Dương Chi nhìn bộ quần áo mới đặt ngay ngắn trên đầu giường, cũng không biết Lục Mạch lấy ở đâu.
Không nghĩ nhiều nữa, sau khi thay quần áo xong, cô đi thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
Ngay khi thang máy xuống tầng một, cửa vừa mở, Dương Chi đã nghe thấy tiếng cười ‘hahahaha’, Dương Chi nhìn chăm chú, quả nhiên trong phòng khách còn có mấy người nữa.
Quý Nhiễm ngồi trên sô pha đang xem chương trình TV, trong miệng ăn gì đó, cười đến ngốc nghếch.
Thẩm Cận ngồi ở bên kia, vừa thấy cô đi xuống vội vẫy tay, “Dậy rồi, em mau đến ăn chút gì đi.”
Lục Mạch cũng bước ra khỏi bếp, nhìn Dương Chi còn đang đứng sững sờ thì cười nói, “Quần áo có vừa không? Anh nhờ Thẩm Cận và Quý Nhiễm tùy tiện mua một bộ tới.”
“Ừm, rất vừa.” Dương Chi gật đầu, nhìn người trong phòng khách, tiến không được mà lui cũng không xong, trong lòng nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua với Lục Mạch lại xấu hổ.
“Đến ăn chút gì đi.” Thấy Dương Chi vẫn không nhúc nhích, Lục Mạch chủ động đi tới trước mặt cô, cúi người nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi, “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Không, không.” Dương Chi nhanh chóng lắc đầu.
Lục Mạch xoa đầu cô, dẫn cô vào phòng ăn để cô ngồi xuống, sau đó từ trong bếp lấy ra một bát cháo thịt nạc, kèm thêm trứng luộc và hai cái bánh nhỏ, đặt trước mặt cô.
“Em không ăn được nhiều như vậy đâu.” Dương Chi nhìn bữa sáng phong phú, buột miệng nói.
“Không sao, không ăn hết để đó, lát nữa anh ăn.” Lục Mạch cười nhẹ.
Dương Chi suýt chút nữa sặc nước miếng, Lục Mạch sẽ ăn tiếp phần đồ ăn thừa của cô sao!
“Chuyện đó… Lục Mạch.” Dương Chi nuốt nước miếng rồi nói.
“Ừm?” Lục Mạch ngồi bên cạnh Dương Chi nghiêng đầu nhìn cô.
“Đêm qua, chúng ta …” Dương Chi thật sự tò mò tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lục Mạch vừa nghĩ đến đêm hôm qua kịch liệt thế nào, vành tai cũng đỏ lên, “Đêm qua, anh không ngăn được em, thật xin lỗi.”
Dương Chi gần như nghẹt thở, nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Mạch, an ủi cậu, “Không sao, tối hôm qua là do em gây ra.”
“Em không trách anh là được rồi.” Lục Mạch nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Dương Chi chỉ có thể nuốt nước đắng vào bụng, chuyện này là sao, lần đầu tiên của cô nhưng lại phải đi an ủi người khác!
Biến đau khổ và phẫn nộ thành thèm ăn, Dương Chi ăn hết bữa sáng mà Lục Mạch đã chuẩn bị.
Lục Mạch thấy cô ăn ngon như vậy cũng yên tâm, còn tưởng rằng đêm qua lương tâm cắn rứt, hai người suýt chút nữa đã làm đến bước cuối cùng, nhưng cậu khiến Dương Chi ngất xỉu rồi tự giải quyết bằng cách tắm nước lạnh rất lâu.
Cậu vốn tưởng rằng Dương Chi sẽ tức giận vì làm cô ngất xỉu, nhưng bây giờ không phải ý đó thì thở phào nhẹ nhõm.
Dương Chi ăn no xong, Lục Mạch đưa cô về nhà trước, sau đó quay lại nhà mình để xem Tiểu Hoa Chi, sau khi xác định máy cho ăn tự động vẫn hoạt động bình thường, bởi vì còn có chuyện khác phải làm nên cậu và Quý Nhiễm đều đi ra ngoài.
Dương Chi giống như cả đêm không ngủ, mở cửa phòng bước vào.
Đập vào mắt là dáng vẻ Ôn Đào đang nằm trên thảm tập yoga vừa ăn vặt vừa xem TV rất thoải mái nhàn hạ, trên TV đang chiếu bộ phim của anh trai cô – Dương Trạch.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ, cậu về rồi.” Ôn Đào suýt nữa bị mắc nghẹn khoai tây ở cổ họng, vội vàng đổi kênh TV, sau đó ngồi dậy.
“Sao lại đổi kênh?” Dương Chi tò mò.
“Không có, tớ chỉ tùy tiện xem một chút thôi.” Ôn Đào vẫn chưa quen nói những thứ liên quan đến Dương Trạch trước mặt Dương Chi.
Sau đó, cô ấy ngay lập tức đổi chủ đề, vẻ mặt hóng drama hỏi, “Cả đêm qua cậu không về nhà đó ~ còn nữa, có chuyện gì xảy ra với quần áo cậu thế ~~ Quần áo cậu đâu rồi, Chi Chi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì thế ~~”
Dương Chi sao có thể để Ôn Đàtò mò, vội vàng xua tay, “Đừng nghĩ nhiều, đừng đoán bừa, không xảy ra chuyện gì cả, hôm qua quần áo tớ không cẩn thận bị bẩn, vì vậy Lục Mạch nhờ bạn gửi qua.”
Huống hồ, cô thật sự không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, cô không tìm thấy bộ đồ hôm qua đã mặc nên chỉ có thể bịa ra rằng quần áo bị bẩn.
“Vậy mà Lục Mạch lại không nắm chắc cơ hội này, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng mà…” Ôn Đào tỏ vẻ thất vọng.
“Cậu mà còn nói nhảm nữa, tớ sẽ gọi anh tớ đến giáo huấn cậu.” Dương Chi uy hiếp.
“À…” Nghe thấy Dương Chi nhắc tới Dương Trạch, Ôn Đào đột nhiên nhớ ra, bản thân hôm qua đã làm một chuyện ngu ngốc.
Ôn Đào nhìn Dương Chi, mở miệng xin lỗi: “Hôm qua tớ gửi tin nhắn riêng cho anh trai cậu trên Weibo, lỡ miệng nói chuyện cậu và Lục Mạch.”
“Cái gì?” Dương Chi sửng sờ.
“Nhưng cậu đừng lo lắng, tớ không có nói đêm qua cậu không về nhà, chỉ nói rằng cậu đã tìm được hạnh phúc.” Ôn Đào giải thích.
“Cậu nói với anh trai tớ?” Dương Chi cảm thấy trái tim run rẩy không ngừng.
“Ừ… Tối hôm qua tớ uống chút rượu, đầu óc nóng ran nên nhắn tin cho anh ấy kể Chi Chi đã tìm được hạnh phúc, anh ấy trả lời tôi bằng một dấu chấm hỏi, tớ lập tức nói tớ là ai, rồi anh ấy nói sẽ liên lạc với cậu đó…” Ôn Đào càng nói càng mất dũng khí nhìn Dương Chi.
Cô thừa nhận tối qua mình hơi ích kỷ, muốn nhận được hồi âm của Dương Trạch nên mới đề cập đến Chi Chi.
Giờ hối hận thì đã quá muộn.
Tay Dương Chi run run sờ sờ túi áo mới nhận ra mình đang mặc bộ quần áo mà Lục Mạch đã chuẩn bị cho cô! Điện thoại không có trên người!
Điện thoại để đâu cũng không có chút ấn tượng gì!
“Anh ấy cũng nói rằng công việc của anh ấy trong khoảng thời gian này sắp kết thúc rồi…” Ôn Đào yên lặng nói thêm.
Dương Chi đỡ trán, ý tứ của câu này là muốn đến tìm cô.
“Giúp tớ gọi cho Lục Mạch, hỏi xem có phải điện thoại tớ ở chỗ cậu ấy không.” Dương Chi cảm thấy mệt mỏi hơn, “Tớ về phòng nằm nghỉ để suy nghĩ phải đối mặt với anh tớ như thế nào đã.”
Sau đó, cô vào phòng lập tức ngã luôn xuống giường.
Mặc dù tuổi Dương Chi cũng không quá nhỏ, ở đại học yêu đương cũng không có vấn đề gì.
Nhưng giờ cô đã trải qua chuyện xảy ra đêm qua, bây giờ trên người vẫn còn lưu lại một số dấu hôn mập mờ, đột nhiên cô không còn tự tin đối mặt với anh trai mình.
Dù sao nếu chỉ mới yêu thì vẫn có thể nói với anh, nói rằng cô đã đến tuổi yêu đương rồi.
Nhưng chuyện lên giường kia… cô cũng không có gan kể đến chuyện này, cho dù anh trai cô không biết nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ.
“Chi Chi, tớ hỏi Lục Mạch rồi, điện thoại ở trong xe của cậu ấy, lát nữa cậu ấy sẽ tới đưa cho cậu.” Ôn Đào gõ nhẹ cửa phòng cô rồi nói.
“Ừ, được.” Dương Chi yếu ớt đáp.
“Còn nữa, tớ vừa nhận được tin từ anh trai cậu. Anh ấy hỏi tại sao gọi cho cậu lại là giọng nam nghe máy.”
“Hả?” Dương Chi trên giường ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ, “Lục Mạch trả lời điện thoại của tớ sao?”
Chính là như vậy đó…