Edit: Vân Linh Nhược VũBị Tống Thu Thu náo loạn một hồi, người Trần gia và Kỳ gia đều hơi gượng gạo.
Vu Thục Hoa ho nhẹ một tiếng: "Ngại quá, làm trò cười cho anh chị rồi!"
Trần phu nhân đứng ra giảng hòa: "Ui dào, hai đứa nhỏ trong nhà có chút ồn ào nhốn nháo là chuyện thường tình thôi! Kỳ Nguyệt thấy em gái kế thừa thiên phú bắn súng của ba, lại ưu tú như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút không cân bằng..."
Vu Thục Hoa và Kỳ Vạn Lý liếc nhau, vì kiêng dè Kỳ Trăn nên hai người không phản bác lời của Trần phu nhân, chỉ trả lời mập mờ: "Khụ, thật ra hai đứa con gái nhà em đều có thiên phú bắn súng rất cao, đáng tiếc Nguyệt Nguyệt không kiên trì..."
...
Trần Cảnh theo sau ba mẹ mình, thấy sắc mặt Kỳ Trăn không tốt, anh ta quan tâm hỏi thăm: "Trăn Trăn, em không sao chứ?"
Kỳ Trăn lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp: "Em không sao. Ngại quá, làm trò cười cho anh rồi, từ nhỏ quan hệ của em và chị không tốt cho lắm, chị đối với em... vẫn luôn có ý địch..."
Trần Cảnh ai ủi: "Hai em dù sao cũng là chị em ruột, có hiểu lầm gì đó, nói rõ là tốt rồi."
Kỳ Trăn tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Anh không hiểu đâu. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ của em, chị ấy đều phải cướp. Dù là sự chú ý của ba mẹ, hay bắn súng... Huống chi..."
Kỳ Trăn nhìn Trần Cảnh: "Huống chi hiện giờ còn có anh, chỉ sợ chị ấy càng hận em hơn, em nhận ra chị ấy rất thích anh. Từ sau trận thi đấu năm đó, chị ấy một mình rời khỏi nhà, mỗi lần gặp mặt người thân đều tan rã trong không vui, không muốn nói nhiều với nhà em câu nào..."
Trần Cảnh nghe vậy thì lập tức giải thích: "Trăn Trăn, anh không có ý gì với chị gái em hết. Ngày đó trên bàn ăn, xuất phát từ lễ phép nên anh mới nói nhiều với cô ấy vài câu..."
Kỳ Trăn cười khổ: "Thật ra em chưa từng muốn tranh gì với chị ấy... cũng thật sự không muốn cùng chị ấy tranh giành cái gì..."
Ý ngoài lời của Kỳ Trăn là nếu Kỳ Nguyệt thật sự coi trọng Trần Cảnh, vậy cô ta sẽ không tranh với Kỳ Nguyệt.
Trần Cảnh nghe vậy thì hơi sốt ruột, vội nói: "Trăn Trăn, như thế sao có thể gọi là tranh với cô ấy. Dù là ba mẹ hay bắn súng, những thứ đó vốn đều thuộc về em!"
Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Còn có anh... Em cũng biết, vốn dĩ anh đến để gặp em, hai bên gia đình đều muốn tác hợp cho chúng ta, không liên quan đến chị gái em..."
Kỳ Nguyệt lắc đầu: "Sao lại không liên quan, chị ấy dù sao cũng là chị gái em... Em không muốn ba mẹ khó xử..."
Nghe đến đó, Trần Cảnh có chút kích động: "Cho dù chị gái em có ý gì với anh, thì đó cũng là chuyện của cô ấy, không liên quan đến anh, em không thể vì thế mà phán anh tội tử hình chứ?"
Trần Cảnh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, xúc động nói: "Trăn Trăn, anh đã gặp không ít cô gái, nhưng chưa có cô gái nào thu hút anh như em cả, đặc biệt là dáng vẻ của em trên sân thi đấu, thật sự vô cùng chói mắt. Nếu em cố kị Kỳ Nguyệt, anh sẽ tìm thời gian nói rõ với cô ấy, sẽ không khiến em khó xử. Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, em nghĩ thế nào, em đối với anh..."
Kỳ Trăn không nói gì, chỉ làm bộ e thẹn cúi đầu.
Nhìn dáng vẻ của Kỳ Trăn, Trần Cảnh liền rõ cô ta có ý với mình, lồng ngực nhất thời dâng lên một trận nhiệt huyết: "Chờ trận đấu ngày mai kết thúc, anh sẽ nói rõ với Kỳ Nguyệt, anh sẽ xử lý hết tất cả, em cứ yên tâm!"