Đường Duật Hành suy nghĩ vài giây rồi liền quay người bước lên phòng thay quần áo. Trong thư phòng, bà Lâm ngồi ở ghế lớn nhất, đối diện là Đường Duật Hành và Đường Gia Hy.
- "Duật Hành, con đừng nghĩ hôn sự trước đây của con và Nhan nhi sẽ bị xóa bỏ, lần này nó trở về là để kết hôn với con."
Đường Duật Hành dửng dưng nhìn đi chỗ khác :"Hôn nhân là chuyện cả đời người."
- "Con nên nhớ, Thụy gia có số cổ phần trong Đường thị rất lớn, con lấy con bé rồi biết đâu số cổ phần đó sẽ rơi lại vào tay con...là đàn ông khi nào cũng phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu."
Đường Duật Hành cười lạnh :"Mẹ cả, anh hai đã phải lấy một người vợ theo mong muốn của mẹ, chỉ vì mẹ nghe theo mấy chuyện mê tín rằng người phụ nữ đó có thể giúp Đường gia gặp may mắn và anh hai sẽ thành đạt, nhưng mẹ thử hỏi xem anh có hạnh phúc hay không?"
Đặc biệt khi biết tin vợ mình nɠɵạı ŧìиɦ, mà còn lại lσạи ɭυâи thì có hạnh phúc hay không? Ánh mắt cậu đầy châm chọc, đắc ý.
Hàng lông may thanh tú của Đường Gia Hy khẽ giật, anh ta hỏi lại :"Cậu vừa nói chuyện gì? Nghe theo lời mê tín?"
- "Duật Hành, con ăn nói hàm hồ gì vậy." Bà Lâm tức giận quát.
Đường Gia Huy hỏi lại :"Chuyện này là như thế nào? Người phụ nữ đó có gì đặc biệt sao?"
- "Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu." Cậu xoay chiếc nhẫn ở tay mình, nói.
Đường Gia Huy bây giờ mới hiểu ra, thì ra Khương Gia Hy đó không hề vì tiền bạc mới tính kế vào Đường gia, mà là vì mẹ anh ta nghe theo mấy lời mê tín, vốn đã biết mẹ mình như vậy, nhưng không ngờ ngay cả chuyện hôn sự của anh ta mà mẹ anh ta cũng xen vào bằng những thứ mê tín đó.
Nhưng tại sao giờ anh ta mới biết? Là vì thời gian đó anh ta bận đi công tác, không hề biết gì đến chuyện này, cái ngay Khương Gia Hy đặt chân vào Đường gia chính là ngày anh ta mới bước từ máy bay xuống.
- "Con trách ta?" Bà Lâm tức giận hỏi Đường Gia Huy :"Ta chỉ muốn tốt cho con, cái gì mà mê tín dị đoan, ta thật sự thất vọng về con."
Đường Duật Hành đứng dậy, đã ngán lắm cảnh mẫu tử xung đột rồi lại lành này của hai người họ, cô nói :"Chuyện hôn sự, con sẽ là người quyết định." Nói rồi cậu bước ra khỏi thư phòng.
Đường Gia Huy thở dài :"Con xin lỗi, vừa rồi con chỉ là không ngờ được..."
Đường Gia Huy thở mạnh một tiếng, như vậy anh sẽ có thể li hôn, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp, chắc chắn mẹ anh sẽ không dồng ý. Vậy nên hãy để thêm một thời gian nữa.
Nhưng anh ta không ngờ được một điều rằng sau này lại khó có thể mà dứt ra được, một khi tâm đã động thì chẳng thể thay đổi.
Bước ra khỏi thư phòng, cậu gặp ngay cô đang đi vào, Khương Gia Hy giật mình, mặt khẽ cúi thấp xuống như không thấy gì. Đường Duật Hành đi đến, một hành động dứt khoát vác cô lên vai rồi đi thẳng lên phòng.
- "A...cậu làm gì vậy? Mau buông..." Cô bất ngờ nói rồi tức giận vùng vẫy, nhưng rồi chợt nhớ ra đây là lầu một, sẽ rất dễ bị mọi người nhìn thấy, cô mím môi, chân tay cố gắng chống cự.
Căn bản sức cô không bằng sức cậu nên không thể làm được gì.
Một căn biệt thự gần trung tâm thành phố, bên ngoài ánh đèn sáng trưng, còn có vài người vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt, bên trong nhà hiện tại đang diễn ra một sự kiện khá đặc biệt với cuộc đời của Tiểu Ngạn.
Cô cựa mình, hai mắt khẽ mở ra, Tiểu Ngạn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân có chút khác thường, cô cử động, thì ra là hai tay dã bị trói lại bằng sợi dây thừng.
Chết tiệt, là ai lại dám trói cô, còn ở đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây.
- "Em tỉnh rồi?" Một giọng nói của người đàn ông vang lên sau gáy cô, tiếp theo hắn ta khẽ thổi vào tai cô, Tiểu Ngạn nhất thời giật thót mình, Trần Vỹ hài lòng cười vui vẻ đi về phía trước mắt.
Tiểu Ngạn cau mày, tên này chính là người lần trước cô gặp khi đi đưa tài liệu cho lão sếp già, hắn ta bắt cô đến đây sao?
- "Cởi trói." Cô lạnh lùng nói, ánh mắt kiên quyết, cô mà không bị trói cô thề cô sẽ cắt đi cái chân ở giữa của hắn, tự ý bắt nhốt cô sao?
Trần Vỹ với nét cười gian tà, anh nâng ly rượu :"Tôi thích một người phụ nữ hoang dã, nhưng như em là đã quá ngang ngược."
Tiểu Ngạn lườm anh ta một cái, nhớ đến người phụ nữ cô đụng ở thang máy, gu của tên này là phải mềm như nước vậy sao? Thì ra để đòi lại công bằng cho bảo bối nên đã bắt cô đến đây, giỏi lắm mấy con người ỷ mạnh hϊếp yếu này.
- "Phụ nữ như thế nào thì kệ anh, mau cởi trói. Tôi còn phải về nhà." Tiểu Ngạn cựa hai cổ tay, miệng tức giận nói.
Trần Vỹ nhìn cô đang khổ sở với sợi dây thừng thì nét cười càng đậm, anh ta đứng dậy đi về phía cô :"Có muốn tôi cởi ra giúp em không? Sức yếu như vậy, em làm sao tự thoát được."
Tiểu Ngạn ngửa người ra sau, ôi mẹ ơi, cô suýt nữa thì bị tên này quyến rũ, nhìn gần hắn ta lại càng đẹp trai, trên người còn có mùi nước hoa nam tính, khoang miệng còn có mùi rượu vang nhẹ nhàng, nhìn xem, nhà của hắn.
Đã đẹp tải lại còn giàu có, nhiều phụ nữ đâm đầu vào cũng phải, ngay cả cô còn muốn chứ huống chi...
Tiểu Ngạn lắc đầu, cô vừa nghĩ gì vậy, phù, phù, hít thở.
Bàn tay của Trần Vỹ luồn ra sau, nở nụ cười chết người :"Cởi nhé?"
Cởi đi, tôi sẽ đánh chết anh, nghĩ là vậy, nhưng cô lại tỏ ra vẻ hòa hoãn :"Tự tôi đâu thể cởi."
- "Tôi thông minh hơn em nghĩ nhiều đấy." Trần Vỹ ngồi nghiêm chỉnh lại nói, ánh mắt cô dán chặt nơi phía dưới của anh, anh cá chắc cởi trói cho cô xong thì tiểu huynh đệ này sẽ bị thương khá nặng.
Tiểu Ngạn cắn môi, tức đến hộc máu. Trần Vỹ vác cô lên vai :"Đêm nay tôi muốn chinh phục một con thỏ ngang ngược như em..."
Chết tiệt, hắn ta đang muốn cái quái gì vậy?
- "Buông ra...cái tên khón kiếp nhà anh, muốn chém muốn gϊếŧ thì tùy, thả tôi xuống..."
"Ùm" Tiểu Ngạn không thương tiếc bị Trần Vỹ ném xuống hồ bơi, cô đang bị trói nên không thể làm gì ngoài cố ngóc đầu lên.
- "Cái tên khốn nạn nhà anh..." Tuy bị uống phải nước nhưng cô vẫn rất hung hãn chửi mắng.
Trần Vỹ vẻ mặt vô tội :"Không phải em nói thả em xuống sao? Bây giờ trách tôi."
Tiểu Ngạn vùng vẫy, chết tiệt thật, chỉ là trùng hợp lúc đi ngang qua hồ bơi cô nói như vậy thôi mà.
22/12/2018
Hôm nay mình ở nhà ôn thi, đăng một chap cho có tâm trạng. Tối có tiếp nhé