Editor: Bạch Diệp Thảo - Ngự Cảnh Phong-
Bách Lý Tầm Phong ngồi trong động phủ, không còn tâm tư tu luyện. Mỗi khi nhắm mắt hắn lại thấy nóng nảy, nghĩ đến việc mình sắp thành hôn với Bắc Vũ Đường, hắn lại thấy khó chịu không nói lên lời.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hình Viện, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Bách Lí sư huynh, sao huynh lại đứng ở đây?" Bắc Vũ Đường ngự kiếm phi hành đến, vững vàng dừng bên người hắn.
Bách Lý Tầm Phong thấy nàng, đáy mắt xẹt qua tia không kiên nhẫn.
"Sư muội, sao muội lại tới đây?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười, "Ta tới xem huynh."
Nói xong, Bắc Vũ Đường thu lại nụ cười, giọng nói trầm thấp, "Sư huynh, ta vừa từ bên Hình Viện ra. Ta thấy Tư Vũ, muội ấy lúc này......"
Nói tới đây, nàng cố ý ngừng lại.
Bách Lý Tầm Phong vội vàng hỏi: "Muội ấy làm sao vậy?"
Bắc Vũ Đường thầm thở dài một hơi, "Muội ấy rất không tốt. Cả người muội ấy đầy máu, hơi thở thoi thóp, ta sợ muội ấy ở Tư Quá Nhai sẽ rất khó chịu. Muội ấy giờ bị thương, mà hoàn cảnh của Tư Quá Nhai quá ác liệt, căn bản không thích hợp để dưỡng thương."
Bách Lý Tầm Phong âm thầm nôn nóng, nhưng chuyện này hắn không thể cầu tình, chỉ có thể nhìn về phía nàng. Nàng có bối cảnh, có chỗ dựa, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không bị trừng phạt gì nhiều.
Bách Lý Tầm Phong nghĩ xong, bắt đầu xúi giục Bắc Vũ Đường lên Tư Quá Nhai, "Sư muội, Tư Vũ và muội trước giờ tình như tỷ muội. Lúc này hẳn là muội ấy muốn nhìn thấy muội."
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, khinh thường trong lòng.
Xem ra hắn có cùng tính toán với mình.
Bắc Vũ Đường vẻ mặt khó xử, "Sư huynh, chỉ sợ không được. Phụ thân và mẫu thân ta sợ ta đến Tư Quá Nhai nên đã cấm túc ta. Sau khi ta rời khỏi đây sẽ phải bế quan. Ba tháng sau mới được ra."
Bắc Vũ Đường lấy một cái bình sứ trong nhẫn trữ vật ra, "Sư huynh, nếu có cơ hội, huynh hãy giao đan dược này cho Tất sư muội."
Bách Lý Tầm Phong thấy vậy, cũng không cần nhiều lời, nhận đan dược.
Đồ vật nàng dùng đều là thứ tốt. Điểm này hắn vẫn rõ ràng.
"Vậy sư muội bế quan cho tốt. Sư huynh chờ muội ra."
"Được."
Bắc Vũ Đường rời đi.
Bách Lý Tầm Phong càng thêm u tối, bên tai vang lên câu nói vừa rồi của Bắc Vũ Đường.
Cả người đầy máu, hơi thở thoi thóp......
Trong đầu hắn không tự giác hiện lên bộ dáng của Tất Tư Vũ, nghĩ đến ả lúc này, tim hắn như bị dao cắt. Nhưng mà hắn không thể đi qua.
Giờ ả đang ở Tư Quá Nhai, nơi đó chỉ có đệ tử bị phạt mới có thể lên, đệ tử bình thường thì không thể, nếu bị phát hiện thì sẽ bị phạt.
Bách Lý Tầm Phong đi tới đi lui trong động phủ, tâm đã bay đi đâu không biết.
Bên kia, Bắc Vũ Đường vừa ra khỏi động phủ của Bách Lý Tầm Phong thì tâm tình rất tốt. Nàng đã gieo hạt rồi, chỉ cần chờ nó đơm hoa kết quả hoi.
Nàng nhìn về phía sau núi, Tất Tư Vũ ơi là Tất Tư Vũ, không biết vị trí của ngươi trong lòng hắn quan trọng đến mức nào đây nha~
Bắc Vũ Đường tâm tình tốt về động phủ, lúc sắp về đến nơi, nhớ trong động phủ của mình còn có một Tôn Đại Phật đang ở trong, tâm tình tốt lập tức bay sạch.
Y đến Ẩn Tiên Tông để làm cái gì nhỉ?
Với tính cách của y, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.
Mặc kệ là gì, chỉ cần không ngăn cản nhiệm vụ của nàng là được.
Bắc Vũ Đường thu hồi tâm tư, nhấc chân chuẩn bị vào địa bàn của mình, nhưng mà lại bị một tầng cấm chế đá bay ra ngoài.
May mà nàng phản ứng nhanh, ổn định thân mình kịp, không đến mức ngã sấp mặt.
Bắc Vũ Đường nhìn cấm chế ngoài động phủ, có cảm giác dở khóc dở cười.
Nơi này là địa bàn của nàng, mà nàng lại không thể đi vào, clgt?!
Đúng lúc này, cấm chế thu hồi, Bắc Vũ Đường mới dám đi vào. Đến khi vào phòng, Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt, nàng bị căn phòng sáng long lanh này doạ giật mình rồi!
Mẹ con ơi, nàng mới ra ngoài có một chuyến thôi, động phủ của nàng đã biến thành cái gì thế này, đám bảo vật trong phòng quả là có thể sáng mù mắt người mà.
Yểm mặt lãnh khốc nhìn thấy Bắc Vũ Đường như thế, vô cùng vừa lòng.
Bắc Vũ Đường sửng sốt hai giây, hồi thần, nhìn về phía Yểm, "Yểm đại nhân, vậy là?"
Yểm lạnh lùng nhìn nàng, vẻ mặt bố thí, "Đây là bản tôn ban thưởng cho ngươi. Là nô tài của bản tôn, tuyệt đối không thể quá keo kiệt."
Bắc Vũ Đường nhìn thảm dệt từ tơ tằm Cẩm Vân dưới đất đang bị dẫm lên, lại nhìn gốc sen ngọc trên bàn, cả cái bình cắm cũng là linh ngọc cực phẩm... Từ trong ra ngoài, tất cả đồ vật đều là cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí còn có những thứ nàng mới chỉ nghe qua trong truyền thuyết.
Y... Y giàu thật sự!
Nếu là người giới Tu Chân biết đi theo y là có thể có nhiều hi thế trân bảo như thế, hẳn là một đám sẽ tranh đoạt làm nô tài của y luôn đó.
"Không cần cảm thấy quá vinh hạnh." Yểm ngạo nghễ xoay người.
Bắc Vũ Đường yên lặng đi theo sau y.
Khi nàng đang đoán thử mục đích của y, lại nghe Yểm chậm rãi nói: "Có phải ngươi đang cảm động, cảm thấy không có gì để báo đáp?"
Bắc Vũ Đường nhìn một phòng bảo vật, nói thật, rất động tâm, nhưng mà đối với nàng mà nói, không có gì dụ hoặc bằng điểm tích luỹ. Dù sao thì, điểm tích luỹ là thật, đồ ở đây dù tốt thì nàng cũng không mang theo được.
Đối với câu hỏi của y, Bắc Vũ Đường thấp giọng nói: "Đúng vậy."
Nàng đã sớm hiểu, nếu mình nói không, chắc chắn sẽ bị y giết người diệt khẩu.
Yểm đột nhiên xoay người, ánh mắt lãnh lệ nhìn nàng, "Nếu đã vậy, giúp bản tôn một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trở thành đạo lữ song tu của Thương Quyết."
Bắc Vũ Đường giật mình nhìn y.
Thì ra mục đích của y là Thương Quyết!
Yểm thấy nàng không nói, không vui hừ lạnh, "Sao nào, không muốn?"
"Không, không phải, chỉ là quá kinh ngạc. Thương Quyết chính là Đệ nhất tu sĩ giới Tu Chân, nghìn năm qua không ai có thể tới gần y một bước. Nghe nói Thương Quyết tôn thượng tu Vô Tình Đạo."
Người tu luyện Vô Tình Đạo, diệt tình tuyệt ái.
Yểm lạnh lùng nhìn nàng, "Trên người ngươi có hơi thở của y."
Một câu làm Bắc Vũ Đường hoàn toàn câm miệng.
"Đại điển song tu ba tháng sau, mau chóng giải quyết đi." Yểm ra lệnh, "Nếu ba tháng sau ngươi thành đạo lữ của người khác, Bắc gia của ngươi cũng không cần lưu lại."
Yểm nói xong, trực tiếp tiến vào mật thất bế quan của nàng, đại môn mật thất hoàn toàn ngăn cách hai người.
Bắc Vũ Đường nhìn y biến mất sau cánh cửa, con ngươi thanh lãnh xẹt qua bóng tối.
Từ khi y giữ lại nàng, nàng đã suy đoán, lý do loại ma đầu giết người không chớp mắt như y giữ lại nàng là gì. Giờ nàng suy nghĩ cẩn thận, thì ra y biết mình có liên hệ với Thương Quyết, nên mới giữ lại mạng cho nàng.
"Thương Quyết." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng niệm tên này.
Đây có tính là bị y gián tiếp cứu mạng không.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Giờ nàng phải giải quyết đại điển song tu ba tháng sau trước, nhưng mà trước đó, nàng phải tiếp tục nỗ lực, đến trước mặt Thương Quyết xoát cảm giác tồn tại -.-
Hôm sau, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa đến dưới chân Thiên Tử Phong, cấm chế trên núi vẫn như cũ, chưa bao giờ thay đổi.
Khi nàng bước vào Thiên Tử Phong, người đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi mở mắt, ngón tay khẽ nâng, trong phòng xuất hiện một thuỷ kính, trên kính là một bóng người quen thuộc.
Nàng... lại tới rồi.
Thương Quyết nhìn người đang cố hết sức giải cấm chế trong thuỷ kính, nhìn người chốc lát mặt mày ủ ê, lúc sau lại hớn ha hớn hở, chốc lát lại nổi giận lôi đình, rồi lại bình tĩnh như nước. Y không biết, thì ra một người có thể thay đổi nhiều cảm xúc như vậy.
Nhìn nhìn, y lại bị cảm xúc muôn màu muôn vẻ trên mặt nàng hấp dẫn.
Chờ đến khi y phản ứng lại, người trong gương đã rời đi.
Thương Quyết nhìn sắc trời, thì ra trời đã tối.
Hôm sau, nàng lại xuất hiện.
Thương Quyết vẫn ngồi trong phòng, xuyên qua thuỷ kính nhìn nàng, lời lải nhải của nàng cũng truyền vào tai y.
Người trong gương nhìn lên Thiên Tử Phong cao ngất lẩn trong mây, miệng lẩm bẩm.
"Ngọn núi cao thế này, mới chân núi đã có nhiều trận pháp như thế. Đời này có thể giải quyết xong hay không?"
"Aizzz. Vẫn không đi xem Đệ nhất tu sĩ gì gì kia nữa."
"Tuy rất tò mò y trông thế nào, nhưng mà cấm chế này cũng quá khủng bố."
Nói rồi, nàng rời đi không quay đầu lại.
Thương Quyết đứng trước thuỷ kính khẽ nhích mày, trong lòng kinh nghi.
Nàng cứ thế đi rồi? (・_・;)
Ngày thứ hai, Bắc Vũ Đường quả nhiên không xuất hiện.
Ngày thứ ba, nàng vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ tư, vẫn không thấy đâu.
Thấy nàng liên tiếp bốn ngày không xuất hiện, Thương Quyết đã hiểu, tiểu nữ hài kia thật sự từ bỏ.
Lúc trước nàng còn thề son sắt, nhất định phải san bằng ngọn núi này.
Nhớ lại nàng lúc đó, đôi mắt hờ hững của Thương Quyết hiện lên ý cười khó phát hiện.
Ngày thứ năm, thuỷ kính có biến hoá, một thân ảnh tiếu lệ lại xuất hiện trong thuỷ kính. Thương Quyết chú ý thuỷ kính có động tĩnh, đôi mắt luôn nhắm đột nhiên mở ra.
"Hừ, bổn tiểu thư đã nói thì phải làm được. Ta cũng không tin không chinh phục được ngươi!"
"Thương Quyết, ngươi chờ đó, chờ bổn tiểu thư lên đùa giỡn ngươi!"
"Cũng không biết Đệ nhất tu sĩ Tu Chân rốt cuộc trông thế nào."
"Thật là tò mò quá mà~"
Thương Quyết nhìn người trong gương, đôi mắt đó sáng long lanh, khoé môi y không tự giác cong lên.
Từ ngày ấy, Bắc Vũ Đường mỗi ngày tới báo danh, mà người trên đỉnh núi thì mỗi ngày rình coi.
N ngày sau, Bắc Vũ Đường vừa phá xong một cấm chế, đột nhiên linh trùng có động tĩnh.
Đây là linh trùng nàng an trí trên bình linh dược đưa cho Bách Lý Tầm Phong, chỉ cần Bách Lý Tầm Phong tới gần sau núi, nó sẽ phát tín hiệu. Nàng chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng cũng chờ được đến lúc y hành động.
Bắc Vũ Đường rời khỏi Thiên Tử Phong, đi về phía sau núi.
Sau khi đến gần, Bắc Vũ Đường lấy một tấm Linh phù ẩn thân, loại phù này rất hiếm, cũng may nguyên chủ có chỗ dựa nên có mấy tấm.
Bắc Vũ Đường đi xẹt qua đệ tử thủ vệ, lặng lẽ sờ về phía huyệt động nhốt Tất Tư Vũ. Sau núi ẩm ướt, mỗi huyệt động đều có cấm chế trừng phạt.
Có những huyệt động giống như là đặt mình trong hàn băng, có huyệt động lại là nóng bỏng quanh năm, có huyệt động lại hàng năm gió lốc tàn phá, vân vân.
Huyệt động giam giữ Tất Tư Vũ vừa lúc là huyệt động hàn băng. Môi ngày ả phải chịu cái rét lạnh thấu xương đó ba canh giờ, đó là địa ngục không thể dùng linh khí để chống đỡ, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Lúc Tất Tư Vũ vừa tới, hơi thở thoi thóp, không ai chăm sóc. Ả bị đông lạnh mà tỉnh, lấy đan dược chữa thương trong nhẫn trữ vật ra uống. Trong lúc này, ả vẫn luôn chờ đợi có người tới thăm ả, đáng tiếc chẳng có ai.
Vết thương trên người ả nhờ đan dược mà đã dần phục hồi, chỉ là vết thương trên thần thức thì không thể khỏi hẳn.
Mỗi lần chịu hàn băng tra tấn, oán niệm của ả với Bắc Vũ Đường lại sâu thêm một phần.
Nửa tháng sau khi bị giam giữ ở Tư Quá Nhai, Tất Tư Vũ gặp được Bách Lý Tầm Phong.
"Huynh... Sao huynh lại đến đây?"
Thấy hắn đến, Tất Tư Vũ đã kinh lại hỉ.
Xem ra nhiều năm ả nỗ lực trước mặt hắn cũng không uổng phí.
Bách Lý Tầm Phong thấy khuôn mặt ả tái nhợt không còn một giọt máu, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Suỵt. Ta trộm đến đây. Ta không yên tâm, không biết muội ở đây có được không. Nếu không đến xem một cái, lòng ta bất an."
Tất Tư Vũ nghe hắn nói thế, nước mắt chan chứa, nghẹn ngào, "Bách Lí ca ca."
Nói xong, ả nhào vào cái ôm của hắn. Bách Lý Tầm Phong bị ả đột nhiên nhào vào lòng mà hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, ôm lấy vòng eo ả.
"Ta biết huynh tốt với ta nhất. Ta cứ nghĩ, mọi người sẽ không để ý đến ta nữa. Bách Lí ca ca, có phải Bắc sư tỷ hận ta không?" Tất Tư Vũ từ ngực hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt câu nhân mở to nhìn hắn.
Bách Lý Tầm Phong bị ả nhìn đến tim đập thình thịch, "Không đâu. Muội đừng nghĩ nhiều. Dù mọi người đều không hiểu muội, muội còn có ta."
Lúc này, ở gần cửa động, một người đang bò ra đó, người này chính là chị nữ chính của chúng ta – Bắc Vũ Đường.
Khi hai người kia ôm nhau, Bắc Vũ Đường đã lặng lẽ mò qua.
Lúc này, nàng lấy một bình sứ ra, rút nút gỗ, một cỗ xuân dược vô sắc vô vị bay vào trong huyệt động.
Hai người trong huyệt động hoàn toàn chẳng biết gì, vẫn còn ở đó liếc mắt đưa tình, tố tâm tình của nhau. Tất Tư Vũ như có như không câu dẫn, hơn nữa còn cả dược tính của xuân dược, thân thể hai người dần nóng lên, miệng khô lưỡi khô.
Bách Lý Tầm Phong nhìn đôi môi phấn nộn của người trong lòng, có xúc động muốn ngậm lấy nó. Hắn không chỉ suy nghĩ, mà còn biến nó thành hành động. Hai người dần tới gần, đôi môi chạm nhau, tia lửa văng tứ tung.
Rất nhanh, trong huyệt động vang lên âm thanh ái muội, câu dẫn người phạm tội.
Bắc Vũ Đường chọn chuẩn thời cơ, trộm lấy Lưu Ảnh Thạch ra, ghi lại toàn bộ hình ảnh xuất sắc này.
Sau khi lấy Lưu Ảnh Thạch đã ghi hình về tay, nàng yên lặng rời đi.
Thần không biết, quỷ không hay.
Tất Tư Vũ và Bách Lý Tầm Phong phá tan lớp chắn mỏng cuối cùng rồi, cảm tình nhanh chóng bay lên. Bách Lý Tầm Phong tựa như thích lén lút làm chuyện thân mật nhất với người yêu.
Bắc Vũ Đường trộm đi theo hai lần, dùng thêm ba khối Lưu Ảnh Thạch nữa thì mới dừng.
Lần đầu tiên có lẽ là nàng dùng dược, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, hoàn toàn không cần nàng trợ giúp, hai người họ cứ tự nhiên mà củi khô bốc lửa cháy phừng phừng.
Chuyện Bách Lý Tầm Phong, Bắc Vũ Đường không cần phải xen vào, chỉ còn cần chờ ngày đại điển song tu mà thôi.
Giờ Bắc Vũ Đường đặt toàn bộ tâm tư trên người Thương Quyết.
Bắc Vũ Đường mỗi ngày đều đến Thiên Tử Phong báo danh, mỗi ngày đều vắt hết óc suy tính trận pháp, trong quá trình này, hiểu biết của nàng với trận pháp tăng lên vùn vụt.
****
Roro: Con cá Bách Lý cắn câu, màn kịch sắp bắt đầu (ㆁωㆁ)