Edit: Vân Linh Nhược VũCùng lúc đó, chuông báo tin nhắn mới trong Phân Đội Ăn Dưa vang lên liên tục.
[ Giang Lãng ]: A a a tiểu gia chịu hết nổi rồi! Các cậu thấy bộ dạng mất giá của Cố Hoài chưa! Hẹn hò cả ngày trời, về nhà còn gọi nhau, nói chuyện hơn hai tiếng chưa đủ, lại còn muốn treo máy khi ngủ!
[ Lăng Phong ]: Tôi không ngờ người chết mê chết mệt trong tình yêu lại là Cố Hoài!
Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường ngơ ngác nhìn nhau.
Tống Thu Thu: "Cho nên kẻ bám người yêu là đại thần?"
Tô Tiểu Đường: "Khụ khụ... Việc này... tớ cũng không nghĩ đến."
Tuy Tống Thu Thu cũng khiếp sợ, nhưng vẫn nói đỡ cho Kỳ Nguyệt: [ Cậu nói vậy là cố ý gì? Cố Hoài chết mê chết mệt Nguyệt bảo nhà tôi cũng là chuyện thường tình mà? ]
[ Tô Tiểu Đường ]: Đúng thế đúng thế! Có gì đâu mà khó tin!
[ Giang Lãng ]: Ngưng ngưng ngưng! Cho nên bốn con cẩu độc thân chúng ta vì sao phải thảo luận loại chuyện này vậy! Tìm ngược à? Đây không phải nhóm chat ăn dưa hả? Sao lại trở thành nhóm chat ăn cơm "chóa" rồi???
[ Lăng Phong ]: A a a! Thật khốn nạn! Khốn nạn quá đi! Tại sao Cố Hoài lại thoát FA trước tôi chứ! Là ai nói câu "người khôn không rơi vào bể tình" đấy hả?
[ Tô Tiểu Đường ]: Thật không ngờ... Người thông minh đều rơi vào bể tình, tôi vẫn còn ở trên bờ...
[ Giang Lãng ]: Haiz, mong phải lòng một ai đó, để khỏi xem mắt khi về già...
...
Sáng hôm sau.
Lúc Kỳ Nguyệt bị chuông báo thức gọi dậy, cô phát hiện cuộc gọi vẫn còn kết nối.
Kỳ Nguyệt thử nói một câu: "Alo?"
"Chào buổi sáng." Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Cố Hoài.
Kỳ Nguyệt gãi tóc ngồi dậy: "Khi nào cậu xuất phát thế? Tớ tiễn cậu ra sân bay."
"Không cần đâu, còn sớm, cậu ngủ thêm một lát đi."
Kỳ Nguyệt vội đáp: "Không sao không sao, lát nữa chúng ta gặp ở cổng trường nhé!"
Không ngờ vừa xác định quan hệ chưa được mấy ngày đã phải xa nhau lâu đến thế, Kỳ Nguyệt có hơi phát sầu, còn rất nhiều chuyện cô chưa kịp nói với Cố Hoài.
Tại cổng trường.
"Nửa tháng nữa cậu mới về sao?"
"Phải xem tiến độ của hội nghị nữa, chắc khoảng tầm ấy, có thể sớm hơn, cũng có khả năng chậm hơn."
Kỳ Nguyệt rầu rĩ gật đầu: "Ồ... Không thể gọi điện thoại luôn sao?"
Cố Hoài: "Quy định là vậy, nhưng cũng không nghiêm ngặt đến thế, vẫn có thể tìm cơ hội."
"À, mấy ngày nữa tớ cũng phải đến ruộng thí nghiệm số 13 ở thôn Lệ Thủy thuộc thành phố S, không biết ở đó có tín hiệu hay không nữa... Thế là chúng ta đều bị mất liên lạc rồi!" Kỳ Nguyệt thở dài.
Cố Hoài nghe vậy thì hỏi: "Một mình cậu sao? Còn ai nữa không?"
"Thầy Hạ dẫn đội, ngoại trừ tớ còn hai học trò của thầy ấy nữa." Kỳ Nguyệt đáp.
Cố Hoài: "Nam sinh hay nữ sinh?"
Kỳ Nguyệt: "Một nam một nữ."
Cố Hoài không biến sắc, hỏi tiếp: "Ruộng thí nghiệm số 13 trồng gì vậy?"
Kỳ Nguyệt hơi khó hiểu về câu hỏi của anh, nhưng vẫn trả lời: "À, một giống khoai tây lai mới."
Lần này, biểu cảm của Cố Hoài có chút thay đổi: "Khi nào cậu mới về?"
Kỳ Nguyệt suy nghĩ một chút: "Không dài lắm, chắc khoảng một tuần thôi, nhiều nhất là 10 ngày."
Cố Hoài lặng lẽ nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Khi quay về, cậu còn thích tớ không?"
Kỳ Nguyệt hơi sửng sốt, sau khi kịp phản ứng ý của Cố Hoài, cô bị sặc một trận: "Khụ... Đương... đương nhiên rồi! Cậu... sao cậu lại ghen với cả khoai tây vậy..."
Cố Hoài cười khẽ: "Không có cách nào, dù sao tớ cũng nhờ nó mà lên chức mà."
Kỳ Nguyệt: "Ặc..."
Nói vậy cũng không sai.
Lúc trước nếu không vì khoai tây, cô cũng sẽ không quen biết Cố Hoài.