Vào khoảng ngày đầu năm mới, thành phố đã có tuyết rơi trong vài ngày.
Có một lớp tuyết dày, khi dẫm lên có thể tới đầu gối, Tiếu Cảnh Nhiên đã đắp một người tuyết cao gần một mét trước cửa nhà theo ý muốn.
Tuy nhiên, có thể trời lạnh trong khi xây dựng người tuyết, và ngọn lửa đã bắt đầu vào đêm hôm đó.
Lục Tri Hoài vốn dĩ đã ngủ cùng cậu trong vòng tay hắn, nhưng hắn cảm thấy người trong lòng càng ngày càng nóng, lại cảm thấy có gì đó không ổn, nên bật đèn lên kiểm tra.
Người đàn ông trong tay nhắm mắt nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng dị thường. Vừa chạm vào trán, nhiệt độ càng nóng kinh ngạc.
Dáng vẻ này khiến Lục Tri Hoài hoảng sợ, vì vậy hắn nhanh chóng đứng dậy đi tìm thuốc hạ sốt.
Không cảm thấy thuyên giảm sau khi cho ăn thuốc, liền đưa cậu đến bệnh viện qua đêm.
Tiếu Cảnh Nhiên đã bị thiêu đốt đến choáng váng, thậm chí không thể mở mắt, và ngay cả bản thân dường như đã rơi vào một giấc mơ được bao bọc bởi những lớp sương mù dày đặc. Những giấc mơ đó vừa thực vừa ảo, giống như những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng lại thất thường như mây khói.
Cậu mơ thấy mình tỉnh dậy trong bệnh viện và gọi Lục Tri Hoài là chồng khi hắn đến thăm.
Trong giấc mơ, cậu nhờ Lục Tri Hoài giúp cậu tắm, và quấy rầy bắt hắn kể chuyện trước khi đi ngủ.
Mà sau khi xuất viện, cậu muốn cùng Lục Tri Hoài về nhà như cái đuôi nhỏ, liền ở nhà hắn ... Lát sau, cậu tiến vào phòng ngủ chính của hắn.
Cũng như những mảnh ghép mà họ đã bỏ ra trong Vân Phủ Nhất Hào, nó đã trở thành một cảnh tượng của sự dịu dàng.
Tất cả đều là những kỷ niệm mà cậu chưa từng có, lại có cảm giác vừa quen vừa lạ.
...
Khi Tiếu Cảnh Nhiên tỉnh dậy sau những giấc mơ dài, cậu không thể không nhìn chằm chằm vào trần nhà tuyết trắng trên đầu mình một lúc.
Có lẽ giấc mơ vừa trải qua quá thực, thực đến nỗi trong một khoảnh khắc cậu cảm thấy những kí ức đó thực sự tồn tại.
Lúc này, cửa phòng từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Tri Hoài thấy cậu đã tỉnh, liền từ ngoài cửa bước nhanh đi tới.
"Em không sao chứ? Đầu em còn đau không?"
Lúc trước khi Tiếu Cảnh Nhiên đang phát sốt, liên tục hét lên rằng bị đau đầu, điều đó khiến hắn lo lắng vô cùng.
Tiếu Cảnh Nhiên lắc đầu, nhưng giọng vẫn hơi khàn khi nói: "Cũng may là không đau nữa, chỉ hơi chút hỗn loạn."
Lục Tri Hoài vội vàng kê gối cho cậu, cẩn thận giúp cậu dựa vào, vẻ mặt đau khổ nói: "Nửa đêm sao đột nhiên phát sốt đâu?"
Mặc dù cơn sốt đã giảm xuống, nhưng khuôn mặt của Tiếu Cảnh Nhiên vẫn có chút yếu ớt và nhợt nhạt, thậm chí đôi môi của cậu cũng không còn căng bóng như xưa.
“Em vừa… có một giấc mơ rất dài.” Tiếu Cảnh Nhiên nhìn hắn, trong con ngươi đen có chút khó hiểu, “Nhưng giấc mơ này quá thực, em nghi ngờ nó không phải là mơ, là thứ mà em đã mất trí nhớ trước đó. . "
Lục Tri Hoài nhướng mày: "Em khôi phục trí nhớ trước đây?"
"Ừ ..." Tiếu Cảnh Nhiên kéo hắn ra hiệu để hắn đi xuống một chút, để có thể thoải mái dựa vào vai ai đó.
“Anh hung em—” Vị tiểu tổ tông dựa vào vai hắn, lớn tiếng lật lại nợ cũ.
Lục Tri Hoài ngẩn người: "Làm sao có khả năng? Anh hung em chỗ nào chứ?"
Sao mà anh dám hung em được chứ?
“Em vừa mới mất trí nhớ ... Anh đối với em tàn nhẫn như vậy, còn nói vứt bỏ em.” Người nào đó thích ôm mối hận lật ra tính toán.
Lục Tri Hoài suy nghĩ một hồi mới nhận ra, không khỏi dở khóc dở cười: "Anh lúc đó không phải tưởng em giả bộ sao? Chúng ta không phải kẻ thù không đội trời chung?"
Kẻ thù không đội trời chung gọi hắn là chồng. Phản ứng đầu tiên của hắn phải là nghĩ anh chàng này đang giở trò gì vậy?