Không cần bất cứ thủ tục chờ đợi gì lằng nhằng, cậu trực tiếp đưa cô lên phòng của Lý Kiệt, hắn ta đang chăm chú viết gì đó, cậu đẩy cửa đi vào.
- "Cậu lần nào cũng vậy." Lý Kiệt nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, đôi mắt quan sát qua lớp kính mỏng rồi cúi đầu tiếp tục ghi, miệng lẩm bẩm vài lời.
Khương Gia Hy định chào hỏi một tiếng thì người kia chỉ chăm chú nhìn vào giấy khiến cô có chút lúng túng, Lý Kiệt ghi thêm vài từ rồi gấp tờ giấy lại, cậu tháo kính bỏ xuống bàn, ngẩng đầu lên :"Có chuyện gì vậy?"
Khương Gia Hy có dịp nhìn kĩ hơn, cô có chút ngạc nhiên, hơi vô duyên một chút là cô thấy anh ta rất giống con gái, nhất là lông mi, dài và cong vuốt, làn da còn trắng mịn :"Chào cậu."
Đường Duật Hành vắt chéo chân, nhàn nhã nói :"Cô ấy bị thương ở lưng, khá nặng, xem qua đi."
- "Phụ nữ sao? Cậu làm tôi hơi bất ngờ." Lý Kiệt nói, lần đầu tiên cậu ta dẫn người phụ nữ đến đây.
Đường Duật Hành nhìn Khương Gia Hy đang cúi đầu đứng đó thì có chút buồn cười, bình thường thì như mèo hoang, giờ thì im lìm như vậy.
- "Cậu có 30 phút."
Lý Kiệt nói :"Vào đây đi."
Khương Gia Hy đi vào một căn phòng khác ở phòng làm việc của anh ta, bên trong cũng như phòng khám khác, nhưng những ai đặc biệt thì anh ta mới trực tiếp xem qua, Lý Kiệt đi đến bàn cầm lại chiếc kính rồi đeo lên, chiếc kính làm cho cậu càng trở nên thư sinh.
Đường Duật Hành nheo mắt nhìn vào trong, cậu lên tiếng :"Khoan đã, cậu bỏ kính ra đi."
- "Tôi có thời gian đùa với cậu sao? Bỏ kính ra tôi còn thấy gì để kiểm tra?"
Đó mới là vấn đề Đường Duật Hành quan tâm, cô bị thương ở lưng, ít nhiều gì cũng phải cởi váy ra, tuy là tên này trước giờ không qua lại với phụ nữ...
- "Nhưng tôi có thời gian, bỏ kính ra đi." Cậu khó chịu nói.
Khương Gia Hy khó hiểu nhìn Đường Duật Hành, Lý Kiệt im lặng bỏ chiếc kính ra rồi nói :"Cởi ra đi."
Khương Gia Hy nhìn cậu, khẽ cắn môi rồi nhìn Đường Duật Hành, Lý Kiệt quay sang nhìn Đường Duật Hành :"Bảo cô ấy cởi ra."
- "Không cần cởi." Đường Duật Hành nghiêm giọng nói.
Lý Kiệt cảm thấy khâm phục bản thân mình, mới sáng sớm đã phải chịu đựng sự khó hiểu này của Đường Duật Hành, hên cậu luôn là người bình tĩnh nếu không đã tống cổ cả hai người này ra ngoài rồi.
- "Kiểm tra không cho tôi đeo kính, không cho cô ấy cởi ra, tôi còn nhiều việc khác cần giải quyết."
Đường Duật Hành khẽ chửi thề rồi nói :"Cậu nhanh lên một chút."
Qua ba mươi phút vừa kiểm tra vừa đợi kết quả, Lý Kiệt đi ra ngoài, một tay bỏ vào túi áo bác sĩ của cậu, một tay cầm tờ giấy.
- "Vết thương ở lưng cũng may không bị nhiễm trùng, tôi đã rửa lại vết thương cho cô ấy, bôi thuốc khác, giờ lấy thuốc về uống thì sẽ không sao, nhưng nhớ uống đều đặn và bôi thuốc thường xuyên, đừng để lại sẹo."
Khương Gia Hy vẫn im lặng, trong lòng có chút cảm động vì việc làm của cậu, hóa ra đến bệnh viện là để kiểm tra vết thương này cho cô.
Đến khi họ rời đi, Lý Kiệt mới đẩy lại gọng kính, hỏi lại lần nữa :"Vừa rồi cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cô ấy là ai."
- "Là mẹ cậu." Đường Duật Hành khó chịu nói, tên này quan tâm nhiều thế để làm cái gì chứ?
Lý Kiệt không tức giận vì lời nói đó, cậu vẫn không biểu cảm gì, đáp :"Bà ấy đã già lắm rồi."
Khương Gia Hy khó hiểu nhìn Lý Kiệt, trên đời lại có người đàn ông như vậy sao?
- "Thật ra cậu không cần đưa tôi đến bệnh viện đâu, ở nhà cũng đã có thuốc sẵn." Khương Gia Hy nhìn cậu đang tập trung lái xe, nhỏ giọng nói.
Đường Duật Hành xoay vô lăng để đi vào đường lớn, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước. Khương Gia Hy khẽ cắn môi rồi cúi đầu xuống, hơi ngượng ngùng chỉnh lại tư thế ngồi.
Đường Duật Hành một tay giữ vô lặng, tay phải quàng về phía người cô, một động tác dứt khoát khiến mái tóc cô xõa xuống ôm lấy bờ vai.
- "Chị thả tóc xuống nhìn đẹp hơn rất nhiều."
Khương Gia Hy ngây ngóc nhìn cậu, cô không hiểu cậu đang nói gì, à, cô hiểu, nhưng lại không muốn hiểu.
- "Từ giờ tránh xa mọi mối quan hệ không cần thiết, chị là người phụ nữ đã có chồng, đừng tự biến mình thành hạng phụ nữ rẻ mạt như vậy." Cậu nói.
Khương Gia Hy nhìn cậu, loại phụ nữ rẻ mạt? Cô cười khổ, hóa ra là vậy, sau chuyện tối qua thì cậu vẫn nhớ cô là phụ nữ đã có chồng.
Đau lắm, cô đau ở nơi lồng ngực, đến thở cũng thấy đau, hóa ra cảm giác khi bị cậu sỉ nhục lại đau hơn cả khi bị Đường Gia Huy sỉ nhục.
Cô khẽ cười :"Tôi đã nhớ rất kĩ rồi." Nói rồi cô quay mặt nhìn ra bên ngoài, từng hạt mưa đập vào tấm kính xe, cũng như dội thẳng vào lòng cô.
Đau quá...
Đường Duật Hành nhìn cô, cậu không hề cố ý nói những lời đó, chỉ là không muốn cô qua lại cùng người đàn ông khác, nhưng không biết nói thế nào, vì vậy hiển nhiên đã tổn thương cô.
Bầu khống khí từ đó trở nên ngột ngạt đến lạ, không ai nói với ai câu nào, im lặng...