Gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô áp vào ngực cậu, không hiểu sao cậu lại có cảm giác mãn nguyện như vậy. Cậu khó khăn nhập mật mã rồi chỉnh lại tư thế của cô.
"Cạch" Cánh cửa mở ra, cậu đá nhẹ cánh cửa rồi đi vào, tiếp tục dùng chân đóng cánh cửa lại.
Căn phòng được thiết kế theo kiểu châu Âu, vừa cổ điển vừa sang trọng, vừa rất thu hút người nhìn, mọi đồ vật đều được sắp xếp gọng gàng, ngăn nắp.
Căn hộ có một mùi thơm rất đặc trưng, cậu bế cô đi lên cầu thang, bên trên có một phòng ngủ rất riêng tư và rộng rãi, thoải mái. Đặt cô lên giường, vì bị thay đổi hoàn cảnh đột ngột nên Khương Gia Hy bị thức giấc.
Đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, cô nhìn xung quanh, rồi nhìn gương mặt anh tuấn của cậu :"Chúng ta đang ở đâu?"
- "Ở nhà tôi, nếu buồn ngủ thì ngủ đi." Cậu rút tay ra khỏi gáy cô, đứng thẳng lưng dậy.
Khương Gia Hy ngồi dậy :"Không được, đã muộn rồi, tôi phải về nhà."
- "Đâu phải tự nhiên tôi có thể đưa chị đến đây, về phía mẹ cả tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho chị rồi." Đường Duật hành vừa nói vừa cởi khya áo ở cánh tay mình, tiếp theo là những cúc áo khác.
Khương Gia Hy nhìn xung quanh phòng ngủ :"Đây là nhà của cậu sao?"
- "Tôi không có bị bệnh mà đưa chị nào nơi của người khác, muốn làm gì sẽ rất nguy hiểm." Vừa nói kèm theo tiếng thắt lưng, khiến cho cô đỏ mặt, khẽ cắn môi.
Đường Duật Hành bước thẳng vào phòng tắm, Khương Gia Hy đi xuống giường, khám phá phòng ngủ của cậu.
Cô đi đến chiếc bàn để đồ, hai mắt bỗng sáng lên, đây chính là sợi dây chuyền của cô, tại sao nó lại nằm ở chỗ cậu, chả trách cô tìm không ra, căn bản là cô không nhớ tại sao nó lại nằm ở chỗ cậu.
"Cạch" Lúc này cánh cửa phòng tắm mở ra, cậu bước ra ngoài, trên người là chiếc áo choàng tắm, thấy cô đang cầm sợi dây chuyền, cậu khẽ nhíu mày, cậu quên cất nó đi rồi.
- "Tại sao nó lại ở đây?" Cô mơ màng hỏi, vẫn chưa thể nào nhớ ra được.
Cậu đi đến :"Sau khi trở thành phụ nữ thì trí nhớ liền bị giảm vậy sao?"
Gương mặt cô đỏ lên, ý cậu là gì chứ? Đường Duật Hành thở dài, dù sao cũng nên để vật về với chủ, cậu cầm cũng chẳng để làm gì.
- "Quay người lại." Cậu cầm lấy sợi dây chuyền từ tay cô, mở chốt ra, Khương Gia Hy quay người lại, cậu vén mái tóc dài của cô sang một bên rồi đeo vào cho cô.
- "Chị nghĩ sao nếu đổi sợi dây chuyền này." Thật ra trong ngăn tủ của cậu đang có một sợi dây chuyền bạc rất đẹp, là quà của một đối tác, vốn là sẽ tặng cho cô.
Khương Gia Hy cắn môi, rồi đáp :"Mẹ cậu nói sợi dây này rất quan trọng, tôi phải đeo nó, không thể thay thế được."
Cậu không nói gì, đi qua cô rồi cầm bao thuốc lá lên :"Nếu chị định để người dơ đi ngủ đi cứ leo lên giường, còn không thì vào tắm đi."
- "Thật ra...tôi muốn nói....cậu đừng hút thuốc nữa." Cô biết mình không có quyền cấm cậu làm gì, nhưng thấy cậu hút thuốc cô không yên tâm lắm, nó rất hại sức khỏe.
Đường Duật Hành quay lại nhìn cô, bàn tay cầm điệu thuốc khẽ khựng lại, cuối cùng ném vào thùng rác bên cạnh.
- "Trong tủ có áo choàng tắm, nếu không thích chị có thể lấy một chiếc sơ mi, ở đây không có đồ dành cho phụ nữ." Cậu nói rồi đi xuống nhà, đi vào thư phòng.
Khương Gia Hy nghe vậy thì tâm trạng tốt hơn, có nghĩa là trước giờ cậu chưa đưa ai đến phải không? Cô khẽ cười một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm.
Đường Duật Hành mở máy tính lên, click chuột vào một nội dung vừa gửi đến, ngón tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt trở nên sâu hơn.
Khương Gia Hy tắm xong, cô mặc một chiếc áo choàng khác rồi nhìn mình trong gương, vì cô gầy nên mặc chúng vào nhìn cứ thế nào, không thể tả nổi. Chiếc áo dài đến tận gần mắt cá, ôm gọn lấy cơ thể cô.
Bước ra khỏi phòng ngủ, cô đi xuống cầu thang, trong lòng vô cùng tò mò vì tại sao cậu lại có thể giúp cô ở bên ngoài qua đêm được như vậy.
Nghĩ đến cô và cậu đang ở chung trong một căn nhà như vậy thì trong lòng bỗng nhiên hồi hộp khó tả, họ cũng từng ở chung, nhưng cô chưa thấy cảm giác như vậy bao giờ.
Thường thì cậu ở công ty, thời gian còn lại ở Đường gia, vậy sao căn nhà luôn sạch sẽ ngăn nắp như vậy. Còn nữa, nếu có nhà riêng sao cậu không chuyển ra đây ở, theo cô thấy tình cảm của cậu trong gia đình không tốt lắm.
Dạo vài vòng cô thấy cũng khá mệt, lúc chiều chưa kịp ăn gì nên thấy đói, Khương Gia Hy bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, không có gì ngoài sữa tươi, cũng phải, cậu ít lui về đây thì mua nhiều thứ để làm gì chứ?
- "Chị đói à?" Lúc này cậu đang khoanh tay đứng trước bếp, cau mày nhìn cô.
Khương Gia Hy giật mình đóng cửa tủ lạnh lại, bị bắt gặp liền lúng túng hai má hồng lên. Đường Duật Hành nhìn cô từ trên xuống dưới với chiếc áo choàng dài và rộng thùng thình thì thấy thật đáng yêu.
- "Thật ra lúc chiều tôi vẫn chưa được ăn gì.." Cô nhỏ giọng giải thích.
Đường duật Hành nói :"Trong nhà không còn gì, đợi một lát, tôi xuống dưới lầu mua."
- "Tôi đi cùng dậu." Khương Gia Hy nhanh miệng nói, ánh mắt như mong chờ.
Ánh mắt cậu quét từ trên xuống dưới, có khi đồ lót bên trong cũng không mặc, định như vậy ra ngoài sao? Cậu lạnh lùng nói.
- "Chỗ đấy không tiếp mèo hoang." Nói rồi cậu đi ra ngoài phòng khách, mở cửa rời đi.
Khương Gia Hy khó hiểu nhìn mình rồi nhìn cánh cửa đã đóng lại, mèo hoang? Cậu nói cô là mèo hoang sao? Ý gì chứ?
Sau vài phút, cậu mở cửa đi vào, tay xách hai túi đồ đi thẳng vào phòng bếp. Khương Gia Hy chạy theo :"Cậu mua gì thế?"
- "Một số món đơn giản, chị nấu đi." Đường Duật Hành nói rồi đặt một chả rượu vang ra bàn.
Khương Gia Hy nhìn theo :"Cậu còn muốn uống sao?"
- "Nhanh mà ăn đi, ăn khuya không tốt cho tiêu hóa." Cậu nói rồi vứt bịch vào sọt rác.
Khương Gia Hy khẽ cắn môi, cô lấy những đồ cậu mua về, mặt bếp còn đang rất sạch, có lẽ chưa bao giờ sử dụng qua. Cô cẩn thận từng hành động, sợ sẽ xước.
- "Tại sao cậu không đến đây ở mà lại ở nhà?" Cô vừa rửa rau, vừa thắc mắc hỏi.
Đường Duật Hành khui chai rượu ra :"Tôi đã từng nói với chị tôi chăm sóc bản thân không được tốt."
Khương Gia Hy khẽ gật đầu, sau này có Thụy Nhan rồi cậu sẽ không phải lo nữa, cô ấy sẽ chăm sóc cho cậu, và hai người họ sẽ về đây ở sao?
Nghĩ đến điều này trong lòng cô thực sự rất khó chịu, chẳng thể thở nổi. Đường Duật Hành tắt vòi nước chỗ cô.
- "Suy nghĩ điều gì vậy?"