- "Cô không sao chứ?" Khương Gia Hy nhìn tờ lết quả xét nghiệm trong tay Joy Lia, biết cô đã có thai liền quan tâm hỏi.
Joy Lia vội cười :"Không sao, cảm ơn cô."
- "Đang mang thai đừng đi giày cao gót nhiều, sẽ không tốt." Khương Gia Hy thân thiện nói.
Joy Lia khẽ gật đầu, cô cười :"Được rồi, tôi phải đi đây. Nhớ bảo vệ tốt cho mình nhé! Đừng làm đứa bé sợ."
- "Được." Joy Lia đặt tay lên bụng mình, gật đầu.
Khương Gia Hy rời đi, cô khẽ nhìn theo, cô ấy đến đây để làm gì? Chả nhẽ?
Sau một loạt xét nghiệm, Khương Gia Hy cảm thấy hơi mệt, đầu óc có chút choáng váng, cô đi về phía băng ghế ngồi để bản thân bình thường lại. Lúc này một chai sữa đưa trước mặt cô.
Khương Gia Hy nhìn lên, là người phụ nữ vừa rồi. Cô đưa tay cầm lấy, ánh mắt như cảm ơn, Joy Lia ngồi xuống cạnh cô :"Ở đây nhanh có kết quả lắm."
- "Ừ". Khương Gia Hy đáp bằng giọng mũi.
Joy Lia khẽ cười :"Cô đến khám thai sao? Nhìn cô trẻ như vậy..."
Khương Gia Hy khẽ cười gượng, cô cũng chưa chắc là mình mang thai hay không?
Sau khi nói chuyện cùng Joy Lia cô trở về phòng bệnh, mẹ cô và ông Phùng vẫn ngồi đó nói những chuyện trước đây, cầm lấy lọ hoa, cô đi ra ngoài. Lúc này điện thoại trong túi reo lên.
Môi khẽ nở nụ cười hạnh phúc, cô nghe máy :"Hình như anh mới vừa rời đi."
- "Ừ. Cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế." Anh thành thật nói, ngồi trong phòng làm việc mà tâm luôn ở chỗ cô.
Khương Gia Hy bật cười, anh nhíu mày :"Em cười gì thế?"
- "Cười anh đấy." Cô nói :"Đường tổng, từ khi nào mà anh trở nên mất tập trung như vậy? Không sợ bị trừ lương sao?"
- "Từ khi yêu em." Đường Duật Hành thản nhiên nói, hai má cô hồng lên.
Khương Gia Hy khẽ cười :"Dẻo miệng, em không thèm nói chuyện với anh nữa." Cô nói rồi tắt máy, sau đó nhìn điện thoại trong tay, đứng cười ngây ngóc.
Hiện tại đối với họ như vậy là quá đủ rồi.
Điện thoại lại reo lên lần nữa, là số máy lạ, cô nghe :"A lô".
- "Gia Hy, mau về lại phòng bệnh đi, mẹ cháu lại phát bệnh rồi." Giọng của ông Phùng như nghẹn lại, lại thêm lo lắng.
Khương Gia Hy đơ người, nụ cười tắt hẳn, cô chạy vào thang máy. Đi đến trước cửa phòng bệnh, thấy mẹ con Khương Nhược Nhy đang ở đó, cô khẽ nhíu mày.
- "Bác, mẹ cháu sao rồi?"
Cả hai nhìn vào phòng bệnh qua tấm kính nhỏ ở cánh cửa, ông Phùng nói :"Vừa rồi bà ta đem đơn ly hôn đến bắt bà ấy kí."
Khương Gia Hy hiểu ra, cô như chết lặng, giờ phút này còn bàn đến cái chuyện đó sao? Cô đưa đôi mắt đỏ lừ của mình nhìn họ.
- "Các người thấy bà ấy chưa đủ đau khổ hay sao?" Cô lớn giọng hỏi :"Các người nghĩ làm như vậy sẽ vui sao?".
- "Tôi và mẹ chỉ đến đưa bà ấy kí, không ngờ...xảy ra chuyện này. Cũng đâu phải lỗi của chúng tôi." Khương Nhược Nhy đến phút này vẫn ngông cuồng, lớn tiếng.
Hai tay cô nắm chặt lại :"Tiền của các người tôi không có hứng thú, mẹ tôi chỉ cần ở bên cạnh bố, điều này ảnh hưởng gì sao?"
- "Tại sao lại không ảnh hưởng? Mẹ tôi bao nhiêu năm qua phải sống với thân phận vợ bé, được xem là tiểu tam bị người khác ghét." Khương Nhược Nhy nói.
Khương Gia Hy cười lạnh :"Vợ bé? Các người bao nhiêu năm qua được sống đúng cái nghĩa vợ bé đó sao? Nói ra chỉ để nực cười, bao nhiêu năm qua, mẹ tôi bị các người tôi xử thế nào, mẹ tôi bị các người chèn ép thế nào? Nhưng bà ấy không kêu ca một lời, các người vào sau nhưng sống theo kiểu sung túc như vậy. Còn tự kêu ấm ức, đừng khiến Khương Gia Hy tôi phải khinh các người thêm."
- "Khinh hay không thì tùy mày, kêu mẹ mày kí vào tờ giấy này đi." Bà ta vứt tờ giấy ly hôn vào mặt cô.
Tờ giấy rơi xuống sàn nhà, cô đưa chân giẫm lên nó, bà mẹ kế tức giận :"Thái độ gì thế?"
- "Muốn làm gì thì gọi bố đến đây, chỉ có các người, tôi không giải quyết." Khương Gia Hy nói rồi xoay người bước đi.
Mẹ kế cô cười lớn :"Cô nghĩ bố cô sẽ đến sao? Vì cô mà Khương thị bây giờ đang rối như tơ vò kia kìa, nhìn mặt còn chả thèm nhìn, ông ấy đặt chân vào làm gì nữa chứ?"
Hai tay cô nắm chặt lại :"Nếu vậy sẽ không có chuyện ly hôn xảy ra."
- "Khương Gia Hy, có phải đối với nhà họ Đường chị cũng như thế, mẹ thì mặt dày bám chúng tôi không tha, chị bây giờ cũng về đó bám Đường Gia Huy, Đúng là từ một ruộc."
- "Nói lại một lần nữa." Lúc này Đường Duật Hành bỗng ngang nhiên xuất hiện, câu chuyện vừa rồi anh đã loáng thoáng nghe gần hết, ánh mắt hằn lên nhìn Khương Nhược Nhy.
Hai mẹ con cô ta khẽ lùi ra sau, giống như có bàn tay vô hình sẽ bóp chặt lấy mình.
- "Các người nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, tôi rất vui mừng khi đứng cùng Gia Hy để nghe." Anh kéo cô vào lòng như để bảo vệ cô, muốn cô tránh khỏi những phong ba ấy.
Cô tủi thân áp vào ngực anh, bình yên của cô ở đây chứ đâu!
Hai mẹ con bà ta xanh mặt, Đường Duật Hành nhếch môi :"Nếu đã không nói lại lần nữa thì các người về đi, tôi xin tặng hai người một món quà, Khương Triệu sẽ nhận giúp."
- "Cậu có ý gì?" Bà ta khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.
Đường Duật Hành lạnh nhạt nói :"Về đó mà đợi, tôi sẽ không khiến các người thất vọng đâu." Nói rồi anh đưa cô rời đi khỏi chỗ này, để lại hai gương mặt ngu ngốc kia.
Anh cười lạnh, món quà không mấy đặc biệt đâu, chỉ là những bằng chứng nɠɵạı ŧìиɦ của bà ta, thêm cả bằng chứng Khương Nhược Nhy không phải con ruột của ông ta.
Làm vậy tuy có ác, nhưng nếu họ không sỉ nhục Gia Hy của anh thì anh sẽ không bao giờ làm gì họ.
Ở đời, ăn miếng trả miếng là chuyện bình thường.
17/1/2018
Thật sự rất muốn ra thêm nhiều chap, mà tại bận quá. Không có thời gian.