Edit: Vân Linh Nhược VũSân thi đấu đang ồn ào giống như bị ấn nút tạm dừng, lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn điểm của đội số 12.
Điểm tuyệt đối 10.9!
Hơn nữa còn là hai con 10.9!
Mọi người vốn cho rằng đội của Kỳ Trăn thắng chắc rồi, căn bản không thèm để ý đội pháo hôi này. Ai có thể ngờ, một sinh viên trồng khoai tây ngành Nông Học, một tiến sĩ ngành Khoa Học Sự Sống, phát súng ngắn đầu tiên lại được hai điểm tuyệt đối, trực tiếp áp đảo tuyển thủ chuyên nghiệp!
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, khán đài phát ra tiếng hò hét chói tai.
Ý cười trên mặt Kỳ Trăn trực tiếp cứng đờ, khó tin nhìn sang hướng Kỳ Nguyệt.
Cộng sự của Kỳ Trăn há hốc mồm, lau mắt kính: "Ôi trời! Hai sinh viên dự khuyết của Đại học A đồng loạt bắn được max điểm? Hai người này có lai lịch gì thế?"
...
Trong tiếng hoan hô hò hét, phản ứng của đương sự Kỳ Nguyệt còn khiếp sợ hơn. Cô đứng đờ người, quên mất cả thu tay, máy móc nhìn sang Cố Hoài, trên mặt đầy dấu chấm hỏi: "...???"
Đối diện với ánh mắt cô, đáy mắt Cố Hoài gợn lên một đợt ý cười, hơi nhướn mày, gửi lại cô một dấu chấm hỏi: "...?"
Kế đó, cô nghe Cố Hoài nói đầy ẩn ý: "Không ngờ, cái gọi là kẻ tám lạng người nửa cân của Kỳ tổng, là ý này?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Kỳ Nguyệt vốn định chất vấn Cố Hoài, không ngờ lại bị trả đũa, hơn nữa cô còn không có cách phản bác, dù gì từ đầu cô cũng đâu nói thật...
Trên khán đài, nhóm bốn bạn trẻ của Phân Đội Ăn Dưa đồng thời trợn tròn mắt.
Giang Lãng: "Đậu má! Bạn học khoai tây thật sự được 10.9 điểm?"
Tống Thu Thu: "Đậu má! Đại thần 10.9 điểm chứ không phải 0 điểm???"
Lăng Phong: "Đậu má! Bạn học khoai tây và Cố Hoài đều được 10.9 điểm???"
Tô Tiểu Đường móc một bao hạt dưa từ trong túi áo ra: "Thật... Lợi hại..."
...
Bắn súng là một môn thể thao ít được yêu thích bởi vì không có nhiều tương tác, người xem thi đấu cũng không nhiều như các môn thể thao khác. Nhưng phát súng đầu tiên này quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, lập tức làm khán giả hưng phấn, nhộn nhịp mong chờ lượt đấu tiếp theo, muốn biết tổ đội đặc biệt của Đại học A này sẽ có biểu hiện thế nào nữa.
"Một sinh viên ngành Nông Học, một sinh viên ngành Khoa Học Sự Sống, sao có thể bắn lợi hại như thế chứ? Việc này không khoa học! Chẳng lẽ nhờ may mắn sao?"
"Vậy thì càng không thể mà? Một người may mắn thì coi như xong đi, chẳng lẽ cả hai người đều may mắn?"
"Không phải may mắn, vậy thì thực lực rồi? Cậu biết điểm tuyệt đối khó lấy thế nào không?"
...
Ở vị trí chính giữa khán đài, Vu Thục Hoa vốn đang kích động cổ vũ cho Kỳ Trăn thấy thế thì vừa khiếp sợ lại vừa lúng túng, theo bản năng nhìn sang chồng mình.
Kỳ Vạn Lý ngơ ngác nhìn con gái lớn trên sân thi đấu, có vẻ hơi hoảng hốt: "Qua nhiều năm rồi, Nguyệt Nguyệt vẫn..."
Vu Thục Hoa nhìn chồng mình: "Dù sao cũng luyện tập nhiều năm, vẫn có căn cơ."
Kỳ Vạn Lý lắc lắc đầu, trên nét mặt xen lẫn một tia hối hận: "Chỉ dựa vào căn cơ thì không có khả năng bắn phát đầu tiên đã được điểm tuyệt đối..."
Vợ chồng Trần tổng không phát hiện biểu cảm khác thường của Kỳ Vạn Lý, cười khen tặng: "Ái chà, không ngờ Nguyệt Nguyệt cũng được điểm tuyệt đối! Vạn Dặm, ông dạy tốt lắm! Hai đứa con gái đều lợi hại như vậy!"
Kỳ Vạn Lý nghe vậy thì hơi xấu hổ, kĩ năng bắn súng của Kỳ Nguyệt không thể xem như ông ta dạy.