Khương Gia Hy cau mày lại vì lực ở tay cậu quá mạnh khiến cho cô thấy đau :"Tôi không có...tất cả chỉ là hiểu lầm."
Giọng cô nghẹn lại, tại sao cô nói gì, giải thích chuyện gì cũng không ai chịu nghe, chịu tin cô, từ bé đến lớn đều như vậy.
"Cốc...cốc...cốc.." Lúc này người giúp việc mang thuốc lên cho cô, Đường Duật Hành nhìn cánh cửa rồi đứng dậy :"Hãy tìm cách đuổi họ đi, tôi không có thói quen đứng chờ lâu trong phòng tắm của người khác."
Cậu vừa đóng cửa phòng tắm thì cánh cửa phòng ngủ đã mở ra, một người hầu gái mang thuốc đi vào :"Đại phu nhân, để tôi giúp cô bôi thuốc."
Khương Gia Hy khẽ chống tay ngồi dậy :"Không cần đâu, tôi tự làm được rồi."
- "Nhưng vết thương của cô ở phía sau lưng, làm sao có thể tự bôi được."
Cô cắn môi, không biết trả lời thế nào. Cuối cùng lên tiếng.
- "Tôi chắc chắn tự làm được. Cảm ơn."
Người hầu gái không nói gì nữa, đặt lọ thuốc xuống rồi mở cửa đi ra ngoài. Đường Duật Hành đi ra, cậu khóa cửa phòng lại rồi lạnh lùng nói.
- "Đứng lên."
Khương Gia Hy nhìn cậu, hiện tại cô đang bị thương, ngồi cũng thấy khó khăn, làm sao có thể đứng lên được. Đường Duật Hành cởi chiếc áo khoác vest ra rồi tiếp theo là chiếc cravat.
- "Chị không định đi gội rửa mùi của người đàn ông kia sao? Hay vẫn lưu luyến đến mức không rời được."
Khương Gia Hy ấm ức nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, nước mắt vừa thu lại đã tiếp tục rơi xuống, cô cố gắng bước xuống giường, giữ bản thân mình không bị chảo đảo, từng bước khập khiễng đi vào phòng tắm.
Đường Duật Hành thở dài, cậu dứt khoác đi đến vác cô lên vai đi vào phòng tắm. Khương Gia Hy giật mình la lên một tiếng.
Cậu không thương tình xé đi bộ quần áo trên người cô, bật vòi nước lên , tiếp theo cậu tự cởϊ qυầи áo của mình ra, dòng nước lạnh lẽo xối lên lưng cô khiến cô đau đến phát khóc, nơi vết thương xót và chảy máu.
Hai tay cô che đi phần ngực đẩy đà của mình, dòng nước đã làm cả hai ướt sủng, Đường Duật Hành đè cô vào tấm kính, tấm kính lạnh ngắt chạm đến vết thương cô, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn cầu.
- "Rốt cuộc ngoài Đường Gia Huy, ngoài tôi và người đàn ông vừa rồi thì còn người nào khác đã nhìn thấy cơ thể chị?" Cậu không hiểu sao thấy rất khó chịu, trước giờ cậu không hề biết cảm giác ghen là gì, nhưng hôm nay, cậu đã biết, cảm giác này rất khó chịu, như một cơn sóng mạnh mẽ dâng trong lồng ngực cậu.
Khương Gia Hy dường như không thể chịu đựng được nữa, cô cố thoát khỏi tay cậu, khuôn mặt không còn giọt máu, đôi môi vì lạnh mà trắng bệch đi.
- "Trước mặt người đàn ông khác chị có phản kháng như hiện tại không?" Cậu hỏi.
Khương Gia Hy cụp mắt xuống, Đường Duật Hành hít thở sâu, cậu như sắp phát điên lên vì cô, dứt khoát tắt vòi nước rồi nhấc bổng cô lên đi ra giường. Cả cơ thể không mảnh vải che thân nằm trên chiếc giường to lớn, một bức tranh hoàn mĩ.
Khương Gia Hy đau đến phát ngất đi, tiếp theo cả cơ thể to lớn của cậu đè lên người cô, một chân cậu chen vào giữa hai chân cô, bàn tay càn rỡ xâm phạm nơi tư mật.
Khương Gia Hy sợ hãi khép chân lại :"Đừng.."
- "Chị từ chối tôi nhưng lại đi tìm đàn ông khác, tôi chắc chắn bản thân có khả năng để thỏa mãn được chị." Nói rồi cậu cúi đầu xuống mạnh bạo cắи ʍút̼ đôi môi lạnh ngắt của cô.
Khương Gia Hy không còn sức lực phản kháng, hai bên mắt nước mắt rơi lả chả. Lần này cậu đã quyết tâm rồi, dù cô có khóc thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ chẳng buông cô ra.
Không hề có bất kì màn dạo đầu nào, cậu nâng thắt lưng của cô lên rồi trực tiếp đưa vật cứng rắn kia đi vào.
- "A.." Khương Gia Hy la lên một tiếng, cả người bị rút hoàn toàn sức lực, cái thứ to lớn ấy xâm phạm nơi cấm địa non nớt khô khan của cô, cô đau đến chết đi sống lại.
Và một sự thật luôn hiện hữu trong đầu cô đó chính là cô đã thất thân với em chồng mình.
Đường Duật Hành thở gấp, kinh ngạc nhìn cô, bên dưới chật hẹp, đặc biệt cậu còn cảm nhận được một thứ gì đó bị xé rách ra.
- "Hức.." Khương Gia Hy ôm mặt khóc lóc tuyệt vọng, thật sự cô đã chẳng giữ nổi nữa rồi.
Đường Duật Hành hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại rơi vào tình thế này, cậu im lặng vài giây rồi trong lòng vui vẻ hẳn lên, cô vẫn còn lần đầu tiên.
Vậy có nghĩa là cô không hề qua lại với người đàn ông nào khác, cô và Đường Gia Huy cũng chưa có chuyện gì.
- "Hy, chị đừng nghĩ tôi sẽ hối hận về chuyện này.." Cậu nói rồi hôn lên đôi mắt đãm lệ của cô, một nụ hôn ấm áp.
Đôi môi cậu đi dần xuống dưới bên ngực cô, hôn rồi cắn, cắn rồi mút, cậu như đứa trẻ, kiên nhẫn vùi đầu vào đó như thể mong muốn làm cô vui. Bên dưới cậu càng ngày càng lớn ra, nhưng nơi tư mật kia chỉ mới ẩm ướt, không chịu dung nạp.
Khương Gia Hy nắm lấy drap giường, một chút sức lực phản kháng cũng chẳng còn, vì vừa đau ở lưng, vừa đau bên dưới, không ngất thì đã quá may cho cô rồi.