Khương Gia Hy nhíu mày, trong lòng trổi dậy sự lo lắng, họ chỉ cách thế giới bên ngoài một cánh cửa duy nhất, mọi người đều đang có mặt ở nhà, bất kể lúc nào cũng sẽ có người giúp việc qua lại dọn dẹp, còn nói Thụy Nhan sẽ tìm cậu, nếu ai đó thấy họ như vậy...
Cô khẽ đẩy cậu ra, đường Duật Hành luồn tay vào trong áo cô, cắn nhẹ lên môi cô như đang trừng phạt sự kháng cự ấy :"Cất ngay bản tính mèo hoang của em đi."
- "Đừng...anh đừng như vậy.." Cô nắm lấy cánh tay đang trong áo mình, giọng nói như cầu xin :"Đừng như vậy...họ sẽ..."
Đường Duật Hành liếm nhẹ đôi môi khô khốc vì sợ hãi của cô :"Em sợ điều này đến vậy sao? Vậy cứ tiếp tục nằm im mà sợ đi, còn lại để tôi làm là được rồi."
Khương Gia Hy cắn môi, nói kiểu gì vậy chứ? Hai má cô đỏ lên, bàn tay bên trong áo cô đã bắt đầu hoạt động, bàn tay cậu bóp nhẹ một bên ngực cô, ngực cô không to lắm, chỉ vừa lòng bàn tay cậu, nhưng lại rất tròn trịa và mềm mại, cảm giác ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Khương Gia Hy khẽ run rẩy, cậu cười rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, cảm nhận được ý đồ của cậu, Khương Gia Hy vội ngăn cản.
- "Anh đừng để...như vậy." Giọng cô nức nở vì bị cậu khơi dậy du͙ƈ vọиɠ.
Đường Duật Hành hiểu ra, liền tạm chấp nhận cho cô, môi cậu di chuyển xuống ngực cô, đánh dấu chủ quyền ở phần ngực đảy đà ấy. Cậu cời chiếc áo của cô xuống hơn nữa rồi xoa nhẹ hông cô.
Hai mắt dần mờ đi, Khương Gia Hy bị cậu dẫn dắt vào thế giới du͙ƈ vọиɠ, hai tay cô quàng nhẹ lấy cổ cậu, đôi môi bị hàm răng cắn đến đỏ ửng lên.
Một bàn tay cậu phạm thượng đi vào trong váy cô, kéo nhẹ chiếc váy vướng víu ra, sau đó là chiếc qυầи иɦỏ, một ngón tay cậu bắt đầu khám phá nơi huyệt động kia.
Cô vốn rất nhạy cảm, chỉ cần động chạm cũng khiến cho bên dưới ẩm ướt, điều này khiến cậu rất hài lòng, hôn lên môi cô một lần nữa, hai ngón tay khẽ tách huyệt động ra, rồi một ngón từ từ đi vào.
- "Ưʍ..." Khương Gia Hy ưỡn cong người, thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng.
Đường Duật Hành thở mạnh một tiếng, cởϊ qυầи mình ra rồi đưa cự long cứng rắn và nóng ấm vào bên trong.
- "A...nhẹ chút..." Cô ôm lấy cậu, cứ thế Đường Duật Hành đưa cô chìm dần trong thế giới nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, nhưng cậu không dám để bản thân mình mất kiểm soát như những lần trước, vì giờ họ đang không ở trong thê giới riêng tư của mình.
Sau khi cậu rời đi, Khương Gia Hy bước vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng rồi ra ngoài, cô ra ghế sofa nằm xuống, mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không hay.
Tiểu Ngạn bước xuống từ một chiếc xe taxi, trên người cô là bộ váy hàng hiệu phiên bản có số lượng trên thế giới, chiếc túi da cũng thuộc hạng đắt đỏ, những thứ này đều nhờ vào tiền lần trước của Trần Vỹ cả.
Tiểu Ngạn bước vào trong quán bar, tiếng nhạc lấn át đi không khí yên tĩnh bên ngoài, Tiểu Ngạn thích thú gọi một ly rượu whisky, khẽ nghiêng người, cô uống một ngụm rồi đứng dậy đi ra chỗ đám người đang nhay nhót ngoài kia.
Khẽ uốn mình, cô nhanh chóng trở thành tâm điểm ở đó, đám đàn ông vây quanh lại chỗ cô. Tiểu Ngạn khẽ lắc mình, từng đường cong hiện ra sau bộ váy bó sát người.
Bên này, một ánh mắt chim ưng đã quan sát từ khi cô bước vào. Trần Vỹ lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi uống một ngụm hết sạch, nha đầu, chúng ta gặp lại nhau rồi.
- "Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?" Trần Vỹ nhìn chăm chăm vào cô rồi hỏi Lý Kiệt.
Lý Kiệt nhàn nhạt nói :"Không có."
- "Tôi thì có đấy, tôi phải đi tìm tiểu mĩ nữ của mình đây, chơi vui vẻ nhé!."
Lý Kiệt cười nhạt rồi nâng ly nước lọc lên, Trần Vỹ nói với tên vệ sĩ phía sau lưng mình vài câu rồi rời đi, trước khi đi, ánh mắt anh ta dán chặt lên người cô, nụ cười thích thú.
Đường gia...
Khương Gia Hy ngủ một giấc đến tận gần tối mới tỉnh lại, cô bước xuống lầu, mọi người đang chuẩn bị dùng bữa tối, chỉ còn Thụy Nhan ở lại.
- "Chị Hy, chị dậy rồi sao? Chị mệt đấy ạ?" Thụy Nhan gắp miếng thịt vào bát của Đường Duật Hành rồi cười hỏi.
Khương Gia Hy gật đầu, ngồi xuống cạnh Đường Gia Huy.
Anh ta gắp một chút đồ ăn vào bát cô rồi nhìn Đường Duật Hành bằng ánh mắt khiêu khích. Cậu vẫn không biểu cảm gì, chỉ nâng ly rượu vang của mình rồi uống một ngụm.
Kết thúc bữa tối, Khương Gia Hy nhận được điện thoại của hộ lí rằng mẹ cô đã tỉnh. Thay quần áo sau đó cô đi xuống nhà.
- "Mẹ, con muốn đến bệnh viện...mẹ con...bà ấy..."
Ông Đường gật đầu :"Mẹ con tỉnh rồi sao?".
- "Vâng". Cô nắm nhẹ góc váy của mình rồi nói.
Bà Lâm lên phòng gọi điện cho pháp sư Phùng, sau khi nói chuyện, bà xuống lại phòng khách. Khương Gia Hy đứng dậy.
- "Con có thể...?"
Bà Lâm gật đầu :"Được rồi, con đi đi. Sáng mai tài xế sẽ đến đón con".
- "Vâng, con đi đây". Cô nói rồi rời đi.
Sau khi đưa Thụy Nhan về, cậu đến quán bar chỗ Lý Kiệt hẹn, cậu đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi đi vào trong.
- "Còn một tên nữa đâu?". Cậu ngồi xuống, vắt chéo chân rồi hỏi.
Lý Kiệt dựa người ra sau :"Cậu ta bảo đi tìm tiểu mĩ nữ của mình".