CHƯƠNG 117: THẮNG LỢI
Edit: Lan Anh
Ô Hằng Vương đuổi theo Du Thiệu Thanh vào trong núi.
Bên trong núi có bố trí bẫy rập, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Ô Hằng Vương, vị thân đệ của Hung Nô Khã Hãn này cũng không phải là người dựa vào quan hệ máu mủ mà ngồi lên vị trí thống soái, hắn can đảm, hắn mưu lược, thậm chí cả võ công cũng khiến người khác phải ghen tị.
Nếu nói hắn có nhược điểm gì, thì đó là quá mức để ý Tiêu Diễn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không cũng không đích thân lên núi truy sát Tiêu tướng quân, càng sẽ không vừa thấy Tiêu tướng quân liền không giữ được bình tĩnh.
“Họ Tiêu! Ngươi đi ra cho ta!”
Ô Hằng Vương xách theo loan đao, dùng tiếng Hán sứt sẹo mà gào thét.
“Hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi! Ta muốn cho ngươi biết! Ô Hằng Vương ta mới là anh hùng trên chiến trường!”
Du Thiệu Thanh ngồi nấp phía sau một gốc cây đại thụ, dựa lưng vào một thân cây lạnh băng, kiệt lực ẩn giấu khí tức của bản thân.
Ngực ẩn ẩn truyền đến sự đau đớn, ông đưa tay sờ lấy thì thấy trên tay có vết máu.
Đây là lúc mai táng Tiêu tướng quân bị trúng tên lạc, nhưng ông cũng không để cho người khác phát hiện vết thương của mình.
Du Thiệu Thanh nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt, nắm chặt cây nỏ trong tay.
Thực lực của Ô Hằng Vương mạnh mẽ quá đáng, Du Thiệu Thanh bị trọng thương không nắm chắc được rằng mình có thể thắng hay không, ông đang chờ, chờ một thời cơ để chế trụ địch.
Rất nhanh cơ hội đã tới.
Phía đông rừng cây truyền đến một động tĩnh thưa thớt.
“Xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát.”
Ô Hằng Vương vận nội lực, hung tợn bổ xuống phía rừng cây.
Tất cả lực chú ý cửa hắn đều nằm ở rừng cây, tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có người đánh lén phía sau mình.
Du Thiệu Thanh bắt được cơ hội, cầm cung nỏ trong tay lên, nhắm ngay phương hướng của Ô Hằng Vương, không chút nào do dự bóp cò.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm mũi tên cùng lúc bay tới hướng Ô Hằng Vương.
Ô Hằng Vương lúc này đã nâng đao chém vào rừng cây, bỗng cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, lỗ tai khẽ động, kịp thời đổi đao pháp, xoay người bổ tên, nhưng hắn vẫn bị sót, ngực liền bị trúng một tên.
Du Thiệu Thanh cũng không cho hắn thở dốc, rút kiếm lao ra.
Trong tay Du Thiệu Thanh không có thuốc độc, trên đầu tên chỉ bôi Ma phí tán, Ma phí tán mặc dù không thể giết người nhưng lại có thể làm người khác choáng váng, trong thời gian ngắn khiến người đó lâm vào mê man.
Trong lúc thương binh đông đảo, Tiêu tướng quân lưu lại Ma phí tán là mười phần trân quý, vì đánh bại Ô Hằng Vương nên Du Thiệu Thanh phải bôi lên mũi tên gấp đôi lượng thuốc.
Đối với người khác thì đã ngã xuống không gượng dậy nổi, còn Ô Hằng Vương vậy mà vẫn còn khí lực vung đao đỡ đòn.
Ô Hằng Vương đánh rớt bảo kiếm của Du Thiệu Thanh, Du Thiệu Thanh cũng đánh rơi loan đao của hắn.
“Ngươi... ngươi không phải Tiêu Diễn!” Ô Hằng Vương thấy rõ dung mạo của Du Thiệu Thanh, “Tại sao ngươi lại giả trang hắn?”
“Tất nhiên là để dụ ngươi ra... giết ngươi!” Du Thiệu Thanh mặt không đổi sắc nói.
“Người Hán các ngươi... tất cả đều.... lão hoạt!”
Hắn muốn nói giảo hoạt, nhưng đáng tiếc tiếng Hán của hắn không được tốt.
Càng nghĩ càng giận, một tay túm lấy Du Thiệu Thanh nhấn vào trong tuyết.
Nhưng sau khi lăn vài vòng liền bị Du Thiệu Thanh nhấn ngược vào tuyết.
Du Thiệu Thanh ngồi trên người hắn, rút ra chủy thủ bên trong ủng da.
Ô Hằng Vương vội vàng bắt lấy tay của Du Thiệu Thanh.
Bên trong Ma phí tán như thể thần lực, chả trách Tiêu tướng quân có thể nhặt về một mạng từ dưới đao Ô Hằng Vương.
Đương nhiên Du Thiệu Thanh cũng không có cách nào dùng hết toàn lực, vết thương của ông đã hoàn toàn nứt ra, máu tươi thấm vào băng gạc và áo giáp, nhỏ lách tách lên người Ô Hằng Vương.
Ô Hằng Vương vừa thấy ông bị thương, sĩ khí tăng vọt ngay lập tức, cười lạnh đẩy tay của ông ra.
Nhưng vào lúc này, trong rừng cây có người chạy ra.
Rõ ràng là người đã biến mất bấy lâu nay Nhan Tùng Minh, vừa rồi hắn là người bị Ô Hằng Vương dọa đến mức náo lên động tĩnh.
Nhiều ngày không gặp, Nhan Tùng Minh gầy đi trông thấy, râu ria cũng mọc đầy trên mặt, đồ ăn trong tay hắn đã dùng hết sạch, thủ hạ cũng bị tên lạc bắn chết, bây giờ chỉ còn mình hắn, ba ngày nay hắn đã không có gì ăn!
Nhan Tùng Minh run lẩy bẩy nhìn Ô Hằng Vương và Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh nhìn thoáng qua đao và kiếm rớt trên mặt đất, tức giận nói: “Thất thần làm gì? Còn không mau động thủ giết hắn!”
Đường đường là Ngũ phẩm Quy Đức Lang Tướng lại bị một Thiên phu trưởng quát, Nhan Tùng Minh sợ đến mức choáng váng, căn bản không cảm giác được có gì đó không đúng, chỉ há miệng run rẩy nhặt kiếm của Du Thiệu Thanh lên.
“Động thủ nhanh!” Du Thiệu Thanh quát chói tai, ông bị mất máu quá nhiều, hiện cũng sắp không chịu nổi.
“Ta nhận ra ngươi!” Ô Hằng Vương mở miệng nói, “Đại Chu Hoàng đế khâm điểm Quy Đức Lang Tướng!”
“Ngươi...làm sao ngươi nhận ra ta?” Nhanh Tùng Minh kinh ngạc nói.
Ô Hằng Vương nói: “Ta có nghe qua sự tình, cũng đã thấy chân dung của ngươi, ngươi không giết được ta đâu, coi như ngươi có kiếm, ta cũng có biện pháp giết ngươi chết trước! Không tin thì ngươi có thể thử xem!”
Nhan Tùng Minh lập tức bị dọa.
Du Thiệu Thanh lạnh giọng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy! Tay chân hắn đều bị ta giữ lại, làm sao mà tổn thương ngươi được.
“A a a ....” Nhan Tùng Minh bừng tỉnh gật đầu, lòng dũng cảm tăng lên liền tiến lên mấy bước.
Ô Hằng Vương một kế không xong, lại tăng thêm một kế: “Không bằng chúng ta làm giao dịch, ngươi giết nam nhân này ta liền để cho ngươi đi! Hoàng đế Đại Chu phong ngươi làm Quy Đức Lang Tướng, Vương chúng ta sẽ phong ngươi làm Đại tướng quân! Ta lấy danh nghĩa Hung Nô Vương mà phát thệ, tuyệt đối không lừa gạt ngươi.”
“Đại... đại tướng quân?” Nhan Tùng Minh nháy mắt mấy cái.
Ô Hằng Vương dẫn dắt từng bước: “Đúng, so với Tiêu Diễn còn cao hơn, ngươi có hứng thú không?”
“Ngươi kêu ta phản quốc?” Nhan Tùng Minh sững sờ.
Ô Hằng Vương lại nói: “Ta nhớ người Hán các ngươi có đôi lời, gọi là chim tốt chọn cây mà lấn.”
“Là chim khôn biết chọn cây mà đậu.” Nhan Tùng Minh cải chính nói.
Ô Hằng Vương lập tức đáp: “Một câu ý nghĩa! Ngươi cũng thấy rồi đó, trận chiến này người Hung Nô chúng ta tất thắng, chỉ cần ngươi nguyện ý quy thuận, ta cam đoan ngươi sống đến kiếp sau cũng hưởng không hết vinh hoa phú quý!”
Nhan Tùng Minh nắm trường kiếm đi tới, khẽ cắn môi, một kiếm đâm xuống dưới.
“Ngươi...” Ô Hằng Vương không thể tin mà mở to mắt.
Nhan Tùng Minh nhấn mạnh hai tay, đem kiếm đâm sâu hơn: “Dụ hoặc bản tướng phản quốc! Ngươi đi chết đi!”
Ô Hằng Vương phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trắng dã ngã xuống.
Du Thiệu Thanh thở phào một hơi.
Nhan Tùng Minh bình thường là tên khốn nạn, thời khắc mấu chốt lại có thể chống lại được dụ hoặc.
Nhan Tùng Minh đá đá thi thể của Ô Hằng Vương: “Hừ! Chờ nữ nhi của ta làm Yến vương phi, ta chính là hoàng thân quốc thích, ai mẹ nó hiếm có cái chức đại tướng quân của ngươi!”
Du Thiệu Thanh: “...”
Nhưng vào lúc này, Ô Hằng Vương đột nhiên mở mắt ra “Chết đi.”, đoạt bảo kiếm trong tay Nhan Tùng Minh, hung hăng đâm tới chỗ Du Thiệu Thanh.
Một màn này phát sinh quá nhanh, cho dù là ai cũng không phản ứng kịp, mũi kiếm xuyên qua khôi giáp, đâm rách áo lụa, đâm vào ngực của Du Thiệu Thanh.
Khanh!
Đầu kiếm bị thứ gì đó chặn lại.
Ô Hằng Vương khẽ giật mình.
Du Thiệu Thanh một cước đạp bay Ô Hằng Vương, lấy chủy thủ trong tay ra, đóng cả người Ô Hằng Vương lên trên thân cây.
Ô Hằng Vương lúc này mới nghiêng đầu hoàn toàn tắt thở.
Nhan Tùng Minh bị dọa đến tè ra quần: “Xác chết vùng dậy a? Họ Du, ngươi ngươi ngươi... ngươi không sao chứ?”
Du Thiệu Thanh lau đi vết máu trên khóe miệng, móc một túi màu đỏ hộ thân trong ngực ra, bên trong là một miếng ngọc thạch.
Khối ngọc thạch này đã cứu hắn rất nhiều lần, cũng không biết làm từ gì mà đao thương bất nhập, so với sắt thép còn cứng rắn hơn.
“Cái gì vậy?” Nhan Tùng Minh đi tới muốn nhìn một chút, lại chỉ thấy một khối ngọc nhưng cũng không phải ngọc đá, trên khối ngọc đó khắc một ngọn lửa màu xanh, “Nhặt ở đâu vậy?”
Du Thiệu Thanh trân quý thả ngọc lại vào trong ngực: “Người khác đưa.”