Tiêu Lạc: "Nghe nói căn cứ Rạng Đông cho người đến mời chúng ta tham dự đại hội căn cứ của họ?"
Sở Nam Phong thoải mái ngả đầu lên thành sofa, thần tình thõa mãn như đang muốn tuyên bố với thế giới rằng: người này sinh ra chính là vợ ta.
Du Hoa thì ậm ừ, không đến nỗi. Hàn Vân Đào trở thành người neo đơn duy nhất ở đây gào thét trong lòng: phu phu các ngươi có cần ăn ý đến nỗi cả câu hỏi cũng y chang nhau không? Đó chính là cẩu lương trá hình đó.
Chỉ có Lục Cao vẫn còn khá bình thường đáp: "Đúng vậy. Đại hội này không giới hạn khách mời. Khi đến không cần xuất trình giấy mời, chỉ cần báo ra tên căn cứ là được."
Thời buổi hiện tại giấy là vật tư khan hiếm, chỉ dùng để ghi chép lại những sự vụ quan trọng. Việc trao đổi tin tức thông thường chỉ có thể dùng hình thức truyền miệng, nên giấy mời là không có.
Du Hoa: "Chật! Không đủ giấy sao họ không dùng thứ khác thay thế như gỗ chẳng hạn nhỉ? Dù sao vẫn phải có một cái gì đó chứng minh thân phận khách mời. Nếu có kẻ rãnh rỗi nào đó bịa ra tên một căn cứ, tùy ý ra vào chẳng phải đại hội thành như cái chợ sao."
Lục Cao: "cũng không hẳn thành ra cái chợ. Bên đấy yêu cầu người tham gia đại hội phải trên cấp 5."
Không khí lâm vào trầm mặc.
Chốc sau, Hàn Vân Đào lên tiếng: "điều kiện này nghe có vẻ như đây là đại hội của cường giả, khiến người ta cảm thấy háo hức đây, nhưng tôi lại cảm thấy như nó đang chôn giấu cái gì đó mờ ám."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Du Hoa nói: "nhưng lại có chút mâu thuẫn ở đây, nếu cường giả đều tập hợp tại đó, Rạng Đông lẽ nào còn dám giở trò quỷ gì sao? Hoặc là họ muốn đoàn tụ tổ tiên sớm, hoặc là có gì đó làm cho họ tự tin."
"Đó chỉ là trường hợp xấu nhất." - Lục Cao
"Căn cứ Rạng Đông cùng với Lâm Hằng tiên sinh có chút mâu thuẫn." Tiêu Lạc xoa cằm. "Nơi đó cũng không phải tốt lành gì. Cần phải đề phòng."
Lúc còn tại căn cứ Rạng Đông, đội của Lâm Hằng thuộc dạng đứng đầu trong số các chiến đội ở đó. Nhưng không may bị người lãnh đạo Rạng Đông, vốn không ưa gì hắn ngay từ khi còn trong quân đội, nên đã tìm mọi cách để loại bỏ, đuổi đội của hắn đi.
Sự buộc phải ra đi ấy chính là một nỗi nhục nhã và thống hận nhất đời này của những thành viên Hồng Hoang cũ.
Phải nói lúc Lâm Hằng gặp lại Gia Tuấn chính là một phen đặc sắc.
Khi đó Hồng Hoang bị tính kế, Gia Tuấn cũng hăng hái góp một chân. Bây giờ thế sự xoay vần, một chân đó của gã đem gã tống vào cửa tử, Lâm Hằng sẽ không buông tha cho gã. Thế nên Gia Tuấn và đồng bạn của gã sẽ chẳng bao giờ còn được trở về Rạng Đông nữa.
Hàn Vân Đào hỏi: "Bọn họ chết rồi à?" Chính là mấy tên đến từ Rạng Đông.
"Chưa chết." Tiêu Lạc lắc đầu. "Tên Gia Tuấn ấy hẳn biết chút gì đó nên chưa giết hắn vội, Lâm Hằng tiên sinh đang chơi đùa với hắn đây. Hy vọng hắn đừng chọc quạu người ta, nếu không chết sớm thì lại chẳng moi được gì. Riêng mấy tên đàn em của gã thì Lục Hạo thúc đã đặt hàng trước rồi, nói bọn họ làm việc tốt lắm."
Hàn Vân Đào cười khẩy: "Lãnh đạo Rạng Đông mà biết thuộc hạ của hắn chạy sang đây làm culi chắc là xót ruột lắm."
Tiêu Lạc nhìn sang Sở Nam Phong vẫn còn chưa từ bỏ ý muốn sáp lại gần, thẳng thừng đánh rớt tay hắn vươn tới lần thứ n, hỏi hắn: "Kình Thiên chúng ta sẽ đi chứ?"
Sở Nam Phong không dùng tay ve vãn nữa mà trực tiếp dâng người qua luôn, tiếp tục công cuộc cưỡng chế bám dính.
"Đương nhiên phải đi một chuyến, xem xem trong hồ lô của bọn chúng cất giấu cái gì."
....
Vật tư có hạn sử dụng dài ngày trong không gian của Tiêu Lạc từ lâu đều đã chuyển ra ngoài, góp vào tài nguyên chung của Kình Thiên. Chỉ để lại một ít cùng với những loại đồ ăn thức uống đã chế biến sẵn. Cái này chỉ khi nào không có cơm của Sở Nam Phong cậu mới đụng tới. Mà chuyện đó rất hiếm khi xảy ra.
Khu vực bãi cỏ lúc trước mà Tiêu Lạc dự định sẽ làm ruộng bây giờ đã phủ đầy những cây hoa quả với nhiều chủng loại khác nhau. Cây nào cây nấy đều sai quả chín mọng. Cho dù không hái xuống nó vẫn không bị hỏng.
Trước đây vì một số chuyện xảy ra, việc quy hoạch bãi đất này thành cánh đồng còn gián đoạn, Tiêu Lạc không thể nhờ Sở Nam Phong giúp mình cày ruộng. Về sau, khi hai bên đã xác định quan hệ, cậu càng không thể để hắn cày ruộng cho mình, bởi vì không nỡ nhìn hắn nặng nhọc. Nên cậu bỏ qua luôn khoái cảm làm ruộng, thú vui nhà nông gì đó. trực tiếp dùng linh hồn lực làm hết tất cả.
Thật ra đối với Tiêu Lạc mà nói, chỉ cần Sở Nam Phong ở đây, mọi thú vui khác trên đời đều xếp sau hắn.
Tiêu Lạc đi dạo trong vườn nhà mình, tay mang theo một cái giỏ, vừa đi vừa lựa ra mấy loại quả yêu thích để làm món tráng miệng cho bữa ăn. Còn Sở Nam Phong lúc này đang ở trong bếp bận rộn.
Cuộc sống trong không gian chậm rãi và bình dị, tưởng như những chuyện trước đó, mạt thế, tang thi, chiến đấu...chỉ như một giấc mộng thoáng qua.
Sau khi chất đầy giỏ, Tiêu Lạc hí hửng trở về. Bên trong giỏ thế mà toàn là những loại trái cây Sở Nam Phong thích. Còn trên bàn cơm, Sở Nam Phong cũng chỉ nấu những món mà Tiêu Lạc thích.
Sau khi dùng bữa xong, hai người nắm tay đi dạo quanh bờ hồ linh thủy.
Tiêu Lạc cảm thán: "cuộc sống về già chính là như vậy đi. Tiếc là chúng ta vẫn như thế, sẽ luôn trẻ như vậy."
Với tu vi của bọn họ hiện tại, tuổi thọ đã không còn nằm trong khuôn khổ như của con người bình thường, giới hạn trong trăm năm. Theo thực lực tăng lên, sinh mệnh càng trường, diện mạo cũng khó mà già đi.
Sở Nam Phong ôn nhu cười: "Nếu anh già đi, em sẽ chê anh."
"Đừng nói mấy loại lời thoại sướt mướt như vậy. Em sẽ không nói cái gì mà: 'cho dù tóc anh bạc trắng, làn da đồi mồi, mắt mờ đi em cũng sẽ yêu anh như ngày ta mới yêu' gì đó đâu."
Sở Nam Phong ý cười càng sâu, nhưng không vạch trần thực tế Tiêu Lạc đã nói ra loại lời mà cậu 'sẽ không nói'.
Hắn biết rõ, cậu không có đủ mặt mũi để nói ra loại lời này nhưng vẫn muốn dùng cách khác để truyền đạt lại nó.
Vì người yêu quá đáng yêu nên Sở Nam Phong lại nhào qua ôm mặt Tiêu Lạc hôn tới tấp.
Tiêu Lạc đã quá quen thuộc, không còn như lúc đầu luôn kháng cự vì xấu hổ. Cậu chỉ ngăn lại khi hành động của Sở Nam Phong quá càn rỡ, muốn cởi đồ ban ngày tuyên dâm mà thôi.
Tiêu Lạc đánh rớt cái tay đang mò tới thắt lưng cậu, muốn lột quần cậu ra, cho chủ nhân của bàn tay đó một cái liếc mắt: "Đừng có láo." Kéo lại khóa quần: "cái gì cũng phải có chừng mực, đừng ỷ vào có linh thủy và đan dược liệu thương thì muốn làm gì thì làm."
Sở Nam Phong thu tay lại, chuyển về eo cậu ghì chặt, ý cười trong mắt vẫn không hề suy chuyển mà ngày càng nồng đậm, lấp ló một tia tà ác. Bởi vì thân thể hai người dán chặt nên Tiêu Lạc cảm nhận rất rõ súng của Sở Nam Phong lại lên nòng.
"Mịa nó anh không thể kiểm soát nó sao?" Mặt cậu ửng hồng, nổi quạu.
"Nếu tình yêu của tôi dành cho em cũng có thể kiểm soát được."
Tiêu Lạc cắn răng, trong lòng rủa xả, phun chửi thề. Không bàn đến việc cậu có mị lực làm Sở Nam Phong điên đảo đến không thể khống chế được hay không. Chỉ bàn đến Sở Nam Phong như vậy, làm cậu thấy nhân sinh thật con mẹ nó đen tối.
Không phải nói cái phương diện kia càng phóng túng càng dễ suy kiệt sao?
Tại sao Sở Nam Phong càng ngày càng chiến vậy?
"Anh không có gì để làm nữa sao?" Tiêu Lạc phản kháng trong vô vọng.
"Có gì quan trọng hơn làm em?"
Cuối cùng vẫn bị làm đến ná thở.
Ngày hôm sau, Tiêu Lạc đùng đùng khí thế tìm đến một cửa hàng bán vũ khí lạnh. Chủ của cửa hàng này là Trịnh Tử Lâm, coi như cũng có một chân quen biết với Tiêu Lạc, bởi thế công việc làm ăn cũng khá thịnh vượng.
Tiêu Lạc lúc này đang uống trà với hắn.
"Đúng a, trước mạt thế tôi là bác sĩ thú y."
Tiêu Lạc hơi nghi: "có đáng tin không?"
Trịnh Tử Lâm đập bàn cái bốp: "đừng có hoài nghi năng lực của tôi nhé. Mặc dù lâu rồi chưa hành nghề, có hơi lục một chút nhưng trình của tôi hơn hẳn mấy tên lang băm nhá."
Tiêu Lạc: "... " người ta nói muốn nhìn ra giá trị của một người hãy nhìn vào kẻ thù của họ. Tên này coi lang băm là kẻ thù vậy nên trình của hắn cũng chỉ bấy nhiêu.
Tiêu Lạc lúc này tha thiết cần sự trợ giúp từ phía y học, bởi đan dược mà cậu luôn tự tin chẳng làm ăn được gì. Nhưng cậu không muốn tìm bác sĩ mà mình không quen, vì cậu không thể tin được họ. Thế nên chỉ có thể tìm người quen.
Trong số những người quen của Tiêu Lạc chỉ có hai người Trịnh Tử Lâm và Lục Hạo am hiểu y thuật. Mà hai người này một người chữa cho người, một người chữa cho thú. Cậu phải mất rất nhiều thời gian và tế bào thần kinh để cân nhắc mới đưa ra được quyết định là sẽ dùng luôn cả hai người. Trường hợp cậu đang gặp phải là trường hợp đặc biệt, thiết nghĩ cả hai trường phái khác nhau này hợp lực lại hẳn sẽ có bước đột phá nào đó, tìm ra cách giải quyết tối ưu và an toàn.
Trình của Lục Hạo Tiêu Lạc đã thẩm qua, còn Trịnh Tử Lâm.....
Tiêu Lạc đứng dậy muốn đi về. Trịnh Tử Lâm vội vàng níu giữ.
"Tiêu đại nhân, có gì từ từ nói. Trình của tôi vẫn còn ngon lành lắm, thật đó, thề! Đừng vội đánh giá như vậy chớ!"
Tiêu Lạc vẫn là muốn níu giữ hy vọng mà ngồi lại.
"Gần đây việc nuôi thú cưng trở nên phổ biến trở lại, tôi còn đang bàn tính dẹp tiệm vũ khí mở phòng bệnh thú cưng. Nếu không thật sự tự tin vào năng lực của mình làn sao tôi có ý định đó đây?" Hắn nhấp một ngụm trà: "hôm nay Tiêu đại nhân đến đây tìm tôi có chuyện gì? Lẽ nào boss của cậu bị bệnh ư?"
Tiêu Lạc trầm trọng nói: "tôi muốn triệt sản."
Trịnh Tử Lâm vỗ ngực: "Cậu tìm đúng chỗ rồi, tôi chính là chuyên gia trong lĩnh vực này đó. Tin tôi đi, có đưa cả người đến tôi cũng triệt được luôn."
Tiêu Lạc: "tôi muốn triệt sản cho người."
"....." (○ ▪︎ ○)
Trịnh Tử Lâm trầm mặc một lát, lại nói: "cái này trước đây tôi đã học qua, cũng nhiều lần làm thí nghiệm trên mô hình, cũng không khó lắm. Mà có thể cho tôi biết cậu muốn triệt sản ai không?"
Tiêu Lạc: "Sở Nam Phong."1
Trịnh Tử Lâm: "........"
Tiêu Lạc: "không cần triệt hoàn toàn, triệt một nửa cũng được "
Trịnh Tử Lâm: "......."
vãi cả triệt một nửa? Kiến thức y học thời mạt thế nó vậy à? Hơn nữa cái người này.....
"Tiểu Bảo!!!" Trịnh Tử Lâm thét gọi bảo vệ.
"Dạ!!! Có em ~!"
"Tiễn khách!"
Tiêu Lạc: "......"
Tiêu Lạc vừa bước ra khỏi cửa, cái gáy đột nhiên bị người nắm lại. Tiêu Lạc rùng mình khiếp vía.
Còn ai có cái bản sự này ngoài Sở Nam Phong.
Nhưng vì là Sở Nam Phong nên mới càng đáng sợ.
Thanh âm Sở Nam Phong khô khốc truyền xuống, như ma âm khiến người ta rợn tóc gáy: "nghe nói em muốn triệt sản tôi?"