Edit: Vân Linh Nhược VũĐầu bên kia truyền đến giọng nói giận tái: "Nguyệt Nguyệt, sao con lại nói thế với mẹ? Mẹ phí tâm phí sức còn không phải vì tìm cho con một gia đình tốt à? Mỗi lần gửi tin nhắn cho con, con chỉ đáp một hai chữ, mẹ thậm chí còn không biết con sống có tốt hay không! Mẹ chỉ vì quan tâm con, con liền có thái độ như thế với mẹ?"
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kỳ Nguyệt, Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường liếc nhau, lập tức đoán ra người gọi đến là ai.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ hạ giọng: "Nguyệt Nguyệt, con yên tâm, lần này mẹ tìm con không phải vì coi mắt, mẹ và ba con tới thành phố A, cả nhà bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Bọn họ đến thành phố A?
Ngày mai đại hội thể thao bắt đầu, chắc chắn Kỳ Trăn cũng tham gia, bọn họ sẽ không bỏ lỡ trận thi đấu của Kỳ Trăn, chắc là đến xem thi đấu.
Kỳ Nguyệt nhíu mày: "Mọi người ăn đi, con đang bận, còn phải làm luận văn tốt nghiệp."
"Ăn một bữa cơm đâu tốn nhiều thời gian đâu! Lại nói, luận văn tốt nghiệp của con không phải nuôi heo chăm khoai tây mỗi ngày thôi à? Ba mẹ nghìn dặm xa xôi chạy đến thăm con, con ngay cả một bữa cơm cũng không muốn ăn cùng ba mẹ sao?" Bên kia truyền đến giọng nói đau lòng.
Nghìn dặm xa xôi chạy đến, cũng đâu phải vì cô.
Kỳ Nguyệt nhàn nhạt đáp: "Hai người chạy tới đây, không phải vì xem Kỳ Trăn thi đấu à."
"Ba mẹ đương nhiên cũng vì thăm con! Đứa nhỏ này, chỉ vì việc nhỏ năm đó, rốt cuộc con còn muốn so đo bao lâu nữa?"
Kỳ Nguyệt: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, con không có so đo."
Hoàn toàn ngược lại, chỉ là cô nghĩ thông suốt rồi.
Năm đó cô ôm hi vọng trở về, ôm hi vọng nỗ lực, nỗ lực muốn dung nhập vào cái gia đình kia.
Mà hiện tại, cô nghĩ thông suốt rồi, cũng không muốn so đo mà thôi.
"Nguyệt Nguyệt, ba mẹ thật sự cố tình đến đây thăm con, nếu con không chịu ăn một bữa cơm, ba mẹ đành đến trường con thôi, đến nhà ăn của trường ăn cũng được." Thái độ của người bên kia rất kiên quyết.
Sắc mặt Kỳ Nguyệt hơi trầm xuống.
Sau một lúc trầm mặc, cô hơi mệt mỏi mở miệng: "Địa chỉ, lát nữa con sẽ đến."
Cô không muốn họ đến trường học, sẽ khiến cô có cảm giác khó chịu như bị người ngoài đảo lộn cuộc sống của mình.
Lúc cô rất cần sự quan tâm của họ, họ không cho cô. Mà quan tâm hiện giờ, sự quan tâm của họ chỉ khiến cô cảm thấy là một gánh nặng.
Người bên kia nghe vậy mới vừa lòng, vội nói: "Được được được, mẹ đã gửi địa chỉ đến wechat của con rồi, là một nhà hàng Tây sang trọng..."
Nói xong, bà ta có chút không yên tâm mà dặn dò thêm một câu: "Con nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút."
Sau khi cúp máy, Kỳ Nguyệt thở dài.
"Không thể cùng các cậu ăn tôm hùm đất rồi, ba mẹ tớ gọi tớ cùng ăn một bữa cơm."
Tô Tiểu Đường vội nói: "Không sao không sao, lần sau chúng ta ăn cũng được mà!"
Tống Thu Thu lo lắng nhìn Kỳ Nguyệt: "Sao lại thế này! Đừng nói là Hồng Môn Yến* đấy nhé? Mẹ cậu lại sắp xếp người cho cậu xem mắt hả? Bọn họ đuổi đến tận nơi này?"
Kỳ Nguyệt lắc đầu: "Lần này không phải, đại hội thể thao sẽ có Kỳ Trăn thi đấu, chắc bọn họ đến đây xem nó thi đấu."
Nghe thấy tên Kỳ Trăn, Tống Thu Thu bĩu môi: "Thì ra là thế... Khó trách..."
...
(*) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Hạng Vũ và Lưu Bang - hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán - Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Sau này Hồng Môn Yến được ví như những bữa cơm không thể ăn, lý giải cho câu "Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa".