Edit: Vân Linh Nhược VũTô Tiểu Đường sáng mắt: "Úi chà! Nguyệt bảo, cậu thông suốt rồi à! Mời đại thần đi ngắm sao luôn!"
Kỳ Nguyệt thuận miệng đáp: "Là đại thần muốn xem, chắc trong thành phố cậu ấy không được ngắm."
Tô Tiểu Đường: "..."
Khóe miệng Tống Thu Thu hơi giật: "Được rồi... Quả nhiên không thể trông cậy vào cậu..."
Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường lại lần nữa chấp nhận sự thật rằng: Giữa Kỳ Nguyệt và Cố Hoài không có bất cứ tia lửa nào!
Lúc này, di động của Tống Thu Thu vang lên thông báo.
Là Giang Lãng gửi tin nhắn wechat.
Tống Thu Thu mở lên xem, di động vang lên tin nhắn bằng giọng nói của Giang Lãng: [ Bạn học năm điểm, đêm nay đội bóng rổ trường chúng ta và đội bóng trường kế bên sẽ thi đấu hữu nghị, cậu nhớ kéo các em gái đến đây cổ vũ cho bọn tôi nhá! ]
Tống Thu Thu đáp: [ Đi không được, eo không ổn, chân bị trật. ]
Giang Lãng: [ Lần trước ăn dưa cậu chạy như bay ấy! ]
Tống Thu Thu: [ Như nhau như nhau, đó là kì tích y học, tôi tin cậu hiểu mà. ]
Giang Lãng: [ Cậu không thể vì vinh dự của đội bóng rổ trường chúng ta mà xuất hiện kì tích một lần nữa à? ]
Tống Thu Thu: [Không thể. ]
Tống Thu Thu vô tình cự tuyệt, không phải cô ấy không cho họ mặt mũi, mà quả thật lần này chân cô bị bong gân rất nặng, trong thời gian ngắn không thể đi đâu.
Giang Lãng và Tống Thu Thu gửi voice chat cho nhau, cho nên Kỳ Nguyệt cũng nghe cuộc nói chuyện của họ.
Không biết nghĩ đến cái gì, Kỳ Nguyệt mở miệng: "Giang Lãng và Lăng Phong cũng tham gia thi đấu bóng rổ sao?"
Tống Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy, hai người họ đều là chủ lực, đương nhiên sẽ tham gia! Từ hôm qua đã gào thét nhờ bọn tớ tìm người đi cổ vũ!"
Sắc mặt Kỳ Nguyệt hơi trầm xuống: "..."
Vậy chẳng phải hôm nay kí túc xá của họ chỉ có một mình đại thần sao?
Cậu ấy sốt cao như vậy, ở một mình có ổn không?
Vốn dĩ cô cho rằng Giang Lãng và Lăng Phong đều ở kí túc xá, tốt xấu gì cũng có người chăm sóc cho anh, nhưng hiện giờ...
Một người bệnh như Cố Hoài nằm trong phòng, Kỳ Nguyệt càng nghĩ càng thấy bất an.
"Thu Thu, Tiểu Đường, tớ có chút việc, tớ ra ngoài một lát!"
Cuối cùng Kỳ Nguyệt vẫn không có cách nào yên tâm, nói một tiếng với bạn cùng phòng, xách theo một bình giữ nhiệt bước ra khỏi cửa.
Đề phòng lỡ như, Kỳ Nguyệt chạy đến phòng y tế xin thuốc hạ sốt, sau đó đến nhà ăn mua một phần cháo.
Đến kí túc xá nam, cô gọi cho Cố Hoài.
Nhưng cô gọi vô số cuộc vẫn không ai bắt máy.
Kỳ Nguyệt ngẩng đầu nhìn kí túc xá nam, càng thêm lo lắng.
Đại thần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Dì quản lý thấy Kỳ Nguyệt bồn chồn đứng trước cửa kí túc xá thì bước đến hỏi một câu: "Bạn học, cháu tìm người sao?"
Kỳ Nguyệt vội đáp: "Đúng vậy dì. Một người bạn của cháu, cậu ấy phát sốt, cháu không yên tâm nên đến đây xem thử, muốn đưa thuốc cho cậu ấy, nhưng cháu không gọi được cho cậu ấy... cháu sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì..."
Nhìn bộ dạng lo lắng của cô, bà ấy nhoẻn miệng cười: "Là bạn trai đúng không?"
"Không phải không phải, là bạn... bạn thân..." Kỳ Nguyệt giải thích.
Dì quản lý lộ ra biểu cảm ngầm hiểu nhưng không vạch trần: "Vậy cháu đi lên tìm bạn cháu đi!"
Kỳ Nguyệt: "Ơ! Được sao ạ? Đây là kí túc xá nam..."
"Đi thôi đi thôi! Đi nhìn thử, nếu cậu nam sinh đó không có việc gì, thì đưa đồ cho cậu ấy rồi ra nhanh là được!" Đại khái bởi vì tình huống đặc thù, dì quản lý kí túc xá hào phóng xua xua tay.
Kỳ Nguyệt cảm kích không thôi: "Cảm ơn dì! Nếu cậu ấy ổn cháu sẽ lập tức xuống ngay, chắc chắn không để người khác phát hiện!"