Khương Gia Hy khó hiểu nhìn ông tca, lão pháp sư Phùng nhìn sang ông Khương, ánh mắt đầy chất vấn, rồi nhìn sang mẹ của Khương Nhược Nhy. Năm đó ông thật hối hận khi để Hứa Hoa bên cạnh ông ta.
Lúc này Lý Kiệt, Trần Vỹ và Tiểu Ngạn cũng đến, trên người Lý Kiệt là chiếc áo bác sĩ màu trắng, anh ta được một y tá mở cửa cho vào, Khương Gia Hy muốn vào trong nhưng lại bị cánh cửa đóng lại, cô bất lực dựa vào người anh.
Tiểu Ngạn đi đến ôm lấy cô :"Gia Hy..."
- "Mình thực sự không muốn mẹ mình như vậy." Cô nức nở nói, Đường Duật Hành đỡ cô ngồi xuống dãy ghế bên cạnh.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, Tiểu Ngạn ngồi xuống :"Ngoan, đừng khóc nữa."
- "Phức tạp quá rồi nhỉ?" Anh đứng dậy để cô ngồi cùng Tiểu Ngạn, đi về phía Trần Vỹ, anh ta nhìn hai người phụ nữ đang ngồi ở ghế rồi nói.
Cậu thở dài :"Không phức tạp như tôi nghĩ."
- "Thử giải quyết xem nào." Trần Vỹ đưa ánh mắt thách thức, dáng vẻ cợt nhã ấy vẫn không cất đi.
Đường Duật Hành im lặng, tất nhiên cậu sẽ giải quyết, làm sao để mọi chuyện cứ rối như một mớ tơ vò như vậy được.
- "Tôi muốn nói chuyện với ông." Ông Phùng đi đến nói với ông Khương.
Mẹ của Khương Nhược Nhy vẫn chưa hiểu gì, tò mò nhìn họ. Cả hai ông đi ra chỗ khác nói chuyện.
"Cạch" Lúc sau cánh cửa mở ra, Lý Kiệt bước ra ngoài, mọi người đều đứng lên. Khương Gia Hy khẩn trương hỏi :"Mẹ tôi thế nào rồi?"
- "Vào nói chuyện với bà ấy một lát đi, đừng làm bệnh nhân kích động." Lý Kiệt nói.
Khương Gia Hy bước vào, Đường Duật Hành sợ cô khóc đến suy sụp liền chạy vào theo nhưng bị Lý Kiệt và Trần Vỹ cản lại :"Chưa đủ rối sao?"
- "Mẹ cô ấy thế nào rồi?" Anh suy nghĩ vài giây rồi nặng nề lên tiếng.
Lý Kiệt thở dài đáp :"Tình hình rất tệ, tôi nghĩ bà ấy không qua khỏi đâu. Bệnh nhân bị kích động rất mạnh, cơ thể phản ứng dữ dội."
- "Cậu nói cái gì? Mọi chuyện....bà ấy không thể như vậy..." Ông Phùng cùng ông Khương đã nói chuyện xong, quay lại thì nghe được tin này, ông Phùng kích động hỏi.
Đường Duật Hành thở dài, phải làm sao giúp cô vượt qua được cú sốc này đây. Đến anh cũng không thể chịu đựng, thử hỏi một người yếu ớt như cô làm sao có thể?
- "Mọi chuyện thực sự như vậy." Lý Kiệt trả lời ông Phùng.
Bên trong, Khương Gia Hy từ từ đi đến chỗ mẹ mình :"Mẹ."
Ngón tay bà yếu ớt chỉ vào cô, hô hấp khó khăn :"Ra...."
- "Mẹ...mẹ đừng như vậy. Đừng kích động." Cô nắm lấy tay bà, cầu xin nói.
Mẹ cô khó thở, ánh mắt xa lạ nhìn cô :"Đi ra...."
- "Mẹ ơi, con xin mẹ. Con biết mẹ sẽ trách con...nhưng con thực sự rất yêu anh ấy...giống như mẹ yêu bố vậy." Bao nhiêu năm nay cô làm sao không nhìn ra được chứ, mẹ cô xem bố cô như cả mạng sống, chỉ có ông ta là hờ hững lạnh nhạt với mẹ, khiến bệnh của bà trở thành tâm bệnh.
Mẹ cô rơi nước mắt, lồng ngực khó thở. Khương Gia Hy khẩn trương nói :"Mẹ đừng như vậy...con xin lỗi..."
"Cạch" Lúc này cửa mở ra, ông Phùng và ông Khương đi vào, Đường Duật Hành đỡ lấy cô, ánh mắt và phần cung kính nhìn bà, bà ngoảnh mặt đi nơi khác.
- "Gia Hy, anh đưa em ra ngoài cho mọi người nói chuyện."
Khương Gia Hy lắc đầu :"Em muốn ở lại..."
Cậu ôm lấy cô, xoa vai cô :"Ở lại thì không được khóc, mắt em đã sưng lắm rồi."
- "Bà ơi, đã lâu lắm rồi..." Ông Phùng cẩn thận gọi bà, quả thực như một giấc mơ, bao nhiêu năm ông vất vả tìm bà đến tận bây giờ mới gặp được thì đã sắp âm dương cách biệt.
Mẹ cô xúc động, nước mắt rơi xuống. Bà không thể ngờ được đến bây giờ trong tình cảnh này bà lại gặp người đàn ông năm ấy, bà cảm thấy xấu hổ, nhục nhã, năm xưa bà rời khỏi ông chỉ để đi theo người mình yêu đến tận xương tủy, nhưng giờ thì...
Gặp ở hoàn cảnh này, bà không can tâm.
Khương Gia Hy sịt mũi, đứng im bên cạnh nhìn họ, cô luôn được cậu đỡ lấy một cách nhẹ nhàng.
Ông Phùng hai mắt đỏ hoe :"Tôi đã tìm bà lâu lắm rồi...nhưng chỉ có thể tìm thấy con gái bà, còn bà thì đến tận bây giờ tôi mới được gặp."
Tất cả các ánh mắt đổ về phía Khương Gia Hy, nhất là mẹ cô, khi nhìn thấy cô đang dựa vào ngực anh càng tức giận.
Ông Khương lớn tiếng :"Vì nó mà Khương thị ngay chiều này cổ phiếu bị rớt giá, tất cả các hợp đồng đều bị ủy...Khương gia không có đứa con gái như nó."
- "Ông ăn nói hàm hồ gì vậy, nó là con gái ruột của ông. Khương Triệu, ông hãy đáng mặt đàn ông đi. Năm xưa tôi rời đi không phải vì thua ông ở điểm nào, chỉ vì người bà ấy yêu là ông, nhưng lúc đó tôi nghĩ ông sẽ cho bà ấy một cuộc sống hạnh phúc." Ông Phùng tức giận nói.
Khương Gia Hy và Đường Duật Hành mơ hồ hiểu ra mọi chuyện, thì ra là một mối tình từ lúc trẻ, đến tận bây giờ vẫn còn quyến luyến, bịn rịn.
- "Ông có quyền quản sao?" Ông Khương hừ một tiếng rồi nói.
Ông Phùng tức giận, một bàn tay khẽ ngăn lại, mẹ cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa :"Đừng trách ông ấy...là tôi, tất cả là tôi...đừng trách ông ấy..."
Đến cuối cùng mẹ cô vẫn cố chấp theo đuổi cái tình yêu này, cô không biết mẹ cô đã mệt chưa, nhưng cô thì mệt lắm rồi, mệt đến mức không thể thở nổi.
Ông Phùng không can tâm nhưng phải nhịn xuống, ông thở dài, sau bao năm, sau bao chuyện, ông vẫn mãi là kẻ thua cuộc. Nhưng không sao, giờ được nhìn thấy bà là ông mãn nguyện lắm rồi. Chỉ là đến lúc được nhìn thì đã quá muộn.
- "Tôi ra ngoài trước đây." Ông Khương lạnh nhạt nói, mẹ cô nhìn theo đến khi cánh cửa đóng lại.
Khương Gia Hy như người mất hồn, mẹ cô đã như vậy nhưng ông ta vẫn chẳng đoái hoài đến. Đường Duật Hành tất nhiên hiểu cảm giác cả cô, năm xưa mẹ anh cũng như vậy, bố anh cũng như vậy, anh thật sự không thể chịu nổi.
Huống chi là cô.
- "Ông về đi, đừng ở đây lâu, kẻo vợ ở nhà lại trách tôi." Mẹ cô yếu ớt nói, không muốn dính dáng đến những chuyện lằng nhằng.
Ông Phùng thở dài, từ lúc bị tai nạn đó ông luôn sống một mình, chưa từng có ý định lập gia đình, cũng như chưa từng có ý định sẽ yêu ai khác ngoài bà.
- "Tôi...vẫn luôn một mình như vậy, để đợi bà..."