Edit: Vân Linh Nhược VũKỳ Nguyệt lập tức che tai Lâm Diệu: "Sư tỷ, có con nít ở đây đó, chị chú ý từ ngữ được không."
Diệp Lộ Vi trợn mắt trừng cô: "Nó thì không hiểu cái gì? Chỉ biết vờ ngoan ngoãn trước mặt em!"
Kỳ Nguyệt bất mãn lầu bầu: "Nói bậy! Diệu nhãi con nhà chúng ta vốn dĩ ngoan nhất!"
Diệp Lộ Vi dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía Lâm Diệu: "Nuôi nhóc con này không được, chị dạy nó lâu vậy rồi mà vẫn không thấy nó kêu chị một tiếng sư phụ nào, chỉ nhận một sư phụ là em! Khen ngược lại em đấy, đồ đệ của em do chị dạy, em chỉ nhặt thôi! Em đương nhiên vui vẻ rồi!"
Kỳ Nguyệt biết tuy bề ngoài Diệp Lộ Vi ghét bỏ Lâm Diệu, nhưng lại càng đau lòng cho cậu nhóc còn hơn mình.
Cô, sư huynh và sư tỷ đều coi Lâm Diệu như người nối nghiệp mà bồi dưỡng.
Tuy rằng bọn họ giúp Lâm Diệu, nhưng xét theo khía cạnh nào đó, có thể xem như Lâm Diệu giúp bọn họ.
Bọn họ đều là những người yêu bắn súng chân chính, lại không thể tiếp tục thực hiện giấc mộng.
Tân hỏa tương truyền*, Lâm Diệu xuất hiện đã đốt tiếp ngọn lửa không bao giờ tắt trong tim bọn họ.
(*) Tân hỏa tương truyền (薪火相传): Củi hết nhưng lửa vẫn truyền đi.Kỳ Nguyệt cười tủm tỉm sát lại gần Diệp Lộ Vi, vừa bóp vai cho cô ấy vừa cười nói: "Sư tỷ, chị em chúng ta có quan hệ gì chứ! Em cũng như chị, đồ đệ của em cũng như đồ đệ của chị, chị thấy đúng không?"
Diệp Lộ Vi khoanh hai tay trước ngực, rõ ràng không nhận lời nịnh nọt này: "Sao em không nói bạn trai của em cũng là bạn trai của chị đi?"
Lương Khải đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh nghe vậy thì mở to mắt cười lạnh: "Diệp Lộ Vi, em nghĩ hay thật đấy!"
Kỳ Nguyệt sờ sờ mũi: "Bạn trai gì đó... Vậy em phải có mới được..."
Diệp Lộ Vi không để tâm đến Lương Khải, khó tin nhìn Kỳ Nguyệt: "Em là sinh viên năm tư vẫn chưa có bạn trai? Rốt cuộc ngày thường em làm cái gì vậy?"
Sắc mặt Kỳ Nguyệt hơi đen: "Loại việc như tìm bạn trai không phải em muốn là có thể tìm được."
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Kỳ Nguyệt, Diệp Lộ Vi sốt ruột nhắc nhở: "Đừng trách sư tỷ không nhắc nhở em, nếu em muốn tìm bạn trai nhìn nhớ lau rõ mắt trước. Đừng tìm người quá thông minh, sẽ dễ lừa gạt em, cẩn thận bị lừa đi đếm tiền cho người ta còn không biết!"
Lương Khải cũng nhắc nhở: "Cũng đừng tìm người quá đẹp trai, trai đẹp đều không an phận!"
Kỳ Nguyệt mơ mơ hồ hồ nghe hai người dặn dò, thất thần mà gật đầu lia lịa: "Dạ dạ dạ, về sau tìm bạn trai, em sẽ tìm người có IQ như sư tỷ, khuôn mặt thì đối chiếu với sư huynh để tìm."
Diệp Lộ Vi và Lương Khải nghe vậy thì hài lòng gật đầu.
Giây tiếp theo, hai người mới giật mình.
Diệp Lộ Vi: "...???"
Lương Khải: "...???"
Lương Khải tức giận đến méo mồm: "Fuck! Kỳ Nguyệt, em có ý gì đó? Mẹ nó anh không đẹp trai à?"
Diệp Lộ Vi cũng nghiến răng: "IQ chị thấp ở chỗ nào hả?!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Không phải hai người cứ một hai bắt em phải chiếu theo tiêu chuẩn này để tìm sao...
Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng: "Sư huynh, sư tỷ, hai người không cần vì em mà nhọc lòng, hiện giờ em không có hứng thú với đàn ông, đang bận vắt chân lên cổ đây này. Hơn nữa em cũng không định tìm bạn trai quá đẹp, đẹp trai quá phiền phức, mỗi ngày chỉ lo việc xử lý đám con gái nhớ thương người ấy cũng đủ mệt chết rồi."
Ba người đang trò chuyện, bên phòng huấn luyện đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào.
Lương Khải nhíu mày, hỏi một học viên đứng gần đó: "Sao bên ngoài lại cãi cọ ầm ĩ thế kia?"
Học viên hưng phấn đáp: "Hình như có một cô gái tỏ tình thất bại, cô gái kia là hội viên VIP của cậu lạc bộ chúng ta, người được tỏ tình không biết cô ấy, có điều rất đẹp trai."
Kỳ Nguyệt hơi câm nín: "Người ta tỏ tình thất bại các người còn xem náo nhiệt?"
Học viên: "Có ai không thích xem náo nhiệt chứ!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Cho nên bản chất của nhân loại chính là xem náo nhiệt?