Xe dừng trước nhà thờ, Đường Duật Hành mở cửa xe rồi dắt cô vào, bài thánh ca hôn lễ vang lên du dương, vang khắp nơi này, Khương Gia Hy khoác tay anh từng bước đi vào.
Họ đi đến trước mặt cha xứ, cha xứ đứng lên bục đọc lời tuyên thề :"Anh Đường Duật Hành, anh có đồng ý lấy cô Khương Gia Hy làm vợ, nguyện yêu thương, chăm sóc cô ấy. Dù là giàu sang, ôm đau hay bệnh tật cũng nguyện ở bên cạnh cô ấy?"
Đường Duật Hành nhìn cô, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc, anh dõng dạc nói :"Con đồng ý."
- "Chị Khương Gia Hy, chị có đồng ý lấy anh Đường Duật Hành làm chồng, nguyện yêu thương, chăm sóc anh ấy, dù là ốm đau, bệnh tật hay giàu sang cũng nguyện ở bên cạnh anh ấy?"
Khương Gia Hy nhìn anh, mỉm cười :"Con đồng ý."
- "Vậy hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau." Cha xứ gật đầu nói.
Cặp nhẫn được mang lên, Đường Duật Hành cẩn thận đeo vào ngón tay cô. Khương Gia Hy mỉm cười, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh.
Họ trao nhau một nụ hôn đầy mãnh liệt, bên dưới mọi người vỗ tay chúc mừng cho họ, bên phía này, ông Đường cười mãn nguyện, hạnh phúc là tốt rồi.
- "Ta tuyên bố hai còn chính thức trở thành vợ chồng." Cha xứ nói.
Sau khi nghĩ lễ kết thúc, mọi người lui lại khách sạn để chúc mừng họ, khách sạn hôm nay đã được Đường Duật Hành bao toàn bộ, phòng tân hôn của anh cũng ở tại nơi này.
Nhìn trên dưới hơn một ngàn vị khách mà khóe môi Đường Duật Hành khẽ giật, tiếp xong số người này, đừng nói là đêm tân hôn, ngay cả ba ngày sau anh đi cũng chẳng nổi.
Ông Phùng đi đến cạnh chỗ hai người đứng, Khương Gia Hy ngạc nhiên :"Bác, bác về khi nào vậy?"
- "Duật Hành thông báo cũng thật gấp, làm ta vội vàng bay về đây." Ông Phùng nói.
Khương Gia Hy nhìn anh, cô rất muốn có bác Phùng đến ngày hôm nay, nhưng sợ ông đang ở xa, tuổi đã cao nên phải hạn chế việc đi lại nhiều trên máy bay, ai ngờ được anh đã sắp xếp được chuyện này.
- "Ta chúc hai đứa mãi mãi hạnh phúc nhé! Phải sống thật tốt, vì hai đứa đã đến được với nhau như ước nguyện." Ông Phùng nói rồi uống cạn một ly.
Đường Duật Hành uống hết ly của mình rồi cầm lấy ly của cô :"Em đang mang thai, đừng uống."
Đường Gia Huy đi đến :"Hai người làm tôi bất ngờ quá nhỉ? Làm như ai sẽ cướp Gia Hy của cậu đi không bằng."
Đường Duật Hành cười nhạt, Đường Gia Huy chủ động cụm vào ly rượu của anh :"Chúc hạnh phúc."
Anh nâng ly uống một hơi nữa, từ khi buổi lễ đính hôn giữa anh và Thụy Nhan xảy ra thì tình cảm anh em bọn họ không đến mức gay gắt như trước, cũng có thể vì người phụ nữ bên cạnh anh mà thay đổi.
- "Em lên phòng chờ anh, gọi Tiểu Ngạn đến nói chuyện với cô ấy để gϊếŧ thời gian. Anh tiếp xong hết sẽ lên."
Khương Gia Hy nhíu mày :"Anh nhớ uống ít thôi nhé!."
- "Anh biết rồi." Đường Duật Hành nói.
Thật ra anh cũng không phải uống nhiều lắm, người chịu trận chính là Trần Vỹ, 1106 ly, anh ta không bỏ xót ly nào. Đường Duật Hành may mắn từ chối khéo được vài người, nhưng tính ra cũng đã uống khá nhiều.
Trên phòng, căn phòng tân hôn được thiết kế sang trọng, gam màu chủ yếu là đỏ, chiếc giường lớn được rải rất nhiều hoa hồng, ở một phía tường, tấm hình cưới của họ được treo lên, tấm hình che hết một phía tường vì kích cỡ lớn.
Khương Gia Hy khẽ cười, đẹp quá. Tiểu Ngạn đi vào :"Không làm cậu thất vọng chứ?"
- "Cậu làm sao?" Cô hỏi.
Tiểu Ngạn gật đầu ròi nói :"Ngồi xuống đây, để tớ tháo hết những thứ trên đầu cậu xuống, tẩy trang rồi đi tắm. Đang mang thai không nên tiếp xúc nhiều với son phấn."
Khương Gia Hy ngồi xuống, Tiểu Ngạn từ từ gỡ tấm màn màu trắng xuống, tiếp theo là bông hoa, cô nói.
- "Hôm nay cậu đẹp lắm đấy. Bộ váy cưới này..."
Khương Gia Hy cười hạnh phúc, chỉ cần nghĩ đến nó do chính tay anh thiết kế giành riêng cho cô thì cô đã thấy vui rồi.
- "Lát nữa ngồi yên nhé! Để mình xếp rượu ra đó nữa."
Khương Gia Hy nhíu mày :"Nhưng...bên dưới cũng đông khách như vậy, thêm trên đây anh ấy...sẽ say thật đấy."
- "Ngốc, say thì hắn mới không đụng vào cậu, không phải cậu sợ vậy sao? Bảo bảo cũng sợ mà, đúng không con yêu?" Tiểu Ngạn cảm thấy mình thật thông minh, cô cười vui vẻ nói.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bố váy ngủ màu hồng phấn được chuẩn bị sẵn, chiếc váy vừa vặn che đi mông cô, bên trên chỉ có hai sợi dây vải yếu ớt để làm trụ cho cả bộ váy.
Khương Gia Hy ngượng ngùng nói :"Hay...là mặc bộ khác đi...?"
- "Cần gì, hắn ta say rồi, không biết gì đâu. Đẹp quá."
Hai người nói chuyện đến tận khuya, lúc này cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Khương Gia Hy ra mở, thấy Lý Kiệt đang đỡ Đường Duật Hành say mèm đứng đó, dáng người thanh mảnh của anh ta gặp chút khó khăn.
Đường Duật Hành ngước mắt nhìn cô, thấy cô mặc bộ váy này thì khẽ nhíu mày. Lý Kiệt nói :"Cậu ta say rồi."
Tiểu Ngạn bưng khay rượu ra, trên đó là 10 ly lớn đã được rót đầy, cô nói :"Khoan đã, muốn bước vào thì phải uống hết số rượu này. Rượu đỏ may mắn, sẽ sinh con trai đầu lòng, tiếp theo là tiểu công chúa xinh đẹp, tình cảm vợ chồng mãi nồng nhiệt và hạnh phúc."
Khương Gia Hy nhìn Tiểu Ngạn, cô ấy giống mấy bà mai mối thời xưa quá.
- "Tiểu Ngạn, anh ấy đã say rồi." Cô nói, nhìn anh giống như đang không biết trời trăng gì nữa.
Tiểu Ngạn lắc đầu :"Không thì ba ly, đây là rượu mừng mà lại từ chối à?"
Đường Duật Hành khó khăn cầm lấy ly đầu tiền, bước chân hơi loạng choạng, Lý Kiệt anh gần như sắp không trụ vững, Khương Gia Hy thấy vậy liền đi đến đỡ lấy anh, cách một lớp vải mỏng, anh có thể cảm nhận được da thịt mát mẻ bên trong của cô.
Tiếp theo là ly thứ hai, cuối cùng là gục luôn tại đó. Tiểu Ngạn lắc đầu, chỉ mới hai ly, nhưng dù sao đã say rồi, cô yên tâm nói.
- "Mới chú rể vào trong."
Lý Kiệt khó khăn đỡ anh vào, đặt anh nằm xuống giường rồi nhìn Tiểu Ngạn :"Tên Trần Vỹ nhà cô cũng chẳng khá hơn là mấy đâu, xuống xem hắn thế nào?"
Nói rồi Lý Kiệt rời đi, Tiểu Ngạn bĩu môi, làm sao thì kệ hắn, không liên quan đến cô. Nhưng phải trả lại không gian riêng cho họ, cô quay lại nhìn Khương Gia Hy rồi ra hiệu "Ok" coi như an toàn.
Khương Gia Hy cũng khẽ thở phào, Tiểu Ngạn ra ngoài thuận tay đóng cửa lại. Bên trong căn phòng, Khương Gia Hy thấy anh đã ngủ đi thì yên tâm cúi người tháo cravat cho anh, ngủ như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Bất ngờ...
Tay anh dùng lực kéo cô nằm xuống cạnh mình, anh xoay người ôm gọn lấy cô tránh làm tổn thương bảo bảo, rồi mở mắt ra nhìn cô, kì lạ thay, ánh mắt đó hoàn toàn là của người tỉnh táo.
- "Anh..?" Khương Gia Hy ngạc nhiên nhìn anh :"Không phải anh say rồi sao?"
Bàn tay anh gạt một bên dây áo của cô xuống, bờ vai trắng noãn hiện ra, anh khàn giọng :"Nếu anh mà không giả say thật thì đêm nay làm gì có đêm tân hôn, em có thấy đêm tân hôn nào mà chú rể say không làm được gì không?"
- "Ưʍ..." Anh nói xong liền cúi đầu áp môi mình lên môi cô, bàn tay thô ráp ấy lướt trên da thịt mịn màng của cô, chiếc lưỡi còn nồng mùi rượu mạnh bạo càn quét trong khoang miệng cô.
Anh thở hắt :"Tiểu yêu tinh, hôm nay còn dám ăn mặc như thế này để câu dẫn anh sao?"
- "Em, không...Duật Hành, không được..." Bàn tay anh luồn vào trong váy ngủ của cô, nhằm một bên ngực mà bóp, nắn nhẹ nhàng.
Anh ghé sát vào tai cô :"Yên tâm, anh đã hỏi kĩ Lý Kiệt, anh sẽ nhẹ nhàng, không sao đâu."
Khương Gia Hy đỏ mặt, chuyện này mà anh cũng hỏi anh ta nữa sao? Cô biết giấu mặt vào đâu đây.
Anh trườn xuống hôn lên cổ cô, để lại những dấu vết mờ ám, cách một lớp vải mỏng anh nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngực cô, Khương Gia Hy khẽ ướn người lên vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
- "A...Duật Hành..."
Anh lùi lại, nơi đó bị ướt đẫm, bầu ngực phập phồng hiện ra sau lớp vải đó khiến anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.
Anh dùng lực xé bộ váy đi, Khương Gia Hy ngạc nhiên nhìn anh, chiếc váy bị anh xé nát, người gì mà thích dùng bạo lực như vậy.
Bàn tay anh di chuyển xuống dưới, ngón tay đặt trước huyệt động của cô, đã sớm ẩm ướt từ khi nào. Anh cười gian tà, tiếp tục mút nhẹ ngực cô.
- "A.." Cùng lúc đó một ngón tay của anh đi vào, tìm tòi, khám phá bên trong.
Đã lâu lắm rồi anh chưa được thưởng thức nó, thật sự rất tuyệt vời.
Sau màn dạo đầu kĩ càng, bên dưới cô đã đủ ẩm ướt thì anh mới cởϊ qυầи áo của mình ra, bên dưới căng cứng, đầu khấc rỉ ra một ít nước màu trắng.
Khương Gia Hy ngại ngùng ngoảng mặt đi chỗ khác, anh khẽ tách hai chân cô ra rồi đặt tiểu đệ mình trước cửa mình cô, ngón tay anh còn trêu đùa hạt ngọc nơi đó, khiến cô run rẩy, nước nhờn tiết ra càng nhiều hơn.
- "Ư....a....đừng...mà...a.." Cô rêи ɾỉ không ngừng, như một tiểu yêu tinh không ngừng câu dẫn anh.
Anh cúi người đưa tiểu đệ vào, hai cơ thể hòa hợp làm một, cảm giác thỏa mãn vô cùng.
- "Ư....ư...." Anh nhẹ nhàng ra vào bên trong cô, nhịp điệu rất chuẩn, không khiến cho cô thấy khó chịu.
Anh cũng cố gắng kiềm chế bản thân lại vì bảo bảo trong bụng cô, kết quả chỉ sau hơn một tiếng cô đã được an toàn.
Đường Duật Hành ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm :"Gia Hy, cảm ơn em."
- "Vì chuyện gì?" Cô mơ màng hỏi.
Anh cười :"Vì đã cho anh một gia đình."
Căn phòng còn loanh quanh mùi vị mờ ám của du͙ƈ vọиɠ, trên giường hai người hạnh phúc ôm lấy nhau. Trăng hôm nay tròn và to quá, rất sáng, nó như chiếu rọi cho sự hạnh phúc của hai người.
Sau bao nhiêu sóng gió, trắc trở, cuối cùng, cuối cùng thì họ cũng có được nhau và mãi mãi sống bên nhau.
Tiểu Ngạn đi xuống tầng dưới, nhìn thấy Trần Vỹ đã say như vậy thì cô rón rén chuồn đi, nhưng ai ngờ được.
- "Tiểu nha đầu, em đứng lại đó."