CHƯƠNG 120: BẮT TẠI TRẬN
Edit: Lan Anh
Thôn Liên Hoa là nơi hẻo lánh, tin tức chậm chạp, cho nên tin tức nơi biên quan cũng không truyền tới đây, sự tình cả Kinh Thành đều biết nhưng khó mà lan tới nơi này trong ngày.
Du Uyển còn đang xoa tay suy nghĩ, làm sao có thể khiến Thiên Hương lâu phải hạ cái biển vàng đó xuống, hồn nhiên không biết cái biển vàng đó đã bị người ta hủy đi mà còn không khiến nàng bị liên lụy.
“A Uyển, rau dền đã thu về, không được nhiều lắm, có khả năng không đủ làm.” Du Phong đi qua các thôn khác thu đậu nành sẵn tiện thu một giỏ rau dền, hắn chuyển rau dền cùng với hai bao tải đậu nành từ trên xe bò xuống, đám người đang ở phía sau hậu viện cải thiện cái lều giữ ấm của Du Uyển.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để cho đậu hũ lên men nhanh, bọn họ cần nâng cao nhiệt độ phòng, Du Uyển liền đưa ra chủ ý biến một nửa kho củi thành cái lều giữ ấm.
Nàng nói gì đại bá cũng không có ý kiến, lập tức cùng mọi người trong thôn dọn dẹp phòng củi.
Lúc Du Phong đi thì kho củi còn nguyên, bởi vậy lúc quay về thấy mọi người đang sửa chữa thì có chút hoang mang: “Chuyện gì vậy? Kho củi không thể dùng sao?”
Du Uyển cong môi: “Không phải đại ca, muội muốn dựng một cái lều giữ ấm, như vậy thì đậu hũ mới lên men nhanh.”
“A.” Du Phong hiểu ý gật đầu, lại nói đến rau dền, “Cũng còn sớm, để huynh đi lên trấn xem có người bán rau dền hay không?”
Du Uyển cầm tấm ván gỗ đưa cho thợ săn: “Không cần đâu đại ca, hôm bữa muội lên núi, phát hiện bên cạnh rừng trúc có một mảnh đất lớn mọc toàn rau dền, giã rau dền rồi để lên men sẽ cho ra mùi thối hơn, chờ lát nữa muội sẽ đi hái.”
Du Phong nghĩ một chút liền tưởng tượng được cái mùi thối khiến người ta chạy lên trời xuống đất cũng không trốn được, nghĩ thôi cũng muốn ngưng thở.
Du Phong ở đây thì nơi này không cần đến Du Uyển nữa, Du Uyển thu thập chút đồ để chuẩn bị lên núi hái rau dền.
Vừa ra khỏi nhà không bao lâu thì thấy Du Phong đuổi theo: “A Uyển!”
“Ân?” Du Uyển xoay người lại, “Làm sao vậy đại ca?”
Du Phong nhìn bốn phía, lôi kéo nàng đến chỗ ít người: “Đây là đơn cuối cùng rồi, hai trăm cân đậu nành này làm xong cho Ngụy phủ thì chúng ta không còn đơn hàng nào nữa.”
Nói bóng nói gió, chính là bọn họ phải tìm nguồn ra.
Du Uyển nghĩ nghĩ nói: “Xe đến trước núi tất có đường, đại ca không cần lo lắng, cứ để mọi người tiếp tục làm.”
Du Phong lo âu nói: “Vậy vạn nhất bán không được... ngay cả tiền gốc cũng không còn.”
Du Uyển a một tiếng: “Qua Tết Nguyên Tiêu, hiệu thuốc ở Kinh Thành mở cửa, nên tìm một ngày đưa đại bá đi trị chân.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này có ăn khớp với chuyện hắn nói sao? Không phải đang nói chuyện làm ăn sao? Sao lại nhảy đến chuyện phụ thân hắn rồi?
Du Uyển cười cười: “Có thể bán được, đại ca cứ tiếp tục đi mua đậu nành, đừng ngừng lại.”
“Lúc trước đi Thiên Hương lâu muội cũng nói như vậy, nhưng kết quả...” Du Phong là người hết sức cẩn thận, không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, hắn thấy Du Uyển có tâm giúp đỡ mọi người là tốt, nhưng nếu cứ làm tiếp thì không có nguồn ra, cũng không thể cứ tiếp tục lãng phí nhân lực và nguyên liệu nấu ăn, bạc trong tay họ có thể giúp mọi người trong thôn ăn được hơn nửa năm, nhưng nếu cứ tiếp tục thì một tháng cũng không chống đỡ được.
Du Uyển với Du Phong có suy nghĩ khác nhau, nàng có dũng khí đập nồi dìm thuyền, chuyện gì cũng làm trước nói sau, leo tường trước rồi mới lo chuyện nhảy xuống, tóm lại không hề chừa đường lui cho chính mình.
Du Uyển nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: “Chuyện ở Thiên Hương lâu là ngoài ý muốn, coi như Thiên Hương lâu không đồng ý mua thì cũng còn những tửu lâu khác, tửu lâu ở Kinh Thành nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một nhà đồng ý buôn bán với mình. Huống chi, muội thấy chuyện xảy ra ở Thiên Hương lâu không phải là chuyện xấu.”
Du Phong cổ quái nhìn nàng.
Du Uyển cong khóe môi: “Món ăn chiêu bài ở Thiên Hương lâu xuất phát từ tay đại bá, chỉ cần chúng ta thay đại bá đòi lại công đạo, còn lo gì không bán được? Đến lúc đó, sợ rằng đại ca với mọi người còn bận hơn bây giờ nữa a.”
Du Phong thở dài: “Muội nói thì nghe nhẹ nhàng như vậy, nhưng làm sao thay cha đòi lại công đạo đây? Theo lời nói của lão bá kia, Hứa gia là hoàng thân quốc thích, chúng ta sao đấu lại họ?”
Tiểu nha đầu vẫn còn quá trẻ, dính líu tới người trong cung, lớp người quê mùa nghèo nàn như họ có thể trêu vào sao? Mặc dù hắn cũng bất bình thay cha mình, nhưng cảm thấy rời khỏi Thiên Hương lâu mà còn sống sót là chuyện vô cùng may mắn.
“Chuyện này muội đừng nhắc lại, đời này chúng ta sẽ không bao giờ đấu lại...”
“Du tiểu huynh đệ! Du cô nương!”
Du Phong nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, là Thôi chưởng quỹ vén rèm xe ngựa gọi họ.
Chiếc xe ngựa chầm chậm chạy vào thôn, Thôi chưởng quỹ không kịp chờ xe ngựa dừng lại mà nhảy xuống.
“Thôi chưởng quỹ.” Hai huynh muội chào hỏi.
Du Uyển hỏi: “Ngọn gió nào đưa Thôi chưởng quỹ tới đây vậy?”
Thôi chưởng quỹ mặt mày hồng hào nói: “Đương nhiên là Thiên Hương lâu a! Thiên Hương lâu xảy ra đại sự, các người không biết sao?! Hahaha!”
Thôi chưởng quỹ bình thường luôn cẩn thận lúc này cười cứ như người ngu.
Hai người không hiểu mà nhìn ông.
Thôi chưởng quỹ chống nạnh, vịn cái giếng cạnh cửa thôn cười gập cả người.
Hai huynh muội mi tâm nhảy thịch thịch, ngài đừng cười văng nước miếng vào giếng, giếng này chúng tôi còn dùng để nấu ăn!
“Đáng đời hắn ta ăn cắp món ăn! Đáng đời hắn ta chèn ép người khác! Báo ứng đến rồi! Hôm nay Thiên Hương lâu bị người ta đập! Đập không chừa chỗ nào, ngay cả cái ghế đẩu cũng không chừa!”
“Thiếu gia Thiên Hương lâu cũng bị người ta đánh! Tay và chân đều bị phế!”
“Nhất định hai người không đoán được ai làm!”
Thôi chưởng quỹ cười nghiêng ngả, không chú ý đến một chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Thôi chưởng quỹ chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to: “Hahaha! Chính là cái tên điên Yến Cửu Triêu kia!”
‘Tên điên’ Yến Cửu Triêu liền đứng phía sau ông ta, đen mặt.