Edit: Vân Linh Nhược VũTiết Mộng Thiến thấy Sở Mộ Phàm thắng thì đắc ý, cười nói: "Kỳ tiểu thư, cô không nói lý quá rồi! Tài nghệ của cậu ta không bằng người, bị thương cũng đâu thể trách người khác!"
Kỳ Nguyệt: "Tôi không nói lý sao?"
Nhìn bộ dạng xù lông của cô, Cố Hoài đè tay cô lại: "Vết thương nhỏ mà thôi, không sao."
Nhìn cánh tay sưng đỏ của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt đáp: "Sao lại không quan trọng! Cơ thể của vận động viên là thứ quan trọng nhất! Huống chi tay cậu còn phải làm thí nghiệm, càng quan trọng hơn!"
Nói xong, cô không rảnh đôi co với hai người kia nữa, vội đi xử lý vết thương cho Cố Hoài.
Hội quán đấu kiếm có một phòng y tế riêng, tuy Kỳ Nguyệt đã kiểm tra vết thương cho anh nhưng vẫn không yên tâm, cô nhờ bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa, may mà chỉ là vết thương ngoài da.
Sau khi xử lý vết thương của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt nói: "Cậu ở đây đợi tớ, đợi tớ một lát, tớ sẽ về ngay!"
...
Lúc Kỳ Nguyệt ra ngoài, Tiết Mộng Thiến còn đang thổi phồng trận đấu vừa rồi Sở Mộ Phàm đẹp trai thế nào.
Kỳ Nguyệt cầm theo kiếm, tiến đến trước mặt Sở Mộ Phàm: "Không phải cậu nói muốn cùng tôi đấu kiếm à? Đến đây đi!"
Đôi mắt Sở Mộ Phàm sáng lên: "Cậu đồng ý sao?"
Kỳ Nguyệt đội mặt nạ bảo hộ, bước lên sàn thi đấu, Sở Mộ Phàm cũng theo sau.
Chín phút sau.
Ván thứ nhất, Kỳ Nguyệt được 15 điểm.
Sở Mộ Phàm lại không giành được điểm nào.
Bầu không khí yên lặng đến quỷ dị.
Sở Mộ Phàm ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay mình, lại ngây ngốc nhìn Kỳ Nguyệt, dường như trước nay chưa hề biết cô.
"Mộ Phàm! Anh đừng vì cô ta là con gái mà nhường cô ta!" Tiết Mộng Thiến không hiểu đấu kiếm, chỉ cùng Sở Mộ Phàm đến đây chơi, thấy thế còn tưởng anh ta nhường Kỳ Nguyệt.
Huấn luyện viên Trần đứng cạnh mở miệng: "Em gái à! Cô nghĩ gì vậy! Cô không thấy bạn trai cô bị đánh đến mức không thể ngóc đầu dậy nổi hay sao! Mẹ nó! Cô gái kia hung hãn quá đi! Hóa ra lúc nãy đánh cùng tôi, cô ấy vẫn chưa dùng hết thực lực! Rốt cuộc cô gái đó có lai lịch gì nhỉ?"
Vào lúc này, có không ít người cũng đang vây xem, người đến sàn thi đấu cao cấp đều là dân lão luyện, đương nhiên nhìn ra trình độ của hai người.
Nghe huấn luyện viên và người xung quanh nghị luận, Tiết Mộng Thiến ngây người: "Anh có ý gì? Ý của anh là... Mộ Phàm không nhường cô ta... anh ấy thật sự đánh không lại cô ta... còn bị ăn hành? Sao có thể chứ!"
Huấn luyện viên buông tay: "Sự thật là thế! Hai người họ không cùng một đẳng cấp!"
Kỳ Nguyệt lạnh mặt nhìn Sở Mộ Phàm: "Còn muốn chơi tiếp không?"
Sắc mặt Sở Mộ Phàm tái nhợt, hiển nhiên vẫn không phục, cười cười, không chút do dự đáp: "Trận vừa rồi do tớ lơ là, lần này tớ sẽ không nhường cậu đâu, tiếp tục đi!"
Sau đó...
Sở Mộ Phàm thua cả ba trận...
Vào lúc này, Cố Hoài đứng xem bên ngoài tận mắt thấy Kỳ Nguyệt hành Sở Mộ Phàm ba trận.
Kết thúc ván thứ ba, Kỳ Nguyệt tháo mặt nạ bảo hộ, lạnh giọng nói: "Đã nói rồi, cậu quá gà."
Sở Mộ Phàm bắt mình phải bình tĩnh: "Kỳ Nguyệt, không ngờ mấy năm nay cậu tiến bộ nhanh đến vậy... Trước kia..."
Kỳ Nguyệt cắt ngang lời anh ta: "Không phải tôi tiến bộ nhanh, mà là trước kia tôi nhường cậu thôi."
Sở Mộ Phàm biến sắc: "Nhường tớ..."
Không biết trầm mặt bao lâu, anh ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm trong miệng: "Trước kia nhường tớ, vậy bây giờ thì sao? Tại sao bây giờ không nhường..."