Đi vào bên trong, cô được một người nhân viên nữ dẫn vào phòng thay đồ, họ đưa cô một bộ đồ bơi, nhưng đây chả khác nào hai miếng vải thừa ghép lại, cô chưa bao giờ mặc đồ như vậy, cô cũng không biết bơi. Càng nghĩ càng buồn rầu, lúc này Đường Duật Hành đi vào, trên người chỉ có mỗi chiếc quần bơi, cả thân hình vạm vỡ rắn chắc màu đồng ở đó, Khương Gia Hy đỏ mặt quay đi chỗ khác.
- "Sao vẫn chưa thay đồ?"
Khương Gia Hy cắn môi :"Tôi không biết bơi...cũng không mặc được đồ này...tôi ở trong này đợi cậu là được rồi."
- "Hình như chị đã quên mất điều kiện của tôi?" Đường Duật Hành không vui nói.
Khương Gia Hy cắn môi, cầm lấy bộ đồ đi vào phòng riêng, khi ra ngoài cô lấy một tấm khăn trắng quấn lại che đi phía trên, cả gương mặt đỏ bừng.
Cả hai đi ra ngoài, vào một phòng bơi riêng, mỗi phòng bơi đều rất rộng, nước rất trong và ấm, mỗi phòng được ngăn cách bằng tấm kính dày, Trần Vỹ và Lý Kiệt đều đang đứng khởi động chân tay, thấy hai người bước ra, Trần Vỹ hai mắt sáng rực nhìn cô.
- "Rất ngon đấy chứ nhỉ?"
Đường Duật Hành có chút hối hận khi cắp theo hai tên này đến đây, thấy ánh mắt hắn nhìn cô thì lại càng không ưa, cậu quăng cho hắn ta ánh mắt cảnh cáo. Trần Vỹ quay sang nhìn Lý Kiệt.
- "Cậu có thấy hôm nay trời xanh đẹp không?"
Lý Kiệt bình thản nói :"Cậu nhìn xuyên trần nhà được sao?"
Hắn ta đơ người, mặt đen lại rồi nhảy xuống nước :"Chán mấy người các cậu. Đường Duật Hành, tôi muốn lấy hai 25o vạn đó, mau xuống đây."
Đường Duật Hành không quan tâm đến lời của hắn ta, cậu nhìn về phía cô :"Đừng nói với tôi là chị không biết bơi."
Lý Kiệt quay sang nhìn cậu rồi khẽ nhíu mày :"Vết thương phía sau lưng cô ấy có lẽ chưa lành, không nên vận động."
- "Cậu quản?" Đường Duật Hành lạnh lùng hỏi lại. Chẳng hiểu vì sao bất kì một người đàn ông nào quan tâm đến cô thì cậu rất khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn châm chọc cô.
Khương Gia Hy đưa đôi mắt cảm ơn nhìn Lý Kiệt, ánh mắt đó bị Đường Duật Hành thu lại được, cậu cầm lấy chiếc khăn quấn trên người cô ra.
Khương Gia Hy giật mình không kịp phản xạ, chiếc khăn đã rơi xuống đất. Tiếp theo cậu ôm lấy cô nhảy xuống hồ bơi.
"Ùm" Cả hai nhảy xuống, để lại những bọt nước trắng xóa bắn tung tóe, Trần Vỹ quay lại nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Khương Gia Hy thực sự không biết bơi, cô sợ hãi bám lấy cậu, hai chân quơ loạn xạ trong nước, nổi lên một chút lại chìm xuống, nước trong bể bơi cứ thế tuôn vào miệng cô.
Đường Duật Hành cau mày, ôm lấy hông cô rồi nâng lên, cô tạm thời thoát khỏi mặt nước, mặt cô đối diện với mặt cậu.
Khương Gia Hy ho sặc sụa, hai mắt đỏ lên, mái tóc ướt nhẹp. Lý Kiệt đứng dậy rời đi, Trần Vỹ leo lên bờ, gọi theo.
- "Cậu đi đâu đấy?"
Lý Kiệt quay lại nhìn :"Định ở đây cản mũi kì đà sao?".
- "Kỳ đà cái quái gì, hai người là chị dâu và em chồng đấy." Trần Vỹ thản nhiên nói.
Lý Kiệt bước sang phòng bên cạnh, miệng khẽ chửi :"Ngu ngốc." Cậu có thể nhìn ra được tình cảm của Đường Duật Hành giành cho người phụ nữ kia, nhưng hình như hắn lại chưa nhận ra được.
Khương Gia Hy đưa mắt nhìn cậu, cậu bất ngờ thả cô ra rồi đổi kiểu ôm khác, từ từ cùng cô bơi vào bờ. Khương Gia Hy đứng đó, hai mắt lại nhìn vào mũi bàn chân, Đường Duật Hành lấy chiếc khăn ném lên người cô, chiếc khăn rơi từ đầu cô rơi xuống, Khương Gia Hy vội định thần chụp lấy.
- "Đi lên phòng." Đường Duật Hành nói rồi đi về phía trước, Khương Gia Hy vội bước theo, hình như cậu đang không vui, điều này khiến cô thấy hơi sợ, nếu như cậu không hài lòng thì chuyện hợp đồng kia...
Đường Duật Hành quẹt chiếc thẻ, cánh cửa mở ra, cậu bước vào trong, Khương Gia Hy cũng nhanh chóng bước vào mà không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập mình.
Đường Duật Hành quay lại đè cô vào tường, một tay ôm lấy hông cô, một tay đỡ lấy gáy cô, cúi đầu đặt xuống môi cô một nụ hôn.
- "Ưʍ..." Khương Gia Hy bất ngờ la lên một tiếng thì bị lưỡi cậu xâm nhập vào sâu bên trong.
Chiếc khăn rơi xuống đất, cô khẽ đẩy cậu ra, Đường Duật Hành đưa đôi mắt nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ nhìn cô :"Nếu chị từ chối tôi, chuyện hợp đồng kia coi như không có."
Khương Gia Hy ngước mắt nhìn cậu, phải rồi, cô quên mất điều kiện của cậu, nhưng cậu chỉ nói cô ra ngoài cùng cậu một ngày và nghe theo cậu, chưa từng đề cập đến chuyện này.
Đường Duật Hành tiếp tục hôn cô, ôm lấy cô rồi tiến về phía giường ngủ. Cậu mạnh bạo xé đi mảnh vài trước ngực cô.
- "A...đừng..." Cô lấy tay che đi ngực mình, cậu liền đè lên thân cô, dơ hai tay cô lên đỉnh đầu, chiếc lưỡi khẽ liếm đầu ngực hồng hào kia.
Cậu cảm nhận được sự run rẩy của cô, cảm nhận được sự nảy nở của bộ ngực đầy đặn, hai mắt càng tối hơi, hơi thở càng gấp gáp.
Khương Gia Hy khẽ cắn môi, dù sao cũng xảy ra một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Dù sao Đường Gia Huy cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
- "Tôi cần chị tập trung." Cậu khàn giọng nhắc nhở rồi cắn mạnh lên vành tai mềm mại của cô xem như một sự trừng phạt.