giống như đang kể chuyện người khác.
Tiếu Nghiêm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cô nói rất bình tĩnh, nhưng anh biết, cô ở nhà đó sống không tốt tẹo nào, rất không tốt. Còn chồng cô là ai, Tiếu Nghiêm không cần hỏi cũng biết, kẻ đó chính là Vương Tư.
Tưởng tượng đến một người có vợ như Vương Tư, còn chạy đi thông đồng em họ, loại đàn ông này không được.
“Được rồi, tôi kể xong rồi. Anh sẽ khinh thường người phụ nữ đã ly hôn kia sao?” Bắc Vũ Đường dùng ánh mắt sáng quắc nhìn anh, giống như muốn nhìn thẳng đến đáy lòng anh.
Tiếu Nghiêm cũng nghiêm túc nhìn cô, từng câu từng chữ đều mang theo sự trịnh trọng:
“Không đâu. Nếu tôi là con trai hộ nhân gia kia, nhất định sẽ phải thương cô ấy, yêu cô ấy, không để cô ấy chịu một chút uỷ khuất nào.” Bắc Vũ Đường cười, nụ cười sáng lạn vô cùng.
Tiếu Nghiêm ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nhu hoà, biểu tình trông ngóng đó, như muốn khắc sâu khuôn mặt của cô vào đầu.
“Đáng tiếc, người cô ấy gả cho không phải anh.” Bắc Vũ Đường có chút tiếc nuối.
Tiếu Nghiêm đột nhiên cầm tay cô,
“Nếu cô ấy nguyện ý, tôi nguyện ý dùng cả đời chăm sóc, che chở, yêu thương cô ấy.” Bắc Vũ Đường ngây ngẩn cả người.
Này này này, cô đang cần tín nhiệm của anh, không phải cần cái gì kia đâu!
Sao luôn cảm thấy tiết tấu này không đúng ở đâu thế nhỉ!
Bắc Vũ Đường rút tay ra, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
“Thời gian không còn sớm, tôi cần phải về.” Tiếu Nghiêm đưa cô về tiệm cơm Hưng Hân, nhìn cô đi vào rồi mới đi.
Đám người lão bản nương tất nhiên cũng thấy cảnh này, cả đám đều dùng vẻ mặt bát quái nhìn Bắc Vũ Đường.
“Hihi, hai đứa ra ngoài lâu như vậy, đã làm những gì thế?” Lão bản nương không khống chế được bắt đầu truy hỏi.
Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua chị một cái, trực tiếp quay đầu đi, nhàn nhạt nói bốn từ,
“Không thể báo cáo.” Bắc Vũ Đường đi thẳng lên tầng, ném lại đám người ngây như phỗng.
Bên kia, Vương Tư biết được Bắc Vũ Đường đã vào thị trấn Kim Lăng, cả người đều chìm trong bất an, cô xuất hiện khiến hắn cảm thấy nguy cơ.
Vương Tư tách khỏi hai người Bắc Vũ Đường xong, trực tiếp đến tiệm bán báo gọi điện thoại.
“Con trai, có chuyện gì thế? Có phải muốn đón chúng ta đến đó ở không?” Người nhận điện thoại chính là mẹ Vương – Lâm thị.
Từ lúc Vương Tư nói sẽ về đón vợ chồng già hai người vào thành phố ở, Lâm thị vẫn luôn ngày nhớ đêm mong. Nếu hai vợ chồng đến sống ở thành phố, vậy là người thành phố rồi.
Về sau trong thôn, thậm chí là toàn vùng Phương Viên này, bọn họ đều là người có thể diện.
Hôm nay Vương Tư gọi điện thoại tới, Lâm thị nhịn không được nên hỏi, chuyện hiện giờ bà ta quan tâm nhất chính là chuyện này.
Vương Tư không kiên nhẫn hỏi:
“Hai người biết Bắc Vũ Đường hiện đang ở đâu không?” Vương Tư thầm mong người phụ nữ kia chỉ là giống Bắc Vũ Đường thôi. Cô vợ quê mùa kia của hắn sao có thể xinh đẹp như vậy được.
Lâm thị vừa nghe thấy hắn hỏi về ngôi sao chổi Bắc Vũ Đường, nụ cười trên mặt tắt ngấm.
“Con hỏi nó làm gì? Giờ nó sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Lâm thị ghét bỏ nói.
Vương Tư trầm giọng:
“Mẹ, mẹ nói cho con, giờ cô ta đang ở đâu? Chuyện này rất quan trọng với con.” Vương Tư muốn xác định, người phụ nữ kia rốt cuộc có phải Bắc Vũ Đường hay không.
Lâm thị thấy con trai phát hoả, cũng không dám giấu diếm,
“Tiện nhân Bắc Vũ Đường đó cầm tiền, hôm sau ngồi xe đi luôn rồi. Chúng ta không biết cụ thể nó đã đi đâu. Con trai, con hỏi nó làm gì?” Quả nhiên, người phụ nữ kia chính là cô ta!
Trái tim Vương Tư trầm xuống đáy cốc, cô ta tới thị trấn Kim Lăng chắc chắn là vì tìm hắn.
“Mẹ, hôm nay con gặp Bắc Vũ Đường.” Vương Tư trầm giọng.
“Cái gì!” Lâm thị hét to ở đầu bên kia điện thoại,
“Tiểu tiện nhân kia đến thị trấn Kim Lăng tìm con?” “Vâng.” Vương Tư buồn bực lên tiếng.
Lâm thị tức điên,
“Con tiểu tiện nhân đó, còn chưa từ bỏ ý định nữa à! Còn dám chạy đến tận bên con! Con trai, vậy con dâu chúng ta có thấy nó không?” Lâm thị rất nhanh đã nghĩ đến trọng điểm.
Trương Tuệ Tuệ là một bảo bối cục cưng, nếu con dâu tốt như vậy bị tiện nhân Bắc Vũ Đường làm cho không có, vậy thật sự làm người tức hộc máu rồi.
“Tuệ Tuệ còn chưa biết sự tồn tại của cô ta.” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Con không được để tiểu tiện nhân Bắc Vũ Đường kia gặp mặt con dâu, nếu không là xấu chuyện đấy.” Lâm thị không yên tâm dặn dò.
“Cái này con biết.” “Con trai, con cũng đừng lo lắng quá mức. Hôn sự cũ của con, chúng ta đã giải quyết xong. Nếu nó dám tới tìm con, còn không được mềm lòng.” “Con biết rồi.” “Con trai, nếu không, mẹ và cha con cùng qua đó, giúp con đuổi tiểu tiện nhân Bắc Vũ Đường kia đi? Cha mẹ qua, con cũng có thêm người trợ giúp.” Lâm thị nhân cơ hội nói.
Khi Vương Tư nói muốn dẫn hai người vào thành sống, người sĩ diện như Lâm thị đã khoe khoang khắp thôn. Lâu như vậy rồi con trai con không có động tĩnh, người trong thôn cũng rảnh nói mấy câu.
Lâm thị nhân cơ hội yêu cầu để đạt được mục đích của mình.
Vương Tư nghĩ cũng thấy được, hiện tại nhiều chuyện phải làm quá, nếu cha mẹ đến, cũng có thể chia sẻ với hắn một hai.
“Được rồi, cha mẹ đến đây đi.” Lâm thị thấy con trai đồng ý để họ qua, tức khắc vui như mở hội.
“Con trai, con chờ nhé. Mẹ và cha con quá hai ngày nữa tới tìm con.” “Được.” Vương Tư ngắt điện thoại xong, bực bội xoa ấn đường.
Bắc Vũ Đường ơi là Bắc Vũ Đường, cô không ngoan ngoãn ngốc ở nông thôn mà đến đây làm gì.
Vương Tư mất hai ngày, cuối cùng cũng biết Bắc Vũ Đường đang ở đâu. Hắn đến tiệm cơm Hưng Hân, nhìn quanh khắp nơi, không nhìn thấy Bắc Vũ Đường.
Nhưng ngược lại hắn lại thấy Tiếu Nghiêm.
Khi Tiếu Nghiêm xuất hiện, Bắc Vũ Đường cũng xuất hiện. Vương Tư thấy Bắc Vũ Đường đi từ sau bếp ra, tự mình ghi món ăn cho Tiếu Nghiêm, tự mình bưng thức ăn cho anh.
Nhìn như vậy, chỉ có Tiếu Nghiêm tới, Bắc Vũ Đường mới làm những việc này, những người khác đều không có đãi ngộ đó.
Vương Tư ngồi trong góc nhận ra điều này, trong lòng lại nổi lên lửa giận, ánh mắt nhìn về phía Bắc Vũ Đường cũng trở nên không tốt.
Lúc này cô mới ly hôn với hắn không bao lâu, đã ra ngoài thông đồng với người đàn ông khác, quả nhiên là lả lơi ong bướm!
Vương Tư phẫn hận nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhạy bén phát hiện ra ánh mắt bất thiện dừng trên người mình, xoay đầu, nhìn thấy Vương Tư ngồi trong góc. Tiếu Nghiêm tất nhiên cũng chú ý tới Vương Tư.
Hai người đồng thời nhìn về phía này làm Vương Tư chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Ngày ấy nhìn thấy Vương Tư, Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị tốt tâm lý hắn sẽ tìm tới cửa, nhưng là, hắn chậm hơn dự tính của cô một ngày.
Tiếu Nghiêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Tư.
Không biết vì sao, Tiếu Nghiêm vừa thấy hắn là buồn bực không vui, thậm chí còn có xúc động lao lên đánh hắn một trận.
“Hôm nay tôi có khách.” Bắc Vũ Đường ý cười doanh doanh nói với Tiếu Nghiêm.
“Tôi có thể bồi em.” Bắc Vũ Đường xua tay,
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà, đây là chuyện giữa tôi và hắn. Giờ nói rõ ràng cũng tốt, đỡ phiền toái sau này.” “Được rồi.” Thời gian này ở chung, Tiếu Nghiêm cũng đoán được đại khái tính cách của cô, một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.
Tiếu Nghiêm đi rồi. Bắc Vũ Đường đi đến bàn của Vương Tư, ngồi xuống.
Vương Tư đầu tiên quay đầu nhìn về phương hướng Tiếu Nghiêm rời đi, chột dạ và sợ hãi trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là phẫn nộ và chất vấn.
“Bắc Vũ Đường, cô và anh ta có quan hệ gì?” Vương Tư tức giận chất vấn, giọng điệu kia, người không biết còn nghĩ hắn là chồng cô đấy.
Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn hắn,
“Xin hỏi, anh dùng thân phận gì để chất vấn tôi?” Vương Tư bị cô làm nghẹn, nói không thành lời.
Nửa ngày sau, Vương Tư mới nói,
“Tuy chúng ta đã không còn là vợ chồng, nhưng làm bạn bè, tôi cần nhắc nhở cô một câu. Cô và anh ta không có khả năng, không cần phí sức.” “Chuyện này không cần anh lo.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói.
Vương Tư trừng mắt, hắn mới nói là thử mà thôi, không ngờ cô lại thừa nhận.
“Các người….” Vương Tư phẫn nộ nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn như là nhìn một người phụ nữ hồng hạnh xuất tường.
Bắc Vũ Đường mỉm cười, chỉ là đáy mắt không có ý cười, ngược lại lại là lạnh lẽo.
“Chúng tôi làm sao? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, hợp lý hợp pháp. Tôi nói anh này, Vương Tư, anh quản hơi rộng thì phải. Còn nữa, phiền anh thu ánh mắt ghê tởm của anh lại.” Bắc Vũ Đường châm chọc.
“Cô…” Vương Tư xa lạ nhìn người trước mắt.
Trong ấn tượng của hắn, vợ hắn là một người chất phác, ăn nói vụng về, lại nhát gan yếu đuối. Người phụ nữ trước mắt, nhanh mồm dẻo miệng, cường thế cường hãn.
Cô vốn là như vậy, hay là mình trước giờ chưa từng hiểu cô.
Dù là thế nào, Vương Tư cũng chỉ cảm thấy xa lạ nữ nhân trước mặt.
“Cô thay đổi.” Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy lời nói của hắn thật buồn cười.
Bắc Vũ Đường cũng thực sự cười thành tiếng.
“Cô cười cái gì?” Vương Tư nhìn nụ cười của cô, nhăn chặt mày.
“Tôi thấy buồn cười thì cười.” “Buồn cười? Có gì buồn cười?” Vương Tư suy nghĩ lời mình vừa nói, không có chỗ nào không ổn, càng không nói đến buồn cười.
“Chẳng lẽ không thể cười à?” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn
, “Anh biết tôi thích ăn gì không? Biết tôi thích mặc gì không? Biết tôi thích màu nào không? Hay là tôi có đặc biệt thích gì không?” Bắc Vũ Đường liên tiếp hỏi mấy vấn đề, hỏi đến Vương Tư á khẩu không trả lời được.
Vương Tư rốt cuộc hiểu tại sao cô buồn cười.
Loại cảm giác bị người châm chọc, cười nhạo này, Vương Tư không thích, đặc biệt là khi người đó còn là người hắn từng khinh thường.
“Nơi này không phải nơi cô nên ở, cô cần phải trở về.” Vương Tư ra lệnh.
Bắc Vũ Đường sâu kín thở dài, đột nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ,
“Vương Tư, anh nghĩ anh là ai? Hoàng đế chắc? Thị trấn Kim Lăng to lớn như vậy, anh là chúa tể à? Anh là gì của tôi, có tư cách gì bắt tôi rời đi?” “Cô…” Vương Tư bị Bắc Vũ Đường nhanh mồm dẻo miệng chèn ép đến tức điên.
“Bắc Vũ Đường, đừng không biết tốt xấu!” Vương Tư trầm mặt, không vui nói.
Bắc Vũ Đường không thèm để ý,
“Sao nào, muốn đánh người?” Vương Tư tức phập phồng,
“Được, cô thích thì cứ ở đi.” Nói xong, Vương Tư đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Bắc Vũ Đường đúng lúc này lại nói:
“Anh vội vã muốn bắt tôi đi, có phải vì sợ tôi xuất hiện trước mặt vị hôn thê của anh không?” Vương Tư trợn trắng mắt, kinh ngạc nhìn cô.
“Sao cô biết cô ấy?” Chẳng lẽ Tiếu Nghiêm nói cho cô?!
Vương Tư nghĩ đến vô số khả năng, nhưng dù là khả năng nào, hắn cũng thấy bất an.
“Cô muốn làm gì?” Vương Tư nhìn người phụ nữ trước mặt, cảnh giác lên.
“Anh cảm thấy tôi muốn làm gì? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì?” Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Cô thích nhìn bộ dáng hoảng hốt, sợ hãi của Vương Tư, thích nhìn thấy hắn lo lắng, đề phòng.
“Vũ Đường, chúng ta đã không còn khả năng.” Vương Tư khó chịu nói,
“Nếu cô có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần làm được, tôi sẽ thỏa mãn cô.” Vương Tư tận lực hạ thấp tư thái để ổn định Bắc Vũ Đường.
Hắn tuyệt đối không thể để Trương Tuệ Tuệ biết sự tồn tại của Bắc Vũ Đường, nếu không, mọi việc hắn từng làm trước kia đều sẽ uổng phí.
“Lời này là chính anh nói đấy.” “Đúng. Cô có yêu cầu gì?” Vương Tư đã chuẩn bị tốt tâm lý chờ cô dùng công phu sư tử ngoạm, chờ cô dây dưa hắn.
“Phiền anh sau này cách xa tôi ra, càng xa càng tốt.” Bắc Vũ Đường nói từng câu từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
“Cô nói cái gì?” Vương Tư ngây ngẩn cả người, không thể tin trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt kia chỉ kém nhảy dựng lên bóp cổ cô hỏi lý do thôi.
Vương Tư khiếp sợ xong, chỉ cảm thấy không thể tin.
“Cô chắc chắn?” Cô sẽ không phải lại chơi trò gì đấy chứ?!
Vương Tư dùng ý nghĩ độc ác của mình đi nghiền ngẫm tâm tư của người khác.
“Rất chắc chắn.” Bắc Vũ Đường không muốn nhìn sắc mặt kia của hắn, hắn nghĩ hắn là vàng bạc châu báu ai cũng thích hắn, nâng niu hắn chắc?
Bắc Vũ Đường ngày hôm nay chính là muốn đả kích hắn, dẫm đạp hắn xuống vũng bùn.
“Còn nữa, phiền anh sau này đừng nói với người khác là tôi quen anh, đặc biệt là ở trước mặt Tiếu Nghiêm.” Bắc Vũ Đường bổ sung.
“Tôi không muốn để người khác biết quan hệ của tôi và anh. A, không đúng, là quan hệ trước đây. Hiện tại anh là anh, tôi là tôi. Chúng ta cùng lắm chỉ là đồng hương quen biết, không hơn. Hy vọng anh có thể làm được.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, hứng thú nhìn khiếp sợ, kinh ngạc, cùng một tia không cam lòng, phẫn nộ dưới đáy mắt hắn.
Người phụ nữ này….
Những lời này rõ ràng phải là hắn nói, nhưng nghe được từ miệng cô, Vương Tư lại cảm thấy hụt hẫng. Cảm giác này giống như là mình là một con rệp, dính tới sẽ mất mặt.
Bắc Vũ Đường phủi sạch quan hệ sang một bên như vậy, đối với Vương Tư mà nói là chuyện cầu còn không được, nhưng mà hiện tại từ miệng Bắc Vũ Đường nói ra, hắn lại cảm thấy cả người không thoải mái, thậm chí còn có chút không vui.
Bắc Vũ Đường nhìn ra tâm tình khó chịu của hắn, không kiêng dè, trực tiếp chọc phá,
“Sao thế, anh không muốn? Chẳng lẽ anh muốn để bạn gái anh biết người vợ trước như tôi tồn tại à?” Nhắc tới Trương Tuệ Tuệ, Vương Tư tỉnh táo lại ngay.
“Được. Một lời đã định. Giống như cô nói, chúng ta chỉ là đồng hương quen biết, không còn gì khác.” Vương Tư trịnh trọng nói.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Mục đích đã đạt được, Vương Tư đứng lên đi ra ngoài.
“Từ từ.” Bắc Vũ Đường đột nhiên gọi hắn lại.
Vương Tư lộp bộp trong lòng, người phụ nữ này sẽ không muốn đổi ý chứ!
Vương Tư xoay người lại, cảnh giác nhìn cô
, “Còn chuyện gì?” Bắc Vũ Đường vươn tay,
“Anh chưa trả tiền cơm.” Vương Tư sửng sốt, khuôn mặt xấu hổ hơi ửng đỏ khó phát hiện,
“Bao nhiêu?” “3.5 khối.” Vương Tư vội lấy năm đồng trong túi ra
, “Không cần trả lại, còn lại cô cầm đi.” Nói xong, không quay đầu lại đi thẳng.
Bắc Vũ Đường nhìn năm đồng trong tay, cười nhạo. Còn thừa 1.5 khối, Bắc Vũ Đường trực tiếp đến tiệm nhỏ bên cạnh mua đồ ăn vặt về mời mọi người trong tiệm cơm.
Vương Tư giải quyết xong khối tâm bệnh Bắc Vũ Đường rồi, còn chưa kịp vui vẻ thì lại gặp phải người khác làm hắn đau đầu. Người này không phải ai khác, chính là Chu Minh Sơn.
Khoảng thời gian này Chu Minh Sơn vẫn luôn điều tra hắn, trọng điểm là chuyện ngày ấy ở khách sạn.
Cái tên Chu Minh Sơn đáng chết này, thật sự là cắn chết hắn không buông.
Vương Tư đặt gián điệp trong dân biết Chu Minh Sơn đã có được chứng cứ, chuyện này làm hắn luống cuống.
Không được, nhất định phải tiêu huỷ chứng cứ kia.
Vương Tư chờ rồi chờ rồi chờ, cuối cùng chờ được cơ hội, trộm lẻn vào văn phòng của Chu Minh Sơn, tìm từ trong ra ngoài một lần, không tìm được tư liệu về bản thân.
Đáng chết, Chu Minh Sơn giấu tư liệu đâu rồi!
Vương Tư đột nhiên nghĩ đến, ngày đó Chu Minh Sơn mang theo một bao công văn về nhà. Chẳng lẽ hắn mang luôn những tư liệu đó về nhà? Không ở đây, vậy chắc chắn là ở nhà hắn.
Vương Tư vô thanh vô tức rời khỏi phòng.
Chu Minh Sơn ở gần hắn, Vương Tư chờ hắn đi rồi, lặng lẽ vào phòng hắn. Quả nhiên tìm được văn kiện trong ngăn kéo.
Vương Tư mở văn kiện ra, thấy nội dung trên nó, con ngươi co rụt.
Chu Minh Sơn này không tìm được chứng cứ chứng mình hắn đến khách sạn làm chuyện không đứng đắn, nhưng lại biết mình ở nông thôn đã thành thân. Không xong rồi, nếu để một nhà Trương Đoàn trưởng biết, chuyện của hắn và Tuệ Tuệ chắc chắn không thành.
Nháy mắt đó, Vương Tư muốn giết Chu Minh Sơn.
Chuyện như giết người, Vương Tư tất nhiên sẽ không tự làm, giống đời trước, hắn ra ngoài tìm người, dường như là vận mệnh, Vương Tư tìm tới Triệu Hùng.
Vương Tư không biết Triệu Hùng, nhưng Triệu Hùng luôn nhớ kỹ kẻ thù là hắn.
Triệu Hùng không còn mệnh căn, cả người càng thêm bạo nộ, không còn bắt nạt kẻ yếu như trước nữa, mà tàn nhẫn hơn, trời xui đất khiến, trở thành đầu lĩnh của đám côn đồ quanh vùng này. Cũng chiếm được một vị trí nhỏ trong thế giới ngầm của thị trấn Kim Lăng.
Vương Tư điều tra một phen, cảm thấy Triệu Hùng có thể, liền tới tìm gã. Vương Tư hoàn toàn không ngờ rằng, hắn đã tự mình tiến vào ổ sói.
Vương Tư tìm tới Triệu Hùng, tất nhiên không qua được mắt Bắc Vũ Đường.
Trước khi Triệu Hùng muốn xuống tay với Vương Tư, cô để Trương Huy đi trước một bước, tìm tới Triệu Hùng.
Trương Huy gọn gàng dứt khoát hỏi,
“Có muốn báo thù không?” “Sao mày biết tao có thù oán với nó?” Triệu Hùng cảnh giác nhìn Trương Huy, trong mắt lộ ra hung quang.
Trương Huy cũng không sợ, thong thả ung dung nói,
“Là người hỗn trên đường, ai lại không biết Triệu ca có một kẻ thù, hỏi thăm một chút là biết. Đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì.” Triệu Hùng hừ lạnh một tiếng
, “Nói đi, tìm tao có chuyện gì?” “Ngày mai Vương Tư sẽ qua tìm mày, tao khuyên mày không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Trương Huy nhàn nhạt nói.
Hắn vừa nói xong, Triệu Hùng lại đập bàn, cả giận nói
, “Mày là cái thá gì, dám chỉ huy ông mày? Con chó Vương Tư kia, ngày mai chỉ cần bước vào địa bàn của tao, chỉ có một đường chết!” Trương Huy nhìn Triệu Hùng tức giận, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Dựa theo phân phó của Bắc Vũ Đường, tân lực duy trì khuôn mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói
: “Mày giết Vương Tư rất dễ dàng. Giết nó, mày có thể nhất thời xả giận. Nhưng tao lại có một cách khác, có thể làm nó sống không bằng chết, không biết mày có muốn hợp tác không?” Triệu Hùng nghe ra manh mối,
“Sao thế, mày cũng có thù oán với nó?” Trương Huy mỉm cười, không phủ nhận, vậy là cam chịu.
Triệu Hùng cười ha ha,
“Thì ra là thế. Xem ra chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự.” Đối với Triệu Hùng mà nói, chỉ cần là kẻ thù của Vương Tư, vậy đó sẽ là bằng hữu của gã.
“Mày có cách gì hay?” Triệu Hùng hứng thú hỏi.
Trương Huy cúi người thấp giọng nói bên tai Triệu Hùng, mới đầu, Triệu Hùng còn nhíu mày, lộ vẻ không vui, nhưng dần dần, gã cười càng lúc càng lớn.
Chờ đến khi Trương Huy nói xong, gã vỗ đùi thật mạnh, cười to.
“Anh em, tao nhận mày làm anh em. Sau này có chuyện gì, mày cứ việc nói với tao.” Triệu Hùng hào khí vạn phần nói với Trương Huy.
Trương Huy mỉm cười gật đầu.
“Ngày mai tao nên làm gì?” Triệu Hùng hỏi. Đã có cách càng tốt hơn để sửa trị Vương Tư, gã tất nhiên sẽ không phá rối, hơn nữa còn phải tích cực thúc đẩy.
Trương Huy bắt đầu đem kế hoạch nói cho Triệu Hùng, để gã nhớ kỹ.
“Mày cứ làm theo lời tao nói là được, chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn tao xử lý.” “Được, vậy chúng ta chờ thằng cháu rùa (nguyên văn là: quy tôn tử) cắn câu thôi.” Trương Huy rời khỏi chỗ Triệu Hùng, tìm tới Bắc Vũ Đường, báo cáo tình hình một lần. Trương Huy vẫn còn lo lắng,
“Vũ Đường, tôi thấy Triệu Hùng kia cũng không dễ chọc, chúng ta hợp tác với gã có quá nguy hiểm không?” Mới ở chung trong giây lát với Triệu Hùng thôi, đã có thể nhận ra Triệu Hùng này không phải là người lương thiện gì, làm người tàn nhẫn độc ác.
Nếu lỡ gã trở mặt, vậy họ sẽ rất bị động.
“Yên tâm, gã chỉ là con hổ giấy mà thôi.” Cô có thể sửa trị Triệu Hùng một lần, đương nhiên có thể làm vậy lần thứ hai.
“Tôi lo hắn sẽ lật lọng.” Trương Huy lo điều này nhất, nếu Triệu Hùng thọc ra ngoài, bọn họ sẽ từ tối lộ ra ngoài sáng, đối với họ sẽ rất bất lợi.
“Nói đến việc này, anh cứ an tâm đi. Thù hận giữa Triệu Hùng và Vương Tư, không phải chỉ tốn một chút tiền có thể xoá bỏ.” Cắt bỏ mệnh căn. Loại hận thù này, chỉ sợ chỉ có thể đấu đến mày chết tao sống thôi.
Trương Huy tất nhiên không hiểu rõ chuyện này, người bên ngoài đều không rõ ràng, chỉ có Bắc Vũ Đường và chính bản thân Triệu Hùng biết.
Trong mắt người ngoài, Triệu Hùng và Vương Tư chỉ có một lần ở cục cảnh sát đó va chạm thôi, việc nhỏ như vậy, không đáng hận.
Chuyện Triệu Hùng không có mệnh căn bị hắn che dấu rất kỹ.
Trương Huy thấy Bắc Vũ Đường chắc chắn như vậy, đoán chừng là có vài việc mà hắn không biết, cũng không nói gì. Võng đã bày xong, chỉ chờ Vương Tư nhảy vào rồi, họ có thể từ từ thu võng.
“Hiện tại có thể để An Thanh quay lại, nhưng bảo cậu ta cẩn thận.” Bắc Vũ Đường phân phó.
Vương Tư tìm được Triệu Hùng, mà Triệu Hùng lại thành người của bọn họ. Có nghĩa là, mọi hoạt động của Vương Tư đều nằm trong khống chế của Bắc Vũ Đường.
Sau khi Vương Tư và Triệu Hùng chạm trán, có thể nói hai bên trò chuyện rất vui vẻ, lúc chia tay còn ra vẻ anh em tốt. Vương Tư không nhận ra Triệu Hùng, đương nhiên rồi, dù sao loại nhân vật nhỏ này hắn sao có thể nhận ra được.
Lúc trước ở cục cảnh sát không hiểu vì sao bị người mang đi hỏi chuyện, chính là vì một tên côn đồ nói lung tung. Vương Tư tất nhiên sẽ không nhớ tên của tên côn đồ đó.
Vương Tư đi rồi, Triệu Hùng lại nói chuyện Vương Tư muốn gã làm cho Trương Huy. Trương Huy nhận được tin, nói cho Bắc Vũ Đường trước tiên.
“Vương Tư muốn tạo một cái ngoài ý muốn, làm một người tên là Chu Minh Sơn chết. Người này là chỉ đạo viên nơi bộ đội Vương Tư đóng.” Trương Huy nghe Triệu Hùng nói xong, chỉ cảm thấy Vương Tư thật tàn nhẫn.