Dương Chi có thể cảm nhận được, nếu cô nói nó thật đáng sợ thì chắc chắn Lục Mạch sẽ tan nát cõi lòng, bởi vì cảm xúc mà cậu kìm nén trong mắt quá nóng bỏng.
Lục Mạch nhìn chằm chằm vào môi Dương Chi, sợ đôi môi mềm mại này sẽ nói ra điều gì đó khiến cậu không cưỡng lại được, nhưng cậu cũng không thể lay chuyển, chỉ có thể nhìn bản thân ngày càng chìm đắm.
Bức tường kia thật sự khiến da đầu Dương Chi tê dại, còn hơi khó chịu, song, lúc này mới chắc chắn không thấy sợ, nhìn vào mắt Lục Mạch, cô nở nụ cười nhẹ nhàng, trong nháy mắt như đóa hoa nở rộ, xinh đẹp không gì so sánh nổi.
Cô nói: “Không sợ chút nào.”
Những lời này như đã cứu rỗi Lục Mạch, trong mắt cậu hiện lên tia sáng.
Dương Chi chỉ nói những gì bản thân nghĩ, không biết Lục Mạch nghĩ gì, nhưng cô chắc chắn rằng mình không cảm thấy sợ hãi chút nào.
“Nếu tớ có người trong lòng, có lẽ sẽ có dấu vết của cậu ấy trong cả căn nhà của tớ.” Dương Chi hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.
Lục Mạch mỉm cười, người đó nhất định là cậu.
Sau khi Dương Chi trở về, không thấy tin nhắn của Lục Mạch gửi nữa, sáng sớm hôm sau lo việc nấu nướng của Lục Mạch bất tiện, thậm chí còn dậy sớm mua đồ ăn sáng đưa cho Lục Mạch một phần.
Lục Mạch cầm bữa sáng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ mấy ngày nay Dương Chi không tránh cậu đã tốt lắm rồi, vậy mà còn chủ động mua bữa sáng cho cậu sao?
“Lát nữa tớ sẽ tới trường, hôm nay Đào Tử thi, giữa trưa tớ sẽ mang cơm đến nên cậu đừng chạy lung tung.” Dương Chi vội đi sau khi dặn dò.
Để lại một mình Lục Mạch đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn bữa sáng trên tay, còn có việc tốt là cùng ăn trưa sao?
–
Đại hội thể thao đúng 8 rưỡi sáng bắt đầu, rõ ràng hôm nay khán đài không đông như hôm qua, dù sao cũng náo nhiệt cũng đã hết, nhiều người chọn ngủ nướng trong ký túc xá.
Lớp trưởng Chu Đại và ủy viên làm trong ban phụ trách, đã mang trái cây và đồ uống đến ngồi ở khu vực khán đài của lớp mình để cổ vũ cho các bạn cùng lớp tham gia cuộc thi từ sớm.
Nhìn thấy Dương Chi và Ôn Đào đi tới, lớp trưởng Chu đẩy kính, quan tâm hỏi, “Chân của Lục Mạch có sao không?”
Dương Chi nhún vai, “Sao có thể khỏi nhanh thế được, tổn thương gân cốt phải 100 ngày mới khỏi. Cậu ấy chỉ xuất viện về nhà nghỉ ngơi thôi, vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Vậy sao, nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ nhờ tôi là được.” Lớp trưởng Chu rất thân thiện với Lục Mạch, dù sao trước đây Lục Mạch đã giúp đỡ lúc cậu khó khăn, cho cậu vay tiền lúc cần, chỉ có thể giúp Lục Mạch ở phương diện khác, bảo cậu làm gì cũng được.
“Được.” Dương Chi cười nói, cũng không nhàn rỗi mà giúp Ôn Đào ghim số thứ tự ở sau lưng.
Buổi sáng Ôn Đào thi nhảy xa, buổi chiều là hạng mục hai người ba chân của cô.
Quy định cuộc thi nhảy xa không cho phép bất kỳ ai ngoài vận động viên vào sân, nhưng sinh viên có thẻ công tác được vào, trùng hợp là lớp trưởng Chu có, trước đó còn từng mượn cho Ôn Đào.
Lần này, Dương Chi cũng mượn thẻ công tác của cậu ấy, lúc chuẩn bị kiểm tên hàng thứ hai, cô lập tức trà trộn vào hàng thứ nhất.
Nhóm tuyển thủ đầu tiên đã ra sân thi đấu, Dương Chi đảo mắt thấy người quen, đúng là hạng mục nào cũng có thể gặp người mình quen biết.
Rõ ràng trường học đông như vậy, không biết đây là sự trùng hợp tốt hay xấu nữa.
Người quen này là Mạc Đan, kể từ lần cảnh cáo cô ta ở ký túc xá, Dương Chi chưa từng gặp lại cô ta lần nào, nếu như Ôn Đào biết phải cùng Mạc Đan thi nhảy xa, có lẽ cô ấy sẽ bị k1ch thích, dồn hết sức lực để nhảy.
Nhưng với đôi chân ngắn của Ôn Đào, dù có phát huy hết trình độ, chắc chắn cũng không thể vượt qua Mạc Đan, dù sao cô ta cũng có nhiều ưu thế hơn, tùy tiện nhảy cũng bỏ xa Ôn Đào.
Vì vậy, Dương Chi quyết định không nói với Ôn Đào rằng Mạc Đan cũng tham gia cuộc thi, để cô ấy dừng lại ở vòng loại một cách yên lặng.
Dường như Mạc Đan cũng thấy Dương Chi, nét mặt của cô ta cứng ngắc trong giây lát, sau đó làm như không có việc gì, nhìn sang chỗ khác.
Dương Chi cho rằng hai người chỉ giao nhau như vậy, ai ngờ sau khi nhảy xong, Mạc Đan bước thẳng đến chỗ cô.
“Có chuyện gì?” Dương Chi nhướng mày, nhóm đấu loại đầu tiên đã kết thúc, nhóm thứ hai cũng chuẩn bị tới đây, cô không muốn Ôn Đào nhìn thấy Mạc Đan.
“Gần đây Trịnh Nghiệp Duy có liên lạc với cô không?” Mạc Đan cắn môi, không tình nguyện hỏi chuyện.
“Trịnh Nghiệp Duy ư?” Dương Chi sửng sốt, hình như cô không liên lạc với cậu kể từ ngày cô uống say.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dương Chi, Mạc Đan biết Dương Chi cũng không rõ, tuy rằng nóng nảy khi không liên lạc được với Trịnh Nghiệp Duy, nhưng thấy dáng vẻ Dương Chi không quan tâm đến Trịnh Nghiệp Duy thì cô ta cũng tức giận, cảm thấy không đáng thay Trịnh Nghiệp Duy, rõ ràng là cậu ấy thích Dương Chi rất nhiều, nhưng Dương Chi lại không quan tâm đến cậu ấy chút nào.
“Cậu tìm cậu ấy à?” Dương Chi nghiêng đầu, kinh ngạc khi biết Mạc Đan vẫn thích Trịnh Nghiệp Duy, lúc đầu cô còn tưởng Mạc Đan chỉ đang căm hận vì không thể giành được thôi cơ.
Mạc Đan bất mãn liếc Dương Chi, châm chọc, “Đáng tiếc cho cậu ấy khi thích cô, thậm chí cô còn không biết cậu ấy gần đây không đi học.”
Dương Chi giật mình, trước kia cô rất ít khi chủ động liên lạc với Trịnh Nghiệp Duy, cho nên mấy ngày nay Trịnh Nghiệp Duy không tìm cô, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao quan hệ giữa hai người đã nói rõ ràng, cô có thể hiểu được là do tình cảm nhạt dần.
Nhưng Dương Chi tuyệt đối không nghĩ đến, gần đây Trịnh Nghiệp Duy không đến trường.
“Sao cậu biết?” Dương Chi nhíu mày, đồng thời lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trịnh Nghiệp Duy, vốn định trực tiếp hỏi cậu đang ở đâu, những nghĩ lại lập tức đổi thành, [Cậu muốn cùng đi ăn một bữa không?]
“Tôi làm sao biết được thì mắc mớ gì tới cô.” Mạc Đan tức giận trợn mắt sau khi biết cô đã gửi tin nhắn.
Gần như lời này vừa dứt thì bên kia đã nhắn lại: [Hôm nay không tiện, để mai nhé.]
Dương Chi thở phào nhẹ nhõm, nhận được tin nhắn của cậu ấy là tốt rồi.
Mạc Đan không vui lắm, bởi vì cô ta đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Trịnh Nghiệp Duy, nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cô ta khó chịu, nhìn Dương Chi lại càng không vừa mắt, không đợi một giây lập tức quay đầu dời đi.
Dương Chi trả lời: [Bây giờ cậu đang làm gì thế?]
Sau đó, ngẩng đầu lên đã không thấy Mạc Đan đâu nữa.
Tâm trạng của Dương Chi có chút phức tạp, mơ hồ nhớ tới ngày mình say rượu, lúc bị Lục Mạch ôm đi, khuôn mặt Trịnh Nghiệp Duy tái nhợt khiến cô không dám chủ động liên lạc với cậu ấy.
Cô nghĩ, có lẽ về sau cô và Trịnh Nghiệp Duy thực sự không thể làm bạn được nữa.
Phải mất một lúc lâu sau, Trịnh Nghiệp Duy mới trả lời, [Tớ đang chơi game.]
Ngay lập tức, Dương Chi có phỏng đoán khủng khiếp trong đầu, cậu ấy sẽ không ở quán Internet mấy ngày nay đấy chứ?
Suy đoán này xuất hiện, Dương Chi càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Bên kia, nhóm Ôn Đào vừa bước vào sân, thấy Dương Chi đứng bên ngoài, cô ấy lập tức phấn khởi vẫy tay chào Dương Chi.
Dương Chi tươi cười đáp lại.
Tuy chỉ là vòng đấu loại, nhưng không biết Ôn Đào xếp hạng mấy, có lẽ trong vòng nửa tiếng cũng chưa thể kết thúc.
Nói Dương Chi không lo lắng cho Trịnh Nghiệp Duy là giả, cô và Trịnh Nghiệp Duy đã biết nhau nhiều năm, dù không rung động nhưng cô cũng coi cậu như người nhà.
Tuy nhiên, cô không biết mình có tư cách quan tâm đến chuyện của Trịnh Nghiệp Duy không. Cô luôn cảm thấy mình đã từ chối Trịnh Nghiệp Duy, xoay người đã dây dưa với Lục Mạch, người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô nuôi lốp xe dự phòng.
Trong lòng cô rối hơn tơ vò, không thể nào kéo ra được mà ngày càng rối tung lên.
Đang thất thần thì giọng Ôn Đào truyền đến, “Cậu nghĩ gì mà đắm chìm vậy?”
Dương Chi ngước mắt lên thấy Ôn Đào đang đứng trước mặt, cô ngẩn người nhìn phía bên kia vẫn đang thi đấu, mờ mịt hỏi, “Cậu thi xong rồi sao?”
Ôn Đào xấu hổ cười, “Tớ nhảy thứ hai, vừa hoàn thành, chắc chắn dừng ở vòng loại nên về trước.”
Sau đó nhìn dáng vẻ không yên lòng của Dương Chi, tò mò hỏi, “Cậu nghĩ gì mà không thấy tớ đã nhảy xong thế?”
Rồi nhìn sang điểm mình vừa nhảy, Ôn Đào lại nhẹ nhàng thở ra, may là không thấy, nếu không thật mất mặt, suýt nữa thì cô không nhảy xuống hố cát.
“Đào Tử, cậu có thể đi cùng tớ đến tiệm net không? Tớ nghi mấy ngày nay Trịnh Nghiệp Duy ở tiệm net mà không về trường.” Dương Chi kéo góc áo Ôn Đào.
“Cậu nghe thấy ở đâu?” Ôn Đào nhướng mày, “Vừa rồi không phải còn tốt sao, sao đột nhiên nhắc tới Trịnh Nghiệp Duy vậy?”
Dương Chi sao có thể nói cho cô ấy biết là Mạc Đan tiết lộ, chỉ đành cười chuyển chủ đề, “Giúp tớ, lát sẽ mời cậu một ly trà sữa Boba cực lớn!”
Ôn Đào cò kè mặc cả, “Thêm một cây kem nữa?”
“Được.” Dương Chi hào sảng nói.
Sau khi trở lại khán đài và trả thẻ công tác cho lớp trưởng, Dương Chi đưa Ôn Đào đến tiệm net mà Trịnh Nghiệp Duy thường tới.
Cách trường không xa, môi trường tương đối ổn, vì đại hội thể dục thể thao nên nhiều bạn nam đã tận dụng cơ hội này để chơi.
Bản thân tiệm net này cũng có khu vực hút thuốc riêng, nhưng vì lượng khách quá lớn, khu vực cấm hút thuốc mù mịt khói, mùi thuốc trực tiếp xộc vào khoang mũi Dương Chi khiến nước mắt cô suýt trào ra.
Ánh mắt quét qua khu ghế dài và khu vực thi đấu, không tìm thấy Trịnh Nghiệp Duy đâu, sau đó dừng lại bên ngoài phòng bao, thử gọi cho Trịnh Nghiệp Duy.
Một lúc sau, Dương Chi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trịnh Nghiệp Duy từ một phòng truyền ra.
“Alo?” Dương Chi lờ mờ nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ, cách di động, nếu không phải nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền từ trong phòng ra, có lẽ cô còn cho rằng cậu đang dạo phố.
Dương Chi chậm rãi mở cửa phòng bao, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Nghiệp Duy, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Có thời gian cùng dùng bữa không?”