Edit: Vân Linh Nhược VũĐầu đột nhiên bị một bàn tay ấm áp đè vào bả vai rộng lớn, Kỳ Nguyệt như bị điểm huyệt, sững sờ không biết nên làm gì.
Lão đại... Động tác ấn đầu này của ngài... Có phải quá thành thục rồi không?
Vào lúc này, bả vai này, cô quả thật dựa không được, mà không dựa cũng chẳng xong.
Bởi vì tay lão đại còn đè trên đầu cô kìa!
Mà biểu hai cô gái kia đã rạn nứt y như mạng nhện.
Ai có thể ngờ, giây trước các cô vừa dũng cảm đấu trí ngăn cô gái muốn chiếm tiện nghi của nam thần, giây tiếp theo, nam thần lại tự mình dâng hiến...
Chuyện gì thế này?
Thảm nhất chính là, các cô bất giác cảm thấy mình ngồi trên chiếc xe này... thật dư thừa...
Dưới không khí cực kì xấu hổ này, Kỳ Nguyệt cam chịu nhắm mắt lại!
Không sai! Cô mệt rồi!
Cô quá mệt rồi!
Có lẽ tự thôi miên có tác dụng, cũng có thể do hơi thở của người bên cạnh khiến cô đặc biệt yên tâm, cô thật sự bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Chờ lần nữa mở mắt ra, là bị Cố Hoài đánh thức.
Kỳ Nguyệt dụi dụi mắt, phát hiện đã đến cửa trường rồi.
"Cảm... cảm ơn đại thần và học tỷ cho tụi em quá giang!"
"Cảm ơn Cố học trưởng! Cảm ơn học tỷ!"
Sau khi xuống xe, hai cô gái nói cảm ơn với Cố Hoài và Kỳ Nguyệt.
Lúc lên xe hai người một câu cũng không nhắc đến Kỳ Nguyệt, thế mà lúc cảm ơn lại không quên mất cô.
Kỳ Nguyệt mở miệng: "Không cần khách khí."
Trước cổng trưởng, hai nữ sinh nhìn Cố Hoài, lại nhìn về phía Kỳ Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng hưng phấn của dân ăn mà Kỳ Nguyệt cực kì quen thuộc.
Kỳ Nguyệt thật sự không muốn ứng phó với họ, không đợi hai người trả lời đã vẫy tay: "Chúng tôi đi trước đây, các cậu về nghỉ ngơi sớm đi! Bye bye ~"
Cố Hoài khẽ gật đầu với hai người, sau đó đuổi kịp bước chân của Kỳ Nguyệt.
Tận đến khi chắc chắn rời khỏi tầm mắt của hai người kia, Kỳ Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người sóng vai đi dưới con đường rợp bóng cây xanh, hai hàng cây ngô đồng nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Kỳ Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng nhịn không được mà dừng bước chân, nhìn Cố Hoài: "Ừm... Cố Hoài! Vì sao... Lúc nãy cậu làm thế?"
Cố Hoài lộ vẻ khó hiểu: "Cái gì?"
Anh còn làm bộ tự nhiên như không có gì xảy ra!
Biểu cảm này khiến Kỳ Nguyệt nghĩ, do cô nghĩ nhiều rồi chăng?
Kỳ Nguyệt đành nói thẳng: "Chính là việc cậu đột nhiên bảo tớ dựa vào vai cậu ngủ đó... Tớ không biết mạch não thiên tài các cậu hoạt động thế nào, tóm tại, từ góc độ của một người xem bình thường, hành động lúc nãy của cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm."
Cố Hoài: "Hiểu lầm cái gì?"
Kỳ Nguyệt: "Hiểu lầm... Đương nhiên là hiểu lầm quan hệ của chúng ta! Cậu không thấy ánh mắt của hai cô gái kia ư?"
Biểu cảm Cố Hoài vô cùng tự nhiên: "Thế thì đã sao? Thanh giả tự thanh không thẹn với lương tâm là được, sao phải để ý cái nhìn của người khác?"
Kỳ Nguyệt: "Ặc..."
Kỳ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, bị một câu của Cố Hoài làm cho nghẹn họng.
Cô không ngờ, có ngày sẽ bị Cố Hoài dùng câu của mình làm chặn họng...
Mà cô lại chẳng có cách nào phản bác.
Bằng không phải nói sao đây?
Chẳng lẽ nói cô thẹn với lương tâm hả?
Sau khi nghẹn một lúc lâu, Kỳ Nguyệt đen mặt mở miệng: "...Cậu nói có lý."