Ăn sáng xong đã là 9 giờ 30 phút, Khương Gia Hy dọn dẹp lại chỗ bếp rồi đi ra phòng khách cầm lấy túi của mình :"Tôi phải về rồi, mẹ cậu giờ này chắc cũng gần về đến nhà."
Đường Duật Hành nhíu mày, tay đang cầm tờ báo cứng lại, cậu không hề thích mối quan hệ vụиɠ ŧяộʍ như vậy một tí nào, lúc nào cũng phải xem xét xung quanh, đề phòng tất cả. Nhưng biết phải làm sao, ngoài như vậy, họ còn cách nào khác sao?
- "Lại đây." Cậu đặt tờ báo xuống, miệng phát ra hai từ rồi ngồi im nhìn cô, ánh mắt như con sư tử đang rình rập con mồi. Mà cô lại chính là con mồi của cậu.
Khương Gia Hy cắn môi, biết sẽ có nguy hiểm nhưng chân không kìm được mà bước về phía cậu, chết mất thôi, cô hoàn toàn mất tự chủ khi ở bên cạnh cậu.
Đường Duật Hành kéo cô ngồi lên đùi mình :"Em không nhớ tôi sao? Một tuần qua?"
Khương Gia Hy cứng miệng, không biết trả lời như thế nào, nhớ chứ! Thật sự là rất nhớ nhưng cô vẫn cố gắng bình thản sống qua từng ngày. Nhưng nếu nói ra là nhớ thì sẽ bị cậu chê cười, nói không nhớ thì thực sự trái với lòng.
- "Tôi...muộn rồi...cậu đưa tôi về...ưʍ..." Đường Duật Hành đỡ lấy gáy cô, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng và ướŧ áŧ. Khương Gia Hy khẽ đẩy cậu ra.
Đường Duật Hành buông cô ra, ánh mắt sâu xa, hơi thở khàn đặc :"Sao vậy?"
- "Tôi không muốn bị mẹ cậu làm khó, chúng ta đã ra ngoài hơn 2 tiếng rồi." Giọng cô như sắp khóc, biết từ chối cậu sẽ khiến cậu không vui, bản thân cũng thấy có gì đó giằng xé, nhưng cô không muốn mẹ chồng cô lấy chuyện cô ra ngoài để làm khó mình.
Đường Duật Hành hơi xót, đành thả cô ra, đứng dậy cầm áo khoác :"Được rồi, vậy chúng ta về."
Cả hai bước ra khỏi căn hộ, Đường Duật Hành nắm lấy tay cô, Khương Gia Hy lúc đầu tránh né, sau đó đành lẳng lặng đồng ý. Cả hai bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại. Lúc này sau một góc tường nào đó, Khương Nhược Nhy nhìn những bức ảnh mình chụp được trong điện thoại rồi cười mãn nguyện, nụ cười cũng không kém phần chết chóc.
Khương Gia Hy, lần này có bằng chứng xác thực, xem cô trốn đi đâu. Bày đặt thanh cao, tôi khinh! Hừ.
Đường Duật Hành lái xe đi vào đường cao tốc, Khương Ga Hy nhìn ra bên ngoài, bầu không khí im ắng ngột ngạt khiến cô thật muốn nhanh chóng thoát khỏi nó. "Tít...tít...tít.."
- "Điện thoại của em." Đường Duật Hành thấy cô mãi nhìn ra bên ngoài, hồn như thể đang ở trên những ngọn nhà cao tầng ngoài kia, điện thoại reo cũng không biết. Cậu gõ nhẹ đầu cô.
Khương Gia Hy giật mình, cầm lấy điện thoại trong túi xách :"Alo, mình nghe đây."
Tiểu Ngạn nhàm chán nằm trên giường lăn qua lăn lại, từ ngày gôm được mớ tiền của tên biếи ŧɦái khốn nạn kia cô chẳng thèm đi làm, tiền này ăn không biết đến khi nào. Như vậy thành ra quá nhàm chán nên quyết định gọi cho bạn mình, phải đi mua sắm, dù sao cũng sắp đến lễ Giáng sinh rồi.
- "Tiểu Hy xinh đẹp, cậu rảnh không? Ra ngoài với mình đi, đi mua đồ nhé!/"
Khương Gia Hy nhìn cậu rồi nhìn ra bên ngoài :"Xin lỗi, nhưng hôm nay có lẽ tớ không ra ngoài được, có thể để bữa khác không?"
- "Aiza, buồn thật đấy. Thôi, tớ ở nhà ngủ tiếp vậy. Bye nhé!."
Lúc cô tắt máy thì xe cũng đã dừng ở trước cổng biệt thự, Khương Gia Hy mở cửa bước xuống xe, quay lại nhìn cậu đang ngồi ở đó :"Cậu không về sao?"
- "Tôi có việc bận, em vào đi." Đường Duật Hành tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông, là Thụy Nhan gọi đến, ánh mắt nhìn cô rồi nói.
Khương Gia Hy gật đầu bước vào trong. Đường Duật Hành đeo tai nghe vào, chân nhấn ga, chiếc xe tiếp tục lao đi. Xe cậu vừa rời đi thì xe của bà Lâm chạy vào biệt thự, đỗ lại ở hầm xe. Khương Gia Hy thầm thở phào, cũng may cho cô.
Đường thị...
Đường Gia Huy đang kí văn kiện thì cánh cửa vang lên tiếng động, không ngẩng đầu lên, anh ta chỉ lạnh nhạt nói :"Vào đi."
- "Đường tổng, có một bưu phẩm gửi cho anh." Thư kí của anh cầm một hộp được gói kĩ càng.
Đường Gia Huy cau mày :"Được rồi, để đó đi. Ra ngoài."
- "Vâng." Thư kí nói rồi đi ra, sẵn tiện đóng cánh cửa lại.
Đường Gia Huy cầm lấy, cẩn thận mở nó ra, bên trong là vài tấm hình và một chiếc thẻ nhớ, gân tay anh ta nỏi lên khi nhìn thấy nội dung bức ảnh đó chính là Khương Gia Hy và một người đàn ông tay trong tay đi vào thang máy.
Bóng lưng đó trông rất quen thuộc, nhưng anh ta không thể đoán ra nổi, phía sau bức hình có ghi dòng chữ :"Bằng chứng phạm tội của vợ ngài."
Đường Gia Huy vò nát bức hình trong tay, số người biết anh và Khương Gia Hy là vợ chồng rất ít, những người biết được đều là những người thân thích, biết anh bị cắm sừng như vậy, còn đâu danh dự của Đường Gia Huy anh.
Bàn tay cứng đờ lắp chiếc thẻ nhớ vào máy tính, bên trong phát lại cảnh hai người họ nắm tay đứng trong thang máy, cảnh quay này bị cắt lại trong camera. Kiểu quay trực diện như vậy đã giúp anh nhìn rõ người nhân tình của cô ta.
Đường Duật Hành?
Hai mắt anh ta long sòng sọc, gân trán giật đùng đùng, bàn tay nắm chặt lại, hất số văn kiện xuống đất. Anh ta bước ra khỏi phòng làm việc.
Các người sẽ phải hối hận vì những gì đã làm, dám dắt mũi Đường Gia Huy tôi.