Edit: Vân Linh Nhược Vũ"Bởi vì mọi người cảm thấy trong hai cậu, một người là sinh viên Nông Học sau khi tốt nghiệp có dự định về quê, một người là tiến sĩ sinh - lý có thể sẽ ra nước ngoài, cho dù không bay sang nước ngoài thì chắc chắn cũng ở lại thành phố A. Hơn nữa gần đây mọi người không thấy hai cậu đi cùng nhau, cho nên bàn tán, cảm thấy hai cậu sẽ không đi cùng nhau lâu..."
Nói tới đây, nữ sinh nhận ra mình lỡ lời, vội giải thích: "Việc đó... Bọn tôi chỉ đoán mò, cậu không cần để ý đâu...Sắp tốt nghiệp rồi, đâu thể ngày nào cũng dính lấy nhau đúng không?"
Cố Hoài và Kỳ Nguyệt đều là nhân vật có tiếng ở đại học A, từ lâu Cố Hoài đã là nhân vật làm mưa làm gió trong truyền thuyết, sau khi hai người yêu đương thì càng bị chú ý gấp bội.
Cho nên mọi người đều biết chút ít về phướng hướng phát triển sự nghiệp của hai người họ, trong một lần livestream Kỳ Nguyệt đã nói về dự định của mình, mà việc Cố Hoài được viện trưởng viện nghiên cứu NT mời cũng đã sớm được công khai.
Hướng phát triển sự nghiệp và cuộc sống khác xa một trăm tám mươi độ như vậy, trong mắt người ngoài, tám phần sẽ không lâu dài.
"Không sao." Kỳ Nguyệt đáp.
Chuyện này cô đã sớm nghĩ đến, người ngoài thấy vậy cũng không có gì kì lạ.
"Cho nên... hai cậu..." Nữ sinh dè dặt hỏi, sợ rằng mình sẽ khiến Kỳ Nguyệt đau lòng.
"Chưa chia tay." Kỳ Nguyệt đáp.
Nói xong câu này, trong lòng cô âm thầm bổ sung một câu: Tạm thời chưa chia tay.
Thật ra trong lòng cô cũng không chắc.
Mấy ngày trước gặp Sở Mộ Phàm, cô định bụng sẽ nói chuyện với Cố Hoài, ai dè chưa kịp nói, anh đã sắp bay ra nước ngoài, để tránh khiến anh phân tâm, cô chỉ có thể chờ anh về mới nói.
Nghe đáp án của Kỳ Nguyệt, cô gái thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực, vui vẻ không thôi: "Không chia tay thì tốt rồi! Tôi là fan couple của hai cậu đó! Tôi vẫn đang chờ chiếc khăn len sau khi được đan xong đấy!"
Đúng vậy...
Cố Hoài còn nói sẽ đan khăn len cho cô...
Cũng không biết có thể chờ đến ngày đó không...
Kỳ Nguyệt đang thất thần thì chuông di động chợt reo lên, là Kỳ Vạn Lý gọi đến.
"Tôi còn chút chuyện, tôi phải đi trước nhé?"
"Được được, cậu cứ đi đi! Chúc cậu và Hưu Thần cầm sắt hòa minh, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Kỳ Nguyệt cười lắc đầu một cái.
Chờ đi xa một chút, Kỳ Nguyệt mới cầm máy lên.
Tiếng chuông vẫn vang lên trong kiên nhẫn.
Kỳ Nguyệt hơi do dự một chút, sợ rằng có chuyện gì gấp, nên vẫn chọn bắt máy.
"Alo, Nguyệt Nguyệt! Gần đây con có liên lạc với Trăn Trăn không?"
Cô vừa bắt máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói lo lắng của Kỳ Vạn Lý.
Ông ta không bắt chuyện mà hỏi thẳng vào vấn đề ngay.
Kỳ Nguyệt hơi bất ngờ, không ngờ lâu vậy rồi vẫn không tìm được tung tích của Kỳ Trăn.
"Từ hôm đó nó vẫn chưa quay về sao?" Kỳ Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy... Dùng cách nào cũng không liên lạc được với nó, hỏi thăm bạn bè nó, ai cũng nói không gặp... Ba mẹ đã báo cảnh sát... nhưng vẫn chưa có tin tức."
Giọng nói của Kỳ Vạn Lý nhuốm vẻ mệt mỏi, chỉ qua mấy ngày, trông ông cứ như đã già thêm mấy chục tuổi.
"Con cũng không biết nó ở đâu, nó không liên lạc với con." Kỳ Nguyệt trả lời thành thật.
Kỳ Vạn Lý truy hỏi: "Thật chứ? Nguyệt Nguyệt, nếu con có tin tức của Trăn Trăn thì đừng gạt ba, mẹ con đã đổ bệnh vì lo lắng rồi."