Editor: Bạch Diệp Thảo Khi người nọ tự cho là thần không biết, quỷ không hay, lại không ngờ rằng hai người trong phòng đã tỉnh lại từ lúc hắn nhảy xuống. Bắc Vũ Đường xuống giường, từ từ đi đến bên cửa sổ, thấy bên ngoài có một bóng đen đang đi về phía họ.
Bắc Vũ Đường ra dấu cho TiểuTử Mặc im lặng, Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Người nọ rất mau đã tới gần bên cửa sổ, hắn dùng ngón tay chọc thủng cửa sổ giấy, sau đó một ống trúc thổi khói gây mê thò vào.
Bắc Vũ Đường đặt tay trước ống trúc, người ngoài thổi khói mê vào trong, khói mê lại chảy ngược về.
Người nọ bị bất ngờ, hít một ngụm lớn.
Người nọ muốn trố, chỉ là chưa đi được vài bước, đã lảo đảo loạng choạng, ngã xuống đất.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc khoác áo ra ngoài, thấy một nam nhân đang nằm trên đất.
Khi hai người đến gần, liếc mắt đã nhận ra người này là ai.
Còn không phải Vương Phúc ban ngày mò tới sao.
Nhìn đồ vật trên người hắn, đủ biết tên này sau khi trở về đã mưu tính đêm nay đến đây.
Bắc Vũ Đường dùng chân đá người hắn, không thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại, hẳn là dược hiệu của thuốc mê còn kéo dài một thời gian nữa.
Nếu lúc trước, gặp người thế này, cô sẽ giao người cho quan phủ, để nha môn xử lý. Chỉ là giờ cô thay đổi, cô thích tự mình động thủ hơn.
Đối với người thế này, chỉ có dạy dỗ hắn một trận khiến hắn cả đời không thể quên, sau này hắn mới không dám tái phạm.
"Mẫu thân, chúng ta sẽ đưa hắn đến quan phủ sao?" Tiểu Tử Mặc dò hỏi.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Đối với loại tiểu nhân này, đưa lên quan phủ chỉ ăn mấy đánh, chắc chắn sẽ không sợ. Không bằng trừng phạt hắn bằng cách khác."
"Trừng phạt gì ạ?"
Bắc Vũ Đường cười thần bí.
Sau đó, Tiểu Tử Mặc đi theo Bắc Vũ Đường đưa người này tới thôn bên cạnh, cũng chính là thôn của Vương Phúc. Tiểu Tử Mặc không hỏi Bắc Vũ Đường muốn làm gì, an tĩnh đi theo bên cạnh cô.
Nguyên chủ Mộc Chi Đào đã tới thôn này vài lần, cũng biết đường.
Bắc Vũ Đường dựa theo ký ức, tìm được một hộ nuôi heo.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân thổi khói mê nhà chủ hộ, sau đó lại quay lại, xử lý Vương Phúc trên mặt đất.
"Chúng ta cởi y phục của hắn ra."
Tiểu Tử Mặc tuy không hiểu mẫu thân định làm gì, nhưng nếu mẫu thân đã nói, bé sẽ làm theo.
Hai người rất nhanh đã lột sạch Vương Phúc, sau đó Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân ném hắn vào chuồng heo.
Vốn tưởng vậy đã là hết, nhưng mẫu thân lại bắt lấy con heo mẹ, không biết làm gì đó, con heo mẹ rống thảm một tiếng.
Khi mẫu thân thả heo mẹ ra, heo mẹ trốn thật xa mẫu thân, co cụm trong góc.
Bắc Vũ Đường xử lý heo mẹ xong, lại đi đến bên người Vương Phúc nhét cho hắn một viên thuốc, khiến người đang hôn mê làm một số chuyện thiếu nhi không nên nhìn.
"Ném ống trúc trước cửa chuồng heo." Bắc Vũ Đường nói với Tiểu Tử Mặc.
Tiểu Tử Mặc nghe thế, ném ống trúc trong tay ở cửa chuồng heo.
Xong việc, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc về nhà, Tiểu Tử Mặc đơn thuần thấy mẫu thân làm hết mọi chuyện, vẫn không biết mẫu thân giáo huấn người ta lúc nào.
Chẳng lẽ chỉ là làm kẻ xấu đó ngủ ở chuồng heo một đêm thôi à?!
Nhưng bé cứ có cảm giác không đơn giản như vậy.
Sáng sớm hôm sau, người trong thôn đều dậy sớm.
Ngày này, hai vợ chồng Trương gia dậy muộn, đến khi họ rời giường, mặt trời đã sớm treo cao.
"Hôm qua sao lại ngủ trầm vậy chứ." Nữ chủ nhân Trương gia nghi hoặc lẩm bẩm.
"Ai biết được." Nam chủ nhân cũng vẻ mặt kỳ quái, "Dậy mau, dậy mau."
Hai người vội vàng rời giường, đến lúc nữ chủ nhân đi cho heo ăn, lại thấy một người nằm trong chuồng heo, dưới thân một mảnh hỗn độn, heo mẹ nhà họ lại càng đáng thương, khắp người đều là vết thương, đặc biệt là chỗ đó.
Heo mẹ giờ đang uể oải không chút sức lực, co mình trốn trong góc.
Nữ chủ nhân thấy vậy, sợ đến mức làm rơi nồi cám heo.
"Đương gia, đương gia, mau đến đây."
Nam chủ nhân nghe nữ chủ nhân kêu to thì vội chạy tới, bất mãn hỏi, "Xảy ra chuyện gì mà nàng hốt hoảng gọi ta thế?"
Nữ chủ nhân chỉ chuồng heo: "Chuyện lớn rồi! Heo mẹ nhà chúng ta bị người ta cưỡng bức!"
Hai chữ cuối hét rất lớn, làm hàng xóm chung quanh đều thò qua.
"Trương thẩm, có chuyện gì vậy?" Hàng xóm ở bên đi vào sân, còn chưa đợi Trương thẩm trả lời, đã theo ánh mắt của họ nhìn qua, vừa nhìn đã giật hết cả mình.
"Đó... Đó không phải là Vương Phúc sao? Sao hắn lại ở đây chứ?!"
Khi phụ nhân kia chú ý tới heo mẹ, kinh nghi hỏi: "Heo mẹ làm sao vậy?"
Một phụ nhân khác nhắc nhở, "Ngươi không xem trên người Vương Phúc có cái gì."
Nói xong, người đó còn bĩu miệng, "Ây da, thật là tạo nghiệt!"
Phụ nhân kia vừa thấy, kinh ngạc trợn mắt, giật mình kêu lên, "Mẹ ơi! Vương Phúc này sao có thể cầm thú như vậy chứ, heo mẹ cũng dám!"
"Vương Phúc, tên khốn này, dám làm vậy với heo mẹ nhà ta!" Trương thẩm dị thường tức giận.
"Nhìn heo mẹ bị doạ sợ lắm."
"Hai vợ chồng các ngươi sao đêm qua không nghe được chứ?"
"Chúng ta cũng không biết, đêm qua ngủ rất say, sáng nay dậy muộn."
Người vây xem ngày càng nhiều, có người tinh mắt phát hiện ra cái ống thổi khói mê.
Trương thẩm lập tức bừng tỉnh, "Hoá ra là nó, vì cưỡng bức heo mẹ nhà ta, còn lên kế hoạch gây mê chúng ta!"
"Ây ây, thật không ngờ Vương Phúc nhiều năm không cưới vợ là vì thích heo mẹ."
"Ta đã bảo mà, tức phụ của hắn trước kia sao lại bỏ chạy với người khác chứ, không chừng chính là vì biết hắn có cái đam mê này."
"Heo mẹ nhà ta lúc trước đột nhiên có một ngày sinh bệnh, mấy ngày sau thì chết. Trước đó rõ ràng còn rất tốt, lúc đó còn thắc mắc mãi. Chẳng lẽ chính là vì Vương Phúc ra tay?"
"Nói vậy ta mới nhớ, lúc trước ta thấy Vương Phúc nhìn chằm chằm heo mẹ nhà ngươi."
Sự tình càng ngày càng thái quá, đến lúc Vương Phúc tỉnh lại, phát hiện mình đang trần truồng trong chuồng heo, một đám người đang ở ngoài chỉ trỏ hắn.
Vương Phúc vừa lúc đầu còn hơi hoảng, có hơi vô thố, rõ ràng đêm qua hắn đến nhà nữ nhân kia, sao lại chạy đến đây? Không chờ hắn nghĩ lại, đã nghe thấy tiếng nghị luận của họ với mình.
Trương thẩm chỉ vào mặt Vương Phúc, tức giận nói: "Vương Phúc, đồ không bằng cầm thú nhà ngươi, ngay cả heo mẹ nhà ta cũng không buông tha, đêm qua cưỡng hiếp nó. Nhìn nó bây giờ xem, nếu nó xảy ra chuyện gì bất trắc, ta muốn lên nha môn cáo ngươi!"
"Ngươi nói cái gì?" Vương Phúc giật mình nhìn bọn họ.
Hắn cứng đờ quay đầu, nhìn dưới thân mình, lại nhìn con heo mẹ bị doạ thảm đến đáng thương cách đó không xa, nhìn dấu vết trên người nó, hắn chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, bị doạ đến ngất xỉu.
Rất mau, chuyện Vương Phúc thôn bên cạnh cưỡng bức một con heo mẹ truyền khắp trăm dặm, người phụ cận đều biết người tên Vương Phúc, biết hắn thích heo mẹ.
Giờ Vương Phúc ra ngoài đều sẽ bị một đám người chỉ trỏ. Mọi người thấy hắn là chạy, rất sợ liên luỵ đến loại người có ham mê đặc thù này sẽ bị người khác hiểu nhầm.
Trong một thời gian ngắn, Vương Phúc biến thành một trò cười, hơn nữa còn là trò cười mà ai cũng không sánh bằng.
Chuyện này truyền ra rất nhanh, buổi trưa cùng ngày, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc đã nghe được.
Tiểu Tử Mặc rốt cuộc hiểu ra tối hôm qua mẫu thân đã làm gì.
Nhưng mà Bắc Vũ Đường không biết là, lần này giáo huấn Vương Phúc đã khiến Tiểu Tử Mặc hiểu được thế nào là giết người trong âm thầm, hiểu được lợi dụng dư luận, nhân tâm, có thể không phí một chút sức lực đánh bại kẻ địch.
Tiểu Tử Mặc yên lặng ghi tạc trong lòng.
Rất lâu về sau, khi hắn đã trở thành nhân vật nắm quyền đứng ở trung tâm thế giới, càng là vận dụng thuần thục đến thuận buồm xuôi gió.
Đã đến thời gian hẹn với Vương chưởng quầy, Bắc Vũ Đường mang theo đủ lượng nước thuốc xuất hiện ở cửa hàng phấn son.
Khi Vương chưởng quầy nhìn thấy rổ nước thuốc, cười đến nhộn nhạo, miệng sắp kéo đến tận mang tai.
Vương chưởng quầy cẩn thận cất rổ nước thuốc đi, sau đó vào vấn đề chính.
Vương chưởng quầy lấy một khối lệnh bài màu tím ra, cẩn thận đặt lên bàn, động tác cẩn thận đó đủ thấy được tầm quan trọng của lệnh bài này.
"Đây là lệnh bài chứng minh thân phận của cửa hàng Lôi thị chúng ta, chỉ cần ngươi cầm lệnh bài này, đến cửa hàng nào của Lôi thị, chưởng quầy đều sẽ tiếp ngươi. Đây làquyển sổ ngươi nói, mỗi lần ngươi giao bao nhiêu, nhận được bao nhiêu phần trăm, hai bên đều ký tên, cuối năm thanh toán."
Bắc Vũ Đường thu sổ và lệnh bài.
"Lệnh bài thân phận này rất quan trọng, tuyệt đối không được đánh mất." Vương chưởng quầy không yên tâm dặn một câu.
"Yên tâm, sẽ không."
Vương chưởng quầy biết cô muốn xa nhà, nhất định không thể thiếu bạc, đã kết toàn chia tiền trước giao cho cô.
"Cảm ơn." Bắc Vũ Đường cảm tạ Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy lại cười nói: "Thật ra ta phải cám ơn ngươi, nhờ Băng Cơ Sương của ngươi, ta mới có cơ hội thăng chức. Đến đầu xuân sang năm ta cũng phải rời khỏi đây, đến thành Vân Châu làm đại chưởng quầy."
"Vậy chúc mừng." Bắc Vũ Đường cười.
Vương chưởng quầy cười nói: "Ít nhiều là nhờ dính phúc khí của ngươi."
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường cầm 50,000 lượng bạc cầm từ chỗ Vương chưởng quầy rời khỏi cửa hàng phấn son. Có số tiền này, cô và Tiểu Tử Mặc cũng đã đủ phí sinh hoạt.
Khi đi ra cửa hàng phấn son, Bắc Vũ Đường chú ý những người âm thầm quan sát vẫn còn ở đó.
Bọn họ không theo dõi cô, cô cũng lười quản.
Cùng lúc đó, ở dãy núi cách đó cả ngàn dặm, một bóng người vụt qua tiến đến toà thành giấu trong dãy núi. Lúc tới nơi, lại bị thủ vệ chặn lại.
"Ai?"
Lôi Ngự Đình vội lấy một lệnh bài đặc thù trong túi ra, thủ vệ thấy lệnh bài, mới cho đi.
Vừa vào lâu đài cổ, Lôi Ngự Đình hứng thú vội vàng tiến về phía sân của Phong Ly Ngân.
Hắn hưng phấn như vậy là vì hắn đã tìm được nữ tử trong bức hoạ của Phong Ly Ngân.
Hắn hiện tại gấp gáp muốn nói cho tiểu tử Phong Ly Ngân kia, dù hắn không nói, với thủ đoạn và bản lĩnh của y, tìm một nữ tử vẫn rất dễ dàng. Nữ tử được Phong Ly Ngân nhìn trúng, nhất định không phải người bình thường.
Vừa vặn ngày ấy tham gia dạ tiệc Tứ hoàng tử tổ chức, hắn thấy được một bóng dáng nữ tử rất giống với nữ tử trong bức hoạ của Phong Ly Ngân.
Vốn tưởng hắn sẽ khó tìm được, không ngờ nhanh vậy đã tìm thấy. Khi hắn giả dạng thành Phong Ly Ngân đi qua trước mặt nàng ấy, không ngờ nàng ấy lại đuổi theo.
Lôi Ngự Đình để thuộc hạ điều tra nữ tử này, không ngờ thân phận của nàng cũng không đơn giản, quả nhiên rất xứng đôi với Phong Ly Ngân, chỉ có một khuyết điểm là quá được hoan nghênh.
"Mau, nói cho thiếu chủ nhà ngươi, ta tới." Lôi Ngự Đình nói với hộ vệ canh giữ cửa viện.
Hộ vệ kia mặt không biểu tình nhìn hắn, xoay người tiến vào sân. Một lát sau, hộ vệ đi ra, thuật lại với Lôi Ngự Đình, "Thiếu chủ có việc bận, không gặp người không liên quan."
Người không liên quan?!
Khoé miệng Lôi Ngự Đình run rẩy, mẹ nó muốn xắn tay áo đánh người!
Hắn là người không liên quan à? Hắn là ngươi không liên quan á?!
Lôi Ngự Đình nén lại xúc động muốn đánh người, lạnh lùng nói với hộ vệ, "Ngươi nói cho thiếu chủ nhà ngươi, ta đã tìm được nữ tử trong bức hoạ rồi."
Hộ vệ đứng yên không động, hiển nhiên là không có ý định đi truyền lời.
Lôi Ngự Đình trừng mắt, "Đi mau!"
Hộ vệ vẫn không dao động.
Lôi Ngự Đình đã nhận ra, tên này quyết tâm không đi.
Lôi Ngự Đình muốn động thủ, cuối cùng vẫn nhịn.
Bởi vì không có người đi truyền lời thì hắn cũng không có cách nào mà, thật đúng là mệt mà.
Lôi Ngự Đình lùi về sau hai bước, hô lớn, "Phong Ly Ngân, ta tìm được nữ tử trong bức hoạ rồi."
Lôi Ngự Đình nói xong, ung dung chờ y ra, nhưng mà qua một hồi lâu, bên trong chẳng có lấy một chút động tĩnh.
Moé, y thật sự không ra!
Lôi Ngự Đình không tin, lại hét lớn, "Ta không lừa huynh, thật sự tìm được rồi. Tấm lưng đó quả thực là giống với bức hoạ huynh vẽ."
Hắn chờ lại chờ, đến lúc hắn cho rằng Phong Ly Ngân sẽ không ra, ở cửa viện lại xuất hiện thân ảnh của y. Đôi mắt Lôi Ngự Đình sáng gời.
"Ngươi nói thật?" Phong Ly Ngân trầm giọng nói.
Lôi Ngự Đình bị bộ dáng nghiêm túc của hắn làm chột dạ, nhưng nghĩ đến bóng lưng của nàng kia, vẫn cảm thấy tự tin.
"Thiên chân vạn xác." Lôi Ngự Đình chắc chắn đáp.
Phong Ly Ngân nhìn hắn chằm chằm, "Nếu không phải, vào thuỷ lao ba ngày."
Lôi Ngự Đình sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng hắn rời đi, vội đuổi theo, "Này này này, đây là đạo lý gì hả!"
Không ai đáp lại tiếng hét của hắn.
......
Bên kia, Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ cô hoàn thành nhiệm vụ lần này là có thể dẫn Tiểu Tử Mặc rời khỏi đây.
"Mặc Nhi, lần này mẫu thân ngủ, nhanh thì hai ngày, chậm thì bốn năm ngày sẽ tỉnh. Sau khi mẫu thân tỉnh, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Buổi tối, Bắc Vũ Đường nói tính toán của mình cho Tiểu Tử Mặc, để bé chuẩn bị tâm lý.
"Vâng ạ." Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Tiểu Tử Mặc nằm trên giường vẫn luôn không ngủ, mà mẫu thân đã ngủ say.
Giờ Tý, Tiểu Tử Mặc nghe được động tĩnh ngoài tường viện.
Tiểu Tử Mặc theo bản năng nhìn mẫu thân, thấy cô thật sự đã ngủ say, sẽ không tỉnh lại, xuống giường, học bộ dáng của mẫu thân lúc đó, đi đến bên cửa sổ, hơi hé cửa nhìn ra bên ngoài.
Ngoài phòng, một bóng đen đang đi về phía này, trong tay hắn cầm một gậy gỗ thật dài.
Tiểu Tử Mặc thấy gậy gỗ trong tay hắn thì lặng lẽ đi đến bên cửa.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng cửa nhà chính bị cạy ra, người nọ đang từ từ đi về phía này.
'Kẽo kẹt' một tiếng, cánh cửa đã nhẹ nhàng bị đẩy ra, vừa đẩy ra một chút, người nọ đã thò chân vào, bên cạnh có gì đó đập thẳng vào đầu gối, khiến người nọ mềm chân, ngã sấp xuống.
Vừa ngã xuống, đã cảm thấy lưng nặng nặng, bàn tay nhỏ đập sau lưng người nọ, cả người cảm thấy như bị điện giật, không thể nhúc nhích.
Tiểu Tử Mặc thừa dịp ấy, đập hắn ngất xỉu.
Sau khi xác định là người nọ đã ngất, bé lật hắn dậy, sau khi thấy rõ mặt, TiểuTử Mặc nhíu chặt mày.
Người này lại dám tới đây, tám chín phần là vì trả thù.
Tiểu Tử Mặc nhìn hắn, trầm tư xem nên xử lý người xấu này thế nào.
Hôm qua mẫu thân để hắn ngủ ở chuồng heo cả đêm, vậy hôm nay đổi cách khác đi.
Tiểu Tử Mặc kéo hắn ra khỏi phòng.
Trong khe núi yên tĩnh, một bóng dáng nho nhỏ đang kéo cái gì đó. Bé kéo có hơi quá sức, mỗi một đoạn đều sẽ dừng lại một lát, nhưng dù lại mệt, trước sau vẫn không từ bỏ.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng bé cũng kéo được người tới thôn bên cạnh, đặt hắn dưới tàng cây đầu thôn.
Tiểu Tử Mặc đi vào trong thôn, chuẩn xác tìm được mấy nhà nuôi chó.
Bé đi rất nhẹ nhàng, bóng người nhẹ nhàng nhảy vào sân. Khi bé đến gần con chó rồi, nó vẫn không phản ứng.
Hàn Băng Chưởng trong tay TiểuTử Mặc vừa ra, con chó đã bị đập ngất, sau đó ôm con chó đến dưới tàng cây.
Một con, hai con, ba con......
Tiểu Tử Mặc bắt hết mấy con chó có thể thấy được trong thôn đến. Say đó làm y như hôm trước, cởi hết quần áo hắn ra, để tay hắn ôm con chó.
Chuẩn bị xong, Tiểu Tử Mặc mới về nhà.
Hôm sau, việc Vương Phúc cưỡng hiếp chó giống như ngọn gió nhanh chóng truyền khắp. Chuyện Vương Phúc thích cưỡng hiếp súc sinh đã truyền từ trong thôn đến tận trấn trên.
Vương Phúc thật sự biết sợ, không dám bén mảng đến nhà Bắc Vũ Đường nữa.
Hắn không biết nếu mình còn dám đến, sẽ lại bị người ta lặn lộn thế nào.
Mà Bắc Vũ Đường đã vào thế giới nhiệm vụ tất nhiên là không biết chuyện xảy ra.