Editor: Bạch Diệp Thảo Mọi người không còn quan tâm đồ vật gì nữa, chạy như điên về phía xe.
Người phản ứng đầu tiên đã khởi động xe, những người khác đến sau vội hô, "Chờ chúng tôi với!"
Người nọ giống như không nghe thấy, không ngoảnh đầu lại lái xe đi.
Những người kia không đuổi kịp, lập tức chặn xe khác, bất chấp mà chèo lên, người không chen được thì sẽ nghĩ cách kéo người khác xuống, một vòng tuần hoàn ác tính, không ai lên được.
Người ngồi ghế lái bất chấp, lái xe rời đi. Những người còn chưa lên xe thì chắn trước xe, muốn ngăn xe lại. Người trên xe không quan tâm gì nữa, đâm bay họ, chỉ lo trốn.
Đảo mắt, xe đã bị lái đi hết, những người chưa lên xe thì sợ đến khóc gào, liều mạng đuổi theo xe chạy.
Họ hối hận vì không nghe lời nhóm Bắc Vũ Đường.
Zombie phía sau cách họ ngày càng gần, nỗi sợ cái chết làm họ không dám ngnừg lại, dù mệt vẫn nâng chân, cắn răng mà chạy.
Những người thành công chen lên xe quay đầu nhìn lại những người phía sau, nhìn họ bị đàn zombie bao phủ, có chút không đành lòng quay đầu đi chỗ khác. Nhưng mà, tốc độ của đàn zombie quá nhanh, nhanh đến mức những người ngồi trên xe cũng thấy gấp gáp.
"Nhanh, nhanh lên." Người ngồi ghế sau nhìn zombie cách họ ngày càng gần, run rẩy thúc giục.
Tiếng khóc nhỏ vang lên trong xe, "Huhu, tôi còn chưa muốn chết.
Đàn zombie đuổi kịp họ, đảo mắt đã vây quanh xe, người trên xe bị zombie hung mãnh kéo ra, gặm sạch.
Cảnh tượng như vậy, cách mỗi đoạn đường lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, đoàn người Bắc Vũ Đường nửa giờ trước đã lái xe đi giờ đã sớm cách cả ngàn dặm.
Bối Nhân Nhân rất tò mò, vì sao mọi người lại tin tưởng lời nhóm Bắc Vũ Đường nói đến vậy, càng muốn biết thêm về Bắc Vũ Đường từ miệng họ.
"Tôi thấy các người rất quen thuộc với họ, mọi người có quan hệ gì vậy?" Bối Nhân Nhân cười điềm mỹ hỏi.
"Quan hệ ân nhân." Trương tiên sinh bình đạm trả lời.
Bối Nhân Nhân hơi kinh ngạc, cười nói: "Mọi người đều được họ cứu sao?"
"Đúng. Nếu không có họ, chỉ sợ chúng tôi đã chết không biết bao nhiêu lần."
"Nhưng mà, lúc trước tôi thấy gặp zombie, họ cũng không ra tay cứu mọi người." Bối Nhân Nhân không quên, lúc trước ngẫu nhiên gặp, thấy họ cố hết sức đối phó với một con zombie cấp hai.
Nếu không phải nhóm ả tới, giúp diệt con zombie cấp hai kia, chỉ sợ họ cũng sẽ chết trong tay con zombie cấp hai đó.
"Là người không thể mãi dựa vào người khác, chỉ có bản thân mạnh, mới có tư cách sống trên đời." Trương tiên sinh đơn giản nói lại một lời Bắc Vũ Đường từng nói, đó là ý chí của hắn.
Hắn cảm thấy Bắc Vũ Đường nói không sai, mình không mạnh, mà lại luôn vọng tưởng dựa vào người khác, sẽ chỉ có một con đường chết. Cũng không phải ai cũng nguyện ý vươn tay trợ giúp mình.
Dựa người không bằng dựa mình, hy vọng xa vời được người khác cứu, không bằng tự cứu.
"Lời này là Bắc Vũ Đường nói sao?"
Trương tiên sinh gật đầu, lại lắc đầu, "Nguyên lời cô ấy nói không phải như thế, đây là lý giải của tôi."
Bối Nhân Nhân lại hỏi một vài chuyện, nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện đoàn người Bắc Vũ Đường, bất chi bất giác có vẻ nhiều, nhiều đến mức họ nghi ngờ.
"Cô có vẻ rất hứng thú với Bắc cô nương?" Trương tiên sinh bất động thần sắc đánh giá ả.
Bối Nhân Nhân lập tức biết mình thất thố, cười nói: "Có chút. Bọn họ thật lợi hại. Hôm nay thấy họ ra tay, quả là bị họ làm chấn động. Nếu tôi cũng có bản lĩnh như vậy thì tốt biết bao."
Bối Nhân Nhân thông minh dùng giọng sùng bái lừa gạt qua, sau cũng không dám hỏi nhiều về chuyện nhóm Bắc Vũ Đường nữa.
Nhóm Bắc Vũ Đường đi một đêm vẫn không dừng lại.
Nhóm Trương tiên sinh theo sau cũng không dám dừng lại.
"Vì sao chúng ta không nghỉ ngơi chút? Chẳng lẽ họ không nghỉ thì mọi người cũng không nghỉ sao?" Bối Nhân Nhân tò mò hỏi.
Trương tiên sinh gật đầu, chỉ nói một câu, "Đi theo họ không sai."
Bối Nhân Nhân khịt mũi coi thường, không để bụng, trên mặt lại là nghiêm túc gật đầu.
Lúc trước khi đến căn cứ phương Bắc, xe nhóm Bắc Vũ Đường ngừng lại. Nhóm Trương tiên sinh cũng ngừng lại."
Bắc Vũ Đường đến bên xe họ, Trương tiên sinh lập tức hạ kính xe xuống, "Bắc cô nương, có chuyện gì vậy?"
"Một trăm dặm nữa chính là căn cứ phương Bắc, các người không cần đi theo chúng tôi nữa."
Trương tiên sinh đã hiểu, chỉ là không nhịn được hỏi: "Mọi người không đi sao?"
"Có đi, nhưng mà chúng tôi còn phải xử lý một vài chuyện nữa. Đúng rồi, phiền các người mang theo cả Lâm Phi Tuyết và Lâm Chi."
"Không thành vấn đề."
Lâm Phi Tuyết không muốn đi, nhưng biết họ có bí mật, dường như muốn làm chuyện gì đó. Bắc Vũ Đường không nói với cô, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
"Vậy được, chúng tôi đi trước."
Đoàn người Trương tiên sinh từ biệt hai người Bắc Vũ Đường.
Trên đường lẩn trốn, nghe Quân Vô Thương nói phía sau có sóng zombie, có zombie cao cấp xua chúng nó đến, Bắc Vũ Đường đã lập tức nghĩ tới vua zombie Thương Vân.
Nơi này cách căn cứ phương Bắc gần như vyậ, mà người chỉ huy sóng zombie tấn công căn cứ phương Bắc chính là vua zombie.
Cô có lý do hoài nghi, zombie cao cấp kia có hơn 70% là Thương Vân.
Lần này họ muốn đi về phía đàn zombie đối phó vua zombie, dẫn theo Lâm Phi Tuyết quá nguy hiểm. Cô có không gian, nếu không địch lại thì còn có chỗ trốn.
Hai người đi về phía đàn zombie, đến nơi, họ thấy chúng dường như đang nghe mệnh lệnh nào đó mà đứng im tại chỗ bất động.
Bắc Vũ Đường xuất hiện, mùi con người làm đám zombie nhiệt huyết sôi trào, nhưng chưa tới gần thì đã bị sức mạnh cường đại đẩy lui.
Sợ hãi sự tồn tại của Quân Vô Thương, không có con zombie nào dám tới công kích hai người.
Bọn họ tìm được con zombie cao cấp chỉ huy đàn zombie, khi nhìn thấy con zombie kia, Quân Vô Thương trực tiếp đối đầu với nó.
Nửa giờ sau, con zombie kia không địch lại, muốn chạy trốn, chỉ là cuối cùng vẫn không trốn được khỏi tay Quân Vô Thương. Đánh chết nó xong, Quân Vô Thương cắn nuốt tinh hạch của nó.
Bắc Vũ Đường hơi tiếc, vậy mà lại không phải Thương Vân.
Cô có chút lo lắng nhìn Quân Vô Thương, có một vấn đề vẫn luôn đè trong lòng cô, không dám hỏi.
Quân Vô Thương hấp thu năng lượng tinh hạch xong, thực lực lại tăng lên, lúc tỉnh lại, phát hiện ánh mắt cô nhìn anh không đúng.
"Sao vậy?" Quân Vô Thương hỏi.
Bắc Vũ Đường hồi thần, cười nói: "Không sao. Chúng ta về thôi."
Thấy cô không muốn nhiều lời, anh cũng không truy hỏi, chỉ là trên đường về, anh nắm chặt lấy tay cô.
Một ngày sau, họ đến căn cứ phương Bắc.
Các cửa lớn căn cứ khoảng ba dặm là một đội ngũ dài rất nổi bật, đội ngũ đó thật sự quá dài, đợi đến lượt họ cũng phải chiều tối. Đến tối, cửa căn cứ sẽ đóng lại, không cho bất cứ ai ra vào nữa.
Người xếp hàng đại đa số đều tiều tụy, da vàng như nến, thiếu dinh dưỡng, rất ít thấy người thần thanh khí sảng, khuôn mặt hồng nhuận. Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương vừa xuất hiện đã khiến người xung quanh ghé mắt. Không ít người còn tham lam đánh giá xe họ.
Bốn năm người vạm vỡ, xăm trổ đầy mình, vẻ mặt bất thiện đi về phía họ. Người chung quanh thấy đám người đó thì vội tránh sang bên.
Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng biết, chẳng qua là không để ý.
Một người đàn ông rút gậy sắt ra đe dọa, "Tiểu bạch kiểm, giao đồ ăn ra đây."
Quân Vô Thương chẳng nhìn người nọ một cái, đôi môi mỏng bật ra một chữ, "Lăn."
Người đàn ông kinh ngạc, nghĩ mình nghe nhầm, mở to mắt, có chút khó tin nhìn anh. Nửa ngày sau, hắn mới tiêu hóa được tiếng 'lăn' là do tiểu bạch kiểm này nói.
"Đậu má! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không! Các anh em, cho hắn nhớ lâu một chút."
Tay phất một cái, đám đàn em phía sau cùng tiến lên, thấy hai bên sắp đánh nhau, một ông lão nói: "Tiểu tử, giao đồ ăn cho họ đi. Nếu không đi vào trong, các người có bị đánh chết cũng không ai quản đâu."
Trăm ngàn cay đắng đến đây là vì mạng sống, nếu là cuối cùng không phải bị zombie cắn chết mà là bị đánh chết thì quả là không có lời. Đa số đều nhịn tức, giao đồ ăn trong tay ra. Đám người này đoán chắc được như vậy mới dám không kiêng nể gì như thế.
Đương nhiên, đối tượng lựa chọn phải lọc một chút, chẳng hai như một nam một nữ ít người trước mặt.
Đáng tiếc, lần này bàn tính của họ sai rồi.
Sau khi ông lão nói xong, người đàn ông kia thấy hai người vẫn thờ ơ như cũ thì tức giận. Trước mạt thế, giết người còn phải cố kỵ, nhưng giờ còn ai quản đâu, tất nhiên làm gì cũng không sợ.
Thấy bọn họ nâng đao nhằm về phía Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương, người vây xem không ai tiến lên ngăn cản, đều thờ ơ lạnh nhạt.
Mọi người nghĩ hai người sẽ bị làm nhục, lại thấy năm người đàn ông ngã lăn ra đất, mặt bất ngờ chảy máu, từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Mọi người thấy thế thì trừng lớn hai mắt, nhìn họ đã không còn lạnh nhạt như trước.
Dị thường bên này làm người căn cứ chú ý. Một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi tới, thấy những người đang lăn lộn trên đất, lại nhìn hai người hờ hững, vẻ mặt vẫn đạm phong khinh thì thầm rùng mình.
"Hai người là dị năng giả?" Quân nhân đó chắc chắn hỏi.
Chỉ có dị năng giả mới có năng lực này, vừa nhìn họ thì biết, họ là dị năng giả, còn là dị năng cấp bậc cao.
Một căn cứ có thể mạnh được hay không phải xem số lượng và sức mạnh của dị năng giả trong căn cứ đó, đây cũng là tài nguyên quan trọng nhất mạt thế sau này, các căn cứ cần dị năng giả.
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường đáp.
Quan quân trung niên cũng không ngạc nhiên, nói với hai người, "Hai người đi cùng tôi."
Hai người theo người đàn ông đến cửa căn cứ, ở cửa có mười mấy binh sĩ, tất cả đều được võ trang, mỗi một người vào căn cứ cần phải nộp số lương thực nhất định, nếu không sẽ không được vào.
Quan quân trung niên dẫn hai người đến chỗ đăng ký, nói với hai người, "Hai người điền tư liệu trước, lát nữa đến phòng kia kiểm tra một chút, xem có mang theo virus zombie không, nếu không có vấn đề, vào căn cứ rồi, sẽ có người an bài chỗ ở cho hai người."
"Kiểm tra virus?!" Bắc Vũ Đường nhăn mày lại.
Quan quân trung niên thấy Bắc Vũ Đường nhíu mày, khó được tốt tính giải thích, "Yên tâm, là dùng công cụ kiểm tra thôi, không quá rườm rà, quét qua mà thôi. Làm vậy là vì suy xét cho sự an toàn của căn cứ. Người ở đây mỗi lần ra ngoài về đều phải kiểm tra, để bảo đảm căn cứ an toàn."
Bắc Vũ Đường căn bản không nghe, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên công cụ kiểm tra.
Đáng chết, cô quên mất!
Thân thể Quân Vô Thương giờ nhìn không khác người thường, nhưng chỉ có cô biết, anh không giống người thường. Nếu bị tra ra, cô và anh sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Không được, cô tuyệt đối không thể để anh mạo hiểm như vậy.
Dù sao cũng không nhất định phải vào căn cứ, ở ngoài chờ vua zombie Thương Vân cũng được.
Bắc Vũ Đường hạ quyết tâm rời đi, đang định dẫn anh rời đi thì thấy Quân Vô Thương đã điền xong tư liệu. Binh lính đưa hai bộ đồ kiểm tra cho anh.
Không chờ Bắc Vũ Đường nói gì, Quân Vô Thương đã cúi đầu, thì thầm bên tai cô, "Yên tâm, anh không sao."
Bắc Vũ Đường lại cau mày, cho anh một ánh mắt.
Cô không thể mạo hiểm cả tính mạng anh.
Quân Vô Thương thấy ánh mắt lo lắng của cô, đáy mắt xẹt qua ý cười, trong lòng ấm áp, anh lại nói, "Anh có cách."
Bắc Vũ Đường ngước mắt nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi 'Anh thật sự có cách?'.
Quân Vô Thương mỉm cười gật đầu.
Bắc Vũ Đường biết anh sẽ không lừa mình, thấy anh chắc chắn như thế, không nói thêm gì nữa.
Quan quân ở bên thấy vợ chồng son kề tai thì thầm thì cũng chỉ cảm thấy tình cảm của đôi này thật tốt. Ở tận thế, rất ít khi thấy được tình cảm thuần túy như vậy.
Hai người bị tách ra dẫn đến các phòng khác nhau, nằm trên một dụng cụ hình ống tròn, nhắm măt lại. Bắc Vũ Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh cách vách, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thôi là cô sẽ lập tức tiến lên.
Tuy đáy lòng cô tin, nhưng cô vẫn lo lắng cho anh.
Mười lăm phút tựa như nửa thế kỷ, khi cô rời khoang kiểm tra, gió êm sóng lặng, không có tiếng đánh nhau, không có tiếng kèn, tất mọi người đều bình tĩnh.
Người ở bên thấy cô vẫn ở đó, nhắc nhở: "Được rồi, có thể đi rồi."
Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng.
Khi thấy Vô Thương ở cửa, trái tim luôn treo cao cuối cùng cũng chịu về vị trí của nó.
Anh thật sự không sao!
Hai người đứng như vậy một lát, một chàng trai đã đi tới, giới thiệu sơ qua bản thân. Cậu ta là người dẫn đường của họ, đồng thời cũng là người giới thiệu tình hình căn cứ phương Bắc cho họ.
Nhà ở trong căn cứ được an bài thống nhất.
Bởi vì Bắc Vũ Đường và Quân Vô Thương đều là dị năng giả, nên được phân một căn phòng độc lập có phòng vệ sinh, phòng bếp nhỏ và gác xép nhỏ.