Tiếu Cảnh Nhiên mơ màng mở mắt, đã là trưa ngày hôm sau.
Tối hôm qua cậu bị người lôi kéo, bắt nạt cả đêm, đến sáng sớm cũng không buông tha, hiện tại cậu chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, toàn thân không nhúc nhích được.
Cậu thậm chí còn tự hỏi không biết có phải Lục Tri Hoài đã bị đàn áp tàn nhẫn đến mức tối qua mới hành động làm càn như vậy không.
Những hình ảnh đỏ mặt và thót tim đó vẫn hiện lên trong đầu cậu rõ ràng như vậy, khiến khuôn mặt cậu lại đỏ bừng.
Cậu chống tay xuống giường và từ từ ngồi dậy khỏi giường mặc cho cảm giác khó chịu.
Khi cậu nghiêng đầu, bên cạnh đã là một khoảng trống, người đã ức hϊếp cậu khóc suốt đêm qua cũng không biết đã đi đâu.
Tự dưng lòng cậu bùng cháy.
Ăn xong bỏ chạy? Còn bỏ mặc cậu trong căn phòng vắng vẻ, đây là hành vi tra nam gì a?
Tiếu Cảnh Nhiên càng nghĩ đến đây càng tức giận, vừa bực mình vừa bực bội, nhấc chăn lên muốn tìm người giải quyết.
Vì hụt hơi và không biết sức mạnh của cơ thể, hai chân đau nhức của cậu dẫm trên mặt đất như thể trên bông mềm, chưa kịp cất bước đã thở hổn hển, không khí lạnh ập xuống.
May mắn thay, cậu đã nhanh chóng dựa mình vào thành giường để không thực sự ngã xuống đất.
"Tê-" Đau quá.
Trong lòng có chút chua xót, không khỏi trách mắng tên khốn kiếp nào hôm qua gây sức ép với cậu.
Lục Tri Hoài cũng nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Thấy cậu ngã xuống trước giường, hắn vội vàng chạy tới đỡ cậu: "Sao em lại ngã sấp xuống?"
Tiêu Cảnh Nhiên bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Tất cả đều không phải lỗi của ngươi!"
Ồ, ai đó có gan để hỏi!
Còn không phải hắn tối qua làm tốt sự! Nếu ai đó không lo người, làm thế nào cậu biến thành thế này được?
Lục Tri Hoài bế cậu đặt ở trên giường, chột dạ nhận lỗi: "là trách ta... Ta đêm qua thật sự là không kiềm chế được."
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiếu Cảnh Nhiên, để cậu ngồi trên đùi mình, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu: "Còn khó chịu sao? Để anh xoa cho em?"
Một bàn tay không thành thật vòng qua eo của cậu, đem sờ soạng mềm mại xuyên qua bộ đồ ngủ: "Ở đây còn đau sao?"
Tiếu Cảnh Nhiên liếc mắt và gõ móng vuốt của hắn, nhẹ nhàng nói: "Thành thật đi."
Lục Tri Hoài xoa xoa hai má, cao giọng biện giải: "Ta làm sao không thành thật... Ta là quan tâm ngươi."
Lòng bàn tay to chạm vào eo cậu ấn nhẹ, dường như có tác dụng gì đó, phần eo đau đến khó chịu cử động cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tiếu Cảnh Nhiên buồn ngủ nên chỉ đơn giản ôm cổ hắn, gối đầu lên vai hắn, thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ dịch vụ xoa eo cao cấp của ai đó.
“Baby, anh muốn nói với em một điều.” Lục Tri Hoài thì thầm vào tai cậu, trong giọng điệu có chút u sầu.
“Hả?” Tiếu Cảnh Nhiên nghi ngờ ngước nhìn hắn.
Lục Tri Hoài ôm người trong tay chặt hơn một chút, bất lực thở dài: "Ta phải đi nước ngoài, có lẽ ở một thời gian, nên không thể cùng ngươi."
Tiêu Cảnh Nhiên ngạc nhiên nói: "Sao đột nhiên muốn ra nước ngoài? Đi đâu vậy?"
Cậu chưa bao giờ nghe Lục Tri Hoài đề cập đến việc đi nước ngoài gần đây.
Lục Tri Hoài giải thích: "Nam Phi. Có một dự án phát triển mỏ ở đó. Ban đầu, dự án này là do cha ta thực hiện, nhưng ông ấy không thể rời khỏi vị trí của mình gần đây, và không có ứng cử viên thích hợp, vì vậy ông ấy chỉ có thể tạm thời giao sự việc cho ta. "
Trên môi hắn nở một nụ cười gượng gạo: "Ta vừa nhận được cuộc gọi từ ông ấy."