Edit: Vân Linh Nhược VũKí túc xá nam. Truyện Full
Cố Hoài yên lặng ngồi ở ban công, một tay đỡ trán, quanh thân tràn ngập áp suất thấp, bày ra vẻ mặt người sống chớ gần.
Thấy trạng thái dọa người đó của anh, Lăng Phong không dám đi qua tìm ngược, vì thế chạy đến gần Giang Lãng thì thầm.
"Ê, Cố Hoài bị sao vậy, sao lại trông thế kia emo? Tớ cũng không uống trà sữa của cậu ta mà emo?" (*)
Giang Lãng vặn vặn cổ tay, "hừ" một tiếng: "Gần đây tâm tình cậu ta hơi bất định, lần trước tớ chỉ chạm vào cậu ta một chút thôi, suýt chút nữa đã bị cậu ta vặn gãy tay!"
Lăng Phong suy nghĩ: "Là thí nghiệm không thuận lợi, hay do em gái kia đeo bám nên khó chịu? Hình như cậu ta còn thiếu hai lần hẹn hò, trốn cũng không được, đoán chừng hôm nay cũng bị em gái kia mượn cơ hội để hẹn hò..."
Giang Lãng sờ sờ cằm, trong đầu dường như hiện lên cái gì đó, rồi lại lúng túng lướt qua: "Lấy hiểu biết của tớ với cậu ấy, thì không giống lắm..."
Lăng Phong ngáp một cái: "Thánh tâm khó dò, ngủ ngủ ngủ..."
...
Sau khi từ biệt nhóm người Cố Hoài, Kỳ Nguyệt đỡ Tống Thu Thu về kí túc xá.
"Nguyệt bảo, không phải tớ nói đâu, nhưng cậu may mắn thật đấy, đi ra ngoài mua cơm cũng gặp được lão đại, rất nhiều nữ sinh ngồi xổm ở cửa viện nghiên cứu mấy giờ liên tiếp cũng không thấy cậu ấy đâu..."
Tống Thu vui vẻ vừa ăn cơm vừa uống trà sữa, dư qua liếc qua Kỳ Nguyệt thì phát hiện trạng thái của cô không đúng cho lắm.
"Cậu sao vậy, sao lại thất thần?"
Kỳ Nguyệt ngẩn đầu, thở dài: "Hôm nay tớ gặp được nhóm người Kỳ Trăn lúc đi mua đồ ăn."
"Sao vậy? Bọn họ gây chuyện với cậu?" Tống Thu Thu lập tức xoắn tay áo bày ra bộ dạng muốn đánh người, kết quả lại làm eo đau.
"Cậu đừng kích động, không có, chỉ là lúc khi đi, tớ nghe Kỳ Trăn nói Sở Mộ Phàm về nước..." Kỳ Nguyệt lẩm bẩm.
"Sở Mộ Phàm?" Tống Thu Thu bĩu môi, ra vẻ ghét bỏ, dường như rất không thích người này: "Cậu ta về nước thì về thôi, có liên quan gì đến cậu đâu, đừng nói cậu còn thích cậu ta đấy nhé?"
"Sao có thể, chỉ là cảm thấy không thoải mái thôi, dù sao năm đó quan hệ của tớ và cậu ấy cũng khá tốt mà. Kết quả thì sao? Mấy năm nay cậu ấy đổi hết phương thức liên lạc, cả việc cậu ấy về nước tớ cũng được biết từ miệng người khác! Không phải tớ chỉ thú nhận tình cảm của mình cho cậu ấy thôi sao, chỉ muốn thổ lộ tình cảm để sau này không hối hận, cũng không buộc cậu ấy cưới tớ mà, thế mà cậu ấy lại sợ tới mức trốn tớ như vậy..."
Tống Thu Thu hừ một tiếng: "Cái gì mà quan hệ khá tốt, tốt đến mức cả tớ cũng đố kị ấy hả? Nếu không phải nể mặt cậu, tớ đã không thèm để ý đến cậu ta rồi! Cũng phải khen cậu ta, luôn mập mờ với cậu, không chấp nhận cũng không từ chối, chờ cậu tỏ tình lại cự tuyệt..."
Kỳ Nguyệt hút một ngụm trà sữa, liền cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn nhiều: "Được rồi, đều là chuyện lúc xưa, dù sao về sau cũng không qua lại gì nữa."
Kỳ Nguyệt vừa dứt lời, wechat đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.
Cô nhấn vào xem, là một lời mời kết bạn, lời nhắn của đối phương: [Kỳ Nguyệt, tớ là Mộ Phàm.]
Kỳ Nguyệt: "..."
Thấy vẻ mặt cô hơi kì lạ, Tống Thu Thu hỏi: "Là thông báo gì vậy?"
Kỳ Nguyệt đưa di động cho cô ấy xem.
Sau khi thấy thông báo kia, Tống Thu Thu suýt chút nữa đã hất luôn hộp cơm: "Mẹ nó! Sở Mộ Phàm! Cậu ta còn có mặt mũi kết bạn với cậu à? Mấy năm qua chưa từng liên hệ, bây giờ thêm wechat của cậu làm gì?"
Kỳ Nguyệt đỡ hộp cơm có nguy cơ xong đời của Tống Thu Thu: "Cậu bình tĩnh đi! Chắc là về nước nên muốn liên lạc với bạn học cũ thôi..."
Đại khái bởi vì Kỳ Nguyệt không chấp nhận kết bạn, Sở Mộ Phàm lại gửi thêm một lời nhắn nữa: [Tớ rất nhớ cậu.]
Kỳ Nguyệt: "..."
Tống Thu Thu: "...!!"
Dao của bà đâu?
....
(*) Emo: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, viết tắt của từ Emotional, nghĩa là lặng lẽ khóc một mình.