Edit: Vân Linh Nhược VũTrần tổng trầm ngâm: "Việc này... Không thể nào?"
"Sao lại không? Ông không thấy trên bàn ăn, Kỳ Nguyệt vẫn luôn nói chuyện với Tiểu Cảnh à? Dù sao hai nhà chúng ta cũng định tác hợp cho Tiểu Cảnh và Trăn Trăn, nếu Kỳ Nguyệt cũng thích Tiểu Cảnh, đến lúc đó sẽ rất lúng túng." Trần phu nhân mở miệng.
"Nếu thật là vậy, hai chị em... Loại chuyện này quả thật rất lúng túng, bà nói xem phải làm sao bây giờ?" Trần tổng khó xử.
Trần phu nhân lập tức đáp: "Loại chuyện này đương nhiên phải nói rõ mới tốt!"
Trần Cảnh lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lúc ấy người ta quả thật nói nhiều với con vài câu, cho dù có ý với con, nhưng vẫn chưa nói rõ là thích con, con tùy tiện phủi sạch quan hệ thì kì quá?"
Trần phu nhân trừng anh ta một cái: "Đứa nhỏ này, ngày đó Kỳ Nguyệt biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng à? Chỉ có con ngu ngốc! Nếu chờ nó nói ra, vậy đã trễ mất rồi..."
Nói tới đây, bà ta cảnh giác nhìn Trần Cảnh: "Tiểu Cảnh, đừng nói con coi trọng Kỳ Nguyệt đấy nhé? Tướng mạo của Kỳ Nguyệt thật sự không tệ lắm, nhưng gu ăn mặc lại hoàn toàn không thể so sánh với Trăn Trăn, càng đừng nói đến ngành học của nó. Tuy đều là con gái của lão Kỳ, nhưng không thể nào so sánh với Trăn Trăn."
Trần Cảnh lập tức nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy! Con không có ý gì với Kỳ Nguyệt."
Đối với sự tiếp cận của Kỳ Nguyệt, tuy không phản cảm, nhưng anh ta vẫn vừa ý Kỳ Trăn hơn. Luận về phương diện nào, Kỳ Trăn cũng đều thích hợp với anh ta hơn.
Trần phu nhân nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi! Mẹ biết mắt nhìn người của con trai mẹ sẽ không sai!"
Cách đó không xa, Kỳ Vạn Lý và Vu Thục Hoa tiến đến đây.
"Úi chà, Trần tổng, Trần phu nhân, cả Tiểu Cảnh nữa, mọi người đến rồi! Ngại quá, Trăn Trăn đang nhận phỏng vấn, chuẩn bị thi đấu, không thể đến đây tiếp chuyện! Trăn Trăn đã giữ ghế VIP cho anh chị! Là ghế nội bộ, không mua được!" Vu Thục Hoa cười nói.
Trần phu nhân không thèm để ý, đáp: "Không sao không sao, thi đấu quan trọng mà, nhà em đến đây cổ vũ cho Trăn Trăn, đâu phải đến để quấy rầy con bé!". Truyện Điền Văn
Hai nhà thân thiện vừa nói chuyện vừa ngồi xuống hàng ghế thứ nhất.
Sau khi ngồi xuống, Trần phu nhân nhìn trái nhìn phải: "Ơ, sao không có Nguyệt Nguyệt? Nó không đến đây sao?"
Sắc mặt Vu Thục Hoa hơi cứng đờ: "Khụ, Nguyệt Nguyệt không đến, nó bận..."
Trần phu nhân cười nói: "Bận gì mà còn quan trọng hơn em gái thi đấu, hơn nữa đại học A sát sân vận động này mà? Gần như vậy, lại đây rất tiện! Trăn Trăn chắc chắn cũng hi vọng Nguyệt Nguyệt đến cổ vũ con bé! Khó khăn lắm cả nhà mới gặp nhau mà!"
Biểu cảm của Vu Thục Hoa và Kỳ Vạn Lý hơi gượng gạo, hai vợ chồng nhìn nhau một cái, không biết nói sao cho phải.
Cuối cùng Kỳ Vạn Lý mở miệng: "Gần đây Nguyệt Nguyệt đang bận làm luận văn tốt nghiệp, nên tương đối bận."
Trần phu nhân thuận miệng nói: "Hôm qua nghe Nguyệt Nguyệt nói, luận văn tốt nghiệp của nó là lai giống khoai tây gì đó...? Làm gì có luận văn tốt nghiệp viết về khoai tây chứ?"
Vu Thục Hoa nhịn không được, cũng nói theo: "Em không hiểu về chuyên ngành của nó lắm... Trước kia em từng khuyên nhiều lần mà nó không nghe..."
Vu Thục Hoa không muốn nói đề tài này, vội lái sang chuyện khác: "Sắp thi đấu rồi!"
Trần phu nhân bị dời sự chú ý, tầm mắt nhìn sang sân khấu: "Ai yo! Mau nhìn kìa! Trăn Trăn ra sân rồi!"