4 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn đang tối. Cánh cửa nhà mở ra, Đường Duật Hành từ từ bước vào, từng hành động nhỏ sợ cô sẽ thức giấc.
Bỗng nhiên anh dừng lại...
Dáng người mảnh khảnh ấy đang nằm ở ghế sofa, anh nhíu mày đi đến cạnh cô, cô ngốc này, biết lạnh còn không vào trong ngủ sao? Anh cúi người bế cô lên, đi lên cầu thang rồi tiến vào phòng ngủ.
Đặt cô xuống giường, anh cũng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn đắp cho cả hai. Khương Gia Hy nhíu mày vì mơ màng ngửi được mùi nước hoa, nhưng vì trong cơn buồn ngủ nên cô đành thϊếp đi.
Sáng hôm sau...
Khương Gia Hy tỉnh dậy, thấy anh đang ôm mình, cô khẽ cau mày, anh về từ lúc nào vậy?
- "Em dậy rồi sao?" Anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt ngái ngủ nhìn cô.
Khương Gia Hy nói :"Anh ngủ thêm một lát đi, em dậy nấu đồ ăn sáng."
- "Ừ." Anh đáp rồi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Khương Gia Hy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, bỗng cô cảm thấy hơi đau bụng, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay ôm lấy bụng mình, con của cô? Sao lại đau như vậy?
Bám vào bồn rửa mặt, cô thở đều đặn, lông mày nhíu lại.
Qua vài phút, cơn đau chấm dứt, cô đi ra ngoài, định bụng sáng nay sẽ đi đến bệnh viện. Lúc này anh anh cũng đã dậy, vào phòng vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi ra ngoài.
- "Đêm qua anh về lúc mấy giờ thế?". Cô gắp cho anh miếng cá rồi hỏi.
Đường Duật Hành trả lời :"Rất muộn." Rồi anh nói tiếp :"Từ giờ có lẽ anh sẽ về muộn như thế vài hôm, em vào phòng ngủ trước đi, đừng đợi anh ngoài này như đêm qua, bị cảm thì sao?"
- "Tại em lo cho anh." Cô thành thật đáp.
Anhh gắp miếng thịt cho cô :"Ai mượn em chứ? Ở nhà thì đến chỗ Tiểu Ngạn chơi, Trần Vỹ tuần này đi công tác, chắc cô ấy sẽ ở nhà của mình. Tránh tếp xúc nhiều với Joy Lia."
- "Sao anh biết cô ấy tên Joy Lia?" Khương Gia Hy khó hiểu hỏi, từ hôm qua đến giờ cô ấy không giới thiệu tên trước mặt anh, cũng không nói gì đến tên.
Đường Duật Hành thản nhiên :"Em thấy anh có cái gì không biết sao?"
Khương Gia Hy vẫn khó hiểu, gạt miếng thịt qua một bên, nhìn thấy nó cô cảm thấy lục phũ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn.
Sau khi ăn sáng, anh đến công ty như bình thường. Khương Gia Hy mang quần áo vào phòng tắm để thay, cô định cùng Tiểu Ngạn đến bệnh viện. Nhìn quần áo đã thay của anh treo trên giá, cô cầm lấy mang đến tiệm giặt ủi, nhưng...
Cô đã vô tình ngửi được mùi nước hoa rất nồng trên áo anh, thêm cả vết son trên cổ áo ấy. Cô không tin, nhưng là phụ nữ, chỉ cần nhìn cô cũng đủ biết đây là gì.
Mùi nước hoa này rất quen thuộc, hình như nó đã hiện diện trong kí ức của cô. Nhớ ra, cô nhớ ra rồi...
Là của Thụy Nhan?
Không thể như vậy, cô không tin là như vậy, chã nhẽ đêm qua anh nói về muộn là vì ở cùng Thụy Nhan sao? Hai mắt cô nóng lên, bàn tay che miệng mình.
- "Hức...."
Lúc này điện thoại trong túi reo lên, là Tiểu Ngạn gọi cho cô, không chần chừ, cô liền nghe máy :"Tiểu Ngạn...hức...."
- "Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc nữa rồi, Gia Hy, nín đi...cậu đang đâu? Mình đến chỗ cậu."
Chiếc áo sơ mi trắng của anh bị Tiểu Ngạn vò nát, thiếu điều cắt nó đi. Khương Gia Hy khóc cũng đã mệt, cô ngồi im lìm ở ghế sofa.
- "Cái tên khốn nạn này...bởi thế, trên đời này không ai tử tế cả..."
- "Cũng thật hao tâm tốn sức, ngày thì là cậu, đêm thì..."
Tiểu Ngạn vội dừng lại, nhìn sang cô :"Gia Hy, đừng khóc nữa..."
Khương Gia Hy đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, Đường Gia Huy đã từng nói Thụy Nhan rất có giá trị đối với anh, vậy bây giờ...?
Dù sao cũng đã sắp đến cuộc họp Hội đồng quản trị, anh làm như vậy là đang cứu lấy mình. Cô là một người phụ nữ yêu anh, cô nên phải hiểu anh, để anh theo đuổi sự nghiệp của mình.
Phải, cô nên làm như vậy. Nếu ở bên cạnh anh như thế này, họ không có gì trong tay thì sẽ sớm đổ vỡ thôi. Sự thật là như vậy.
- "Tiểu Ngạn, mình đến nhà cậu ở được không? Mình chẳng còn chỗ nào để đi cả." Cô nghẹn ngào nói.
Tiểu Ngạn gật đầu :"Trời ơi, cậu đúng ý mình rồi đó. Ngồi yên đó, mình đi lấy quần áo cho cậu. Đừng ảnh hưởng đến đứa bé."
Lúc đang gấp quần áo, Trần Vỹ gọi cho cô, nhưng cô ấy lại lờ đi, hừ, bạn thân với nhau sao? Cùng một ruộc cả, Tiểu Ngạn tiện tay tắt nguồn.
Đưa cô đến nhà mình, Gia Hy vào phòng ngủ nằm. Tiểu Ngạn cầm lấy điện thoại của cô, cái tên Đường Duật Hành này gọi gì mà lắm thế không biết?
"Bính boong...bính boong.." Có tiếng chuông cửa, Tiểu Ngạn đặt điện thoại xuống rồi tắt bếp, sợ món thịt sẽ bị biến dạng. Cô chạy ra ngoài :"Đến đây, đến đây."
- "Hử, là cậu?" Tiểu Ngạn nhíu mày nhìn Đường Duật Hành.
Anh xông thẳng vào trong :"Cô ấy đâu rồi?"
Cả ngày anh gọi cô không nghe, về đến nhà không thấy cô đâu, quần áo cũng không còn, anh lo lắng liền chạy đến đây. Anh chắc chắn cô sẽ ở đây.
- "Này, này, đứng lại." Tiểu Ngạn phải đóng cửa nên anh đã có cơ hội đi vào phòng ngủ, Tiểu Ngạn đành bĩu môi, rối ở đâu thì tự gỡ ở đó, cô chẳng quan tâm.
Nhìn một lần nữa rồi đi vào bếp. Đường Duật Hành bước vào phòng ngủ, đúng lúc cô đi từ trong phòng vệ sinh ra, cũng may đã lau sạch nước mắt, chỉ là đôi mắt còn đỏ hoe.
Anh đi đến, ôm chầm lấy cô :"Đồ ngốc này, em lại làm anh lo lắng nữa rồi."
Thấy cô không trả lời, anh buông cô ra :"Em sao thế? Lại khóc nữa à?"
- "Đừng buồn nữa, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Em khóc mãi như vậy mẹ em sẽ lo lắm, còn anh nữa."
Nước mắt vừa thu lại đã tiếp tục rơi, phải làm sao đây? Cô ích kỉ quá, ích kỉ đến mức chỉ muốn anh là của mình cô, không ai được dụng vào.
Anh có biết tim cô đau đến mức nào không?
- "Ngoan, đừng khóc. Tại sao lại chuyển đi như vậy?" Anh ôm lấy cô rồi hỏi.
Cô áp mặt vào ngực anh, rốt cuộc cô phải chịu đựng sự đau khổ này đến khi nào đây?
Cô không muốn mình và anh như mẹ cô, phải từ bỏ nhau ở tuổi trẻ, suốt quãng đời sống trong đau khổ và dằn vặt.
Lấy sự thờ ơ làm niềm vui.
Cô vòng tay ôm lấy anh, nức nở :"Duật Hành...em rất yêu anh, thực sự rất yêu..."