Xe dừng trước khu chung cư F3, cậu bước xuống xe, mở cửa cho cô, Khương Gia Hy vẫn ngồi im, ngay cả dây an toàn cũng chưa tháo ra, cô nhìn cậu.
- "Tôi muốn về nhà."
Đường Duật Hành bất lực với cái tính quật cường này của cô, cậu cúi người tháo dây an toàn ra cho cô rồi bế ngang cô lên. Khương Gia Hy giật mình vội giãy giụa :"Cậu định làm gì? Mau thả tôi ra."
Người bảo vệ lần trước thấy anh liền tươi cười đi ra :"Đường thiếu gia, anh lại đưa bạn gái về nữa sao?"
- "Ừ, lái xe vào hầm giúp tôi." Cậu trả lời, nghe người bảo vệ nói câu này, trong lòng cậu rạng rỡ hơn hẳn.
Khương Gia Hy khẽ đẩy cậu ra, Đường Duật Hành ôm chặt lấy cô :"Em sẽ rớt đấy."
Vừa nói cậu vừa xốc cô lên, Khương Gia Hy hoảng sợ vội ôm lấy cổ cậu. Người bảo vệ nịnh bợ :"Bạn gái giận dỗi sao? Đường thiếu gia, đàn ông mà..tất nhiên biết cách làm phụ nữ nguôi giận."
Đường Duật Hành cười, bế cô đi vào trong. Bị vài người đi từ trong thang máy bước ra nhìn, cô khó chịu nói :"Cậu thả tôi ra đã, tôi sẽ không chạy mất đâu."
- "Xem em có dám?" Cậu nói rồi cúi người ấn số tầng, Khương Gia Hy ngượng ngùng cụp mắt xuống.
Đường Duật Hành khẽ nói :"Từ giờ ăn thêm vào, em nhẹ quá rồi đấy?".
Khương Gia Hy cắn môi, nhắc mới nhớ, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì. Thang máy mở ra, Đường Duật Hành bế cô ra ngoài, nhập mật khẩu rồi đi vào trong, nhằm thằng phòng ngủ bước lên lầu.
- "Cậu thả tôi xuống...cậu định đi đâu?" Nhận thấy ý đồ của cậu, cô lắp bắp nói.
- "Dạy dỗ lại em." Cậu nói rồi đi vào, đặt cô nằm xuống giường. Khương Gia Hy định ngồi dậy thì bị cậu cảnh cáo :"Em tốt nhất nên ngoan ngoãn."
Khương Gia Hy đề phòng nhìn cậu, Đường Duật Hành nho nhã tháo cravt ra rồi cởi chiếc áo khoác vest, tiếp theo là hai khuya áo ở cánh tay, ánh mắt cậu luôn nhìn chăm chăm về cô như sư tử đang nhìn con mồi của mình.
Tiếp theo cậu đè cô xuống giường, hai chân cậu kep chặt hai chân cô, không cho cô có cơ hội phản kháng, hơi thở nam tính cùng mùi rượu vang phà vào mặt cô khiến cô thấy nóng ran cả người.
Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống cổ cô, cậu cởi chiếc áo của cô ra, hôn dần xuống bên ngực, động tác vừa nhanh vừa gấp gáp. Khương Gia Hy cắn môi, hai tay đặt lên vai cậu, yếu ớt đẩy ra.
- "Ưʍ.." Đến cuối cùng không kìm được cô đã rên lên một tiếng, sự tấn công của cậu cô không thể đỡ nổi.
Đường Duật Hành nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đưa miệng mút từng ngón. Khương Gia Hy thở gấp, mắt mờ đi, lí trí của cô dần dần bị cậu đánh bay mất.
Buông những ngón tay mảnh khảnh của cô ra, cậu cúi đầu hôn lên môi cô, Khương Gia Hy khẽ hé môi để lưỡi cậu đi vào. Nhận được tín hiệu, bàn tay cậu càn rỡ đi xuống bên dưới của cô.
Chiếc váy rơi xuống sàn nhà, trên người cô chỉ còn độc chiếc quần trong màu hồng xinh xắn. Đường Duật Hành hôn lên trán cô, dần hôn xuống mắt rồi mũi, môi, vừa hôn, ngón tay cậu đặt trước huyệt động các một lớp vải khẽ day day.
Người cô run lên bần bật, hai mắt mờ đi, đến cuối cùng phát ra những âm thanh đầy nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ.
Da đầu cậu căng cứng, bên dưới hùng dũng đứng lên, không thể chịu đựng được nữa, cậu cởi chiếc thắt lưng ra, âm thanh ám muội này khiến mặt cô càng đỏ hơn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại mong chờ...
Mong chờ sao?
Cô mong chờ điều gì cơ chứ?
- "Em tốt nhất nên tập trung." Đường Duật Hành để hai chân cô kẹp hông mình, đặt tiểu đệ to lớn trước cửa mình cô, khàn giọng nói rồi ưỡn người đi thẳng vào trong.
- "A..."
Hơi thở cậu nặng nề, tuy nơi này đã bị Đường Gia Huy đụng qua, nhưng thực sự vẫn còn rất khít...
Khương Gia Hy nắm lấy cánh tay cậu, hơi nhíu mày vì nơi này cũng lâu rồi chưa quan hệ, nên cô thấy vẫn rất khó khăn như lần đầu tiền.
Cố gạt suy nghĩ đó qua một bên, Đường Duật Hành cúi người hôn lên môi cô, bên dưới ra vào nhẹ nhàng.
Tầm mười phút sau, mồ hôi cả hai đã nhễ nhãi chảy ra, gar giường ướt đẫm, cậu lật úp cô nằm xuống rồi đi vào từ phía sau, hơi thở trầm đục đó phả lên đỉnh đầu cô, những giọt mồ hôi rơi xuống tấm lưng mịn màng của cô.
- "Ưʍ..." Khương Gia Hy nắm lấy drap giường, không hiểu sao họ đang gần gũi như thế này nhưng cô chẳng thấy chút mãn nguyện nào?
Thậm chí những cảm giác trước đây cô cảm nhận được bây giờ cũng không có, cũng có thể vì ngay mai là ngày cậu đính hôn.
5 giờ chiều...
Đường Duật Hành đã âu phục chỉnh tề đứng trước cứa sổ, ánh mắt trầm xuống, sâu xa không thấy đáy. Bàn chân nhẹ nhàng dảo bước về chỗ người phụ nữ đang nằm trên giường kia, cô vẫn đang ngủ sây.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, không biết là đang mơ đến chuyện gì, nơi khóe mắt còn có giọt lệ rơi xuống. Ngón tay lạnh của cậu đặt giữa hàng lông mi, nhẹ nhãng xoa dãn đều ra, lau đi nước mắt cho cô.
Đến cậu cũng chẳng thể tưởng tượng được tương lai sau này của họ, thì biết phải nói với cô thế nào cơ chứ.
Cúi đầu xuống, cậu áp môi mình lên môi cô, môi cậu lúc này hơi lạnh, nụ hôn đầy quyến luyến, lưỡi cậu đi sâu vào, dường như hôn bao nhiều cũng không đủ.
Buông cô ra, cậu dứt khoát đứng dậy, kéo chăn lại cho cô rồi đi ra khỏi nhà, có lẽ lây là lần cuối cùng cả hai lui lại nơi này.
Khương Gia Hy mệt mỏi thức giấc, quần áo của cô đã được thay mới, căn phòng trống trải khiến cô bất giác thấy sợ hãi, tuyệt vọng.
Cậu đi đâu rồi?
- "Duật Hành." Cô không kìm được mà thốt lên gọi cậu, mặc kệ sự đau rát phía dưới, cô bước xuống giường tìm cậu.
Nhưng đáp lại cô là sự yên tĩnh đến đáng sợ...
- "Duật Hành." Giọng cô như sắp khóc, nhìn xung quanh, cuối cùng nước mắt rơi xuống.
Cậu đi rồi, thực sự đã đi rồi. Kể từ giờ mối quan hệ này sẽ như bọt sóng biển, sẽ vỡ tan, không bao giờ có thể hợp lại.
Cô ngồi sụp xuống, úp mặt khóc, không thể chấp nhận nổi, mới vừa đây họ còn ở bên nhau, trải qua sự nồng nhiệt như vậy...
Thế nhưng, bây giờ....
Không biết khóc đến khi nào, chỉ biết đến khi mắt cô sưng đỏ lên, giọng khàn đi, cô mới đứng dậy, động tác bất lực, cầm lấy túi xách rồi rời đi.