Edit: Vân Linh Nhược VũBên ngoài quầy bar.
Quả nhiên sau khi Kỳ Nguyệt đi vào, bên trong càng cãi nhau to hơn.
Lâm Diệu thở dài thật sâu: "..."
Cậu ta biết sư phụ đi khuyên sẽ thế này mà.
Lúc này, có khách bước vào.
"Hoan nghênh ghé thăm! Tôi có thể giúp gì cho ngài không?" Lâm Diệu thuần thục đón khách.
Vị khách kia nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy một đứa nhóc là Lâm Diệu, vì thế hỏi: "Ông chủ của các cậu đâu?"
Lâm Diệu: "Ngại quá, ông chủ đang cãi nhau bên trong."
Người khách: "Vậy huấn luyện viên Diệp của các cậu đâu?"
Lâm Diệu mặt không đổi sắc đáp: "Huấn luyện viên Diệp đang cãi nhau với ông chủ."
Người khách không nói nên lời: "Vậy chỗ các cậu không có quản lý khác sao?"
Lâm Diệu tiếp tục trả lời: "Quản lý khác đang khuyên can."
Khóe miệng người khách hơi giật, dường như không biết nên nói gì mới phải: "..."
Lâm Diệu mở miệng: "Vị tiên sinh này, ngài muốn biết cái gì, nếu muốn đăng kí chương trình học, có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi có thể giới thiệu cho ngài."
Vị khách kia quan sát Lâm Diệu, sau đó bật cười: "Anh bạn nhỏ, vẫn nên gọi người quản lý của cậu ra đi, cậu thì biết cái gì chứ?"
Bị gọi là "anh bạn nhỏ", Lâm Diệu hơi nhíu mày. Cậu nhóc uống một hớp sữa bò, liếc vị khách kia một cái, sau đó lẳng lặng kéo khóa áo khoác, lộ ra hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... đại khái có tầm mười mấy tấm huy chương màu vàng óng.
Lâm Diệu: "Bây giờ có thể giới thiệu cho ngài chưa?"
Người khách: "..."
Đeo như vậy... cậu không thấy mỏi cổ sao?
Không biết qua bao lâu, tiếng cãi vã bên trong cuối cùng cũng ngừng.
Lâm Diệu đã tiếp xong khách, đoán người bên trong chắc đã mệt rồi, vì thế bưng đồ uống và điểm tâm bước vào.
"Cảm ơn Diệu nhãi con!" Nhìn tiểu đồ đệ đức hạnh của mình, Kỳ Nguyệt nhận lấy đồ uống, nhịn không được mà khen: "Bảo bối, chị Vi Vi nói con tiến bộ rất lớn đó!"
Lâm Diệu lộ ra vài phần vui vẻ: "Đều do sư phụ và chị Vi Vi dạy tốt! Sư phụ, người yên tâm, lúc người không ở đây con không hề lười biếng, đều huấn luyện dựa theo kế hoạch người sắp xếp!"
Kỳ Nguyệt: "...!"
Đây là quả dưa nhỏ gì trên trần đời vậy?
Cô không đến đây lâu vậy rồi nhãi con này vẫn không trách cô!
Còn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời như vậy!
Trong lòng Kỳ Nguyệt không khỏi có cảm giác vui mừng như 'nhà ta có con trai mới lớn': "Diệu nhãi con nhà ta thật ngoan!"
Lâm Diệu săn sóc nói: "Lâu rồi sư phụ chưa đến đây chắc chắn là do người rất bận. Người nhớ phải chú ý sức khỏe, đừng để mệt mỏi quá. Lúc đi thí nghiệm nhớ đội mũ và mặc quần áo chống nắng, bằng không phơi nắng sẽ đen da. Còn nữa, người đã dùng mặt nạ con mua cho người chưa?"
Nghe Lâm Diệu dặn dò, Kỳ Nguyệt cảm động suýt khóc.
Loại cảm giác nuôi lớn con trai vừa hiếu thuận vừa nghe lời quả thật rất sung sướng!
So với vẻ mãn nguyện của Kỳ Nguyệt, sắc mặt Diệp Lộ Vi lại không được tốt cho lắm: "Kỳ Nguyệt, em dẫm phải vận cứt chó gì vậy! Tùy tiện đi trên đường cái cũng nhặt được đồ đệ tốt như thế!"
Kỳ Nguyệt hạnh phúc cảm thán: "Hóa ra đây là cảm giác vui vẻ khi dưỡng thành!"
Diệp Lộ Vi đang hâm mộ, nghe đến đó đột nhiên cảm thấy hơi sai: "Ơ không đúng, dưỡng thành... em dưỡng thành cái con khỉ! Đồ đệ của em rõ ràng vẫn luôn do lão nương dẫn dắt đấy nhá!"
(*) Dưỡng thành: Nuôi dưỡng thành công, có thể hiểu ở đây là dạy được trò ngoan.