Sở Nam Phong bế gọn Tiêu Lạc trở lại chỗ đã hẹn với Du Hoa và Thẩm Quân Lâm. Vị trí tương đối kín đáo, không cần lo người của Thiên Long phát hiện ra. Bọn họ đã thăm dò trước mới quyết định tụ họp ở đây.
Lúc Thẩm Quân Lâm nhìn thấy Tiêu Lạc hôn mê nằm trong lòng Sở Nam Phong thì giật mình, hỏi: "Tên nhóc này bị làm sao vậy?"
Sở Nam Phong: "dùng dị năng quá mức, hôn mê rồi. Cậu truyền tin cho Hàn Vân Đào bảo nhóm cậu ta đến đây."
Thẩm Quân Lâm ngay lập tức lấy ngọc truyền âm ra báo cho Hàn Vân Đào.
Trong lúc đó Du Hoa nói: "theo kế hoạch, tớ và Quân Lâm đã thâm thầm hạ thủ với dị năng giả của Thiên Long chiến đội. Ban đầu bọn chúng phái hai tên cấp ba, một cao cấp một trung cấp dẫn đội, tên đại ca không đi theo. Đội ngũ này bị chúng tớ dễ dàng giải quyết, chỉ là sơ xuất để tên cấp ba cao cấp ấy lọt lưới chạy về báo cho tên lão đại biết rồi. Chắc không bao lâu sau bọn chúng sẽ lại kéo tới đây. Còn tình hình trong bến tàu sao rồi? Tang thi có nhiều không?"
Sở Nam Phong nhẹ nhàng đặt Tiêu Lạc ngồi sang ghế bên cạnh, để đầu cậu tựa vào vai hắn. Nhàn nhạt đáp: "khoảng bảy đến tám nghìn."
Thẩm Quân Lâm cùng Du Hoa đồng loạt khiếp sợ: "nhiều như vậy sao?"
Thẩm Quân Lâm e ngại nói: "dị năng giả trong đội của chúng ta cùng lắm cũng chỉ 39 người. Lần này đi làm nhiệm vụ ba mươi người, làm sao đối đầu với số lượng tang thi khổng lồ ấy đây, hơn nữa trong đám tang thi kia chắc chắn còn có tang thi dị năng, hẳn cũng được một nghìn chứ?"
Sở Nam Phong gật đầu. Cái gật đầu này như đẩy hai người còn lại vào hầm băng.
Trịnh Tử Lâm một bên khinh khỉnh nói: "tôi đã nói rồi mà các anh không nghe, ở đó rất nguy hiểm...ặc." Còn chưa nói hết lời đã bị Du Hoa một đập đập cho bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức lần thứ hai, trong đầu Trịnh Tử Lâm bi thiết gào lên: các người là một phường bạo lực. Tôi thao....
Du Hoa: "vậy hiện tại tính thế nào? Số lượng tang thi thực tế nhiều hơn số chúng ta dự đoán, hơn nữa còn đắc tội với người của Thiên Long. Có nên rút lui trở về bàn bạc đối sách khác không?"
Sở Nam Phong lắc đầu nói: "không cần lo nữa, tang thi ở bến tàu đều bị giải quyết sạch rồi."
Du Hoa và Thẩm Quân Lâm đồng loạt giật thót, không dám tin mà trừng mắt nhìn Sở Nam Phong trân trối, xem xét thật kĩ xem có phải hắn đang nói xạo hay không.
Nhưng chuyện này đem ra nói xạo thì có ích gì, hơn nữa người nói lại còn là chúa nghiêm túc Sở Nam Phong.
Thế nhưng chuyện này thật sự rất khó tin, gần tám ngàn tang thi trong một buổi sáng đã bị tiêu diệt, lực lượng có thể làm ra kết quả này đến tột cùng là kinh khủng đến bực nào?
Bọn họ không dám nghĩ nữa, chỉ thấy trong lòng rúng động một phen. Với thực lực cấp ba cao cấp của bọn họ mà nói đối với loại lưc lượng đó cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
Du Hoa như nghĩ tới điều gì, khiếp sợ nhìn Sở Nam Phong, lắp bắp nói: "có phải cậu lại thăng cấp rồi không? Hay là vị kia trở lại đây rồi?"
Sở Nam Phong lắc đầu: "chuyện này đợi tôi có tâm trạng đã rồi mới tính nói hay không."
Du Hoa & Thẩm Quân Lâm: "........" nhưng chúng tôi tò mò lắm....cry_ing...
Hai người chỉ biết nhìn nhau bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc. Bọn họ biết nếu Sở Nam Phong đã nói như vậy thì dù có gặng hỏi thế nào cũng không mở được cái hũ nút họ Sở kia ra, nên cũng không cần tốn công phí sức nữa làm gì.
Tầm mắt của Sở Nam Phong từ lúc lên xe đến giờ chưa hề rời khỏi người Tiêu Lạc. Dù cho cậu đã được trùm bởi một tầng áo ở ngoài, nhưng hắn vẫn lo bị người nhìn thấy, không thể nào an tâm được.
Hắn càng lo cho thân thể của cậu hơn, không biết có xảy ra vấn đề gì hay không.
Bề ngoài Sở Nam Phong nhìn thì trầm ồn nhưng trong lòng lại bồn chồn, gấp gáp sốt ruột, chỉ hận Hàn Vân Đào có thêm hai ba đôi chân, để hắn tới sớm một chút mà xem xét cho cậu.
"A! Hình như bọn chúng tới rồi." Thẩm Quân Lâm nói.
Cùng lúc đó từ đằng xa vang lên tiếng động cơ xe đang di chuyển đến chỗ táng thân vừa rồi của chiến đội Thiên Long.
Bởi vì cách không xa nên phía bên ngày nghe rất rõ động tĩnh ở bên đó.
Một gã đàn ông tục tằng nói: "đại ca, chính là chỗ này" hắn chỉ mấy xác chết không nguyên vẹn nằm trên đất cho một người đàn ông khác, lại nói: "chắc chắn bọn chúng vẫn chưa đi được xa."
Gã đàn ông được gọi là đại ca kia có vẻ tức giận, bất thình lình đạp cho tên đàn ông tục tằng một cú khiến gã ngã lăn quay, quát: "mày kêu tao tới đây để dọn xác bọn này à? Còn không mau dẫn người đi tìm những thằng chó kia?"
Người đàn ông tục tằng lồm cồm bò dậy, rối rít vâng vâng dạ dạ rồi dắt theo vài người lên xe đi tìm người. Hắn là một kẻ ngu ngốc, bảo đi tìm người thì cứ thế mà đi tìm loạn, không cần biết người ở đâu cả.
"Thằng ngu" gã đại ca kia đá một phát lên thân một xác chết gần đó, chửi một tiếng, có lẽ gã cũng biết trình độ IQ của đàn em nhà mình nên mới phẫn nộ như thế.
"Đại ca, giờ chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ?" Một gã đàn em khác hỏi.
Gã đại ca bực bội nói: "đợi chứ còn làm gì? Mục tiêu của mấy thằng chó đó là bến tàu, có đi cũng đi không xa khỏi nơi này."
"Nhưng đại ca bảo Vu ca đi tìm người, phân tán lực lượng như thế khi đám người kia tới đây thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ có hai tên cấp ba cao cấp thì làm ăn được gì, lo cái quái."
"Vâng vâng" tên đàn em cười nịnh nọt: "đại ca anh minh, đại ca là đỉnh của đỉnh."
Tên đại ca kia hừ một tiếng rồi cũng mãn ý mà cười.
"Dọn đống xác này đi, chướng mắt!" Nói rồi gã bỏ đi vào xe, một tên đàn em thay gã đóng cửa xe lại.
Trong xe có một người phụ nữ diện mạo thanh tú ngồi đó. Không cần gã nói cũng tự động vén váy lên, làm lộ ra nơi tư mật ướt đẫm không có mặc quần lót, miệng ngâm nga lời cầu xin hoan ái.
Gã đè đùi trong của cô ta, dạng chân cô ta sang hai bên thật rộng, kéo khóa quần rút đệ đệ đang cuongw cuwsng của mình ra, cạ cạ làm ướt vài cái rồi đâm vào.
Thân xe kịch liệt rung lên, bên trong, hai thân thể quấn chặt lấy nhau, một bên uốn éo rên rỉ còn một bên không ngừng ra sức dập xuống, tiếng nước lép nhép cùng tiếng da thịt va dạm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mấy gã đàn em đứng bên ngoài nhìn nhau cười thô bỉ, bởi vì người đàn bà này không qua mấy ngày nữa, đại ca sẽ chán ả, rồi ném ả cho bọn họ chơi đùa.
Ở mạt thế này, người không có thực lực chính là rẻ mạt như thế đó.
Đôt nhiên một tiếng sấm đùng một cái vang lên. Theo đó hàng loạt quả cầu lôi màu tím sẫm từ bốn phương tám hướng phóng tới với khí thế lôi đình vạn quân, mang theo một luồng uy áp cấp cao khiến những người đang đứng ở đây phải líu lưỡi.
Những quả cầu lôi vô cùng chuẩn xác hướng mấy người đứng ở ngoài xe mà ập tới. Người bị đánh trúng ngay lập tức bị nổ tan xác, máu thịt nát quyện vào nhau văng ra tung tóe, kèm theo đó là tiếng thét kinh hoàng, tuyệt vọng tột độ.
Dưới sức mạnh của Sở Nam Phong, mấy người có thực lực cấp ba cấp hai như chúng làm gì có sức phản kháng, mặc cho người làm thịt vặt lông thôi.
Máu thịt bắn ra tạt đầy lên cửa kính xe, từ bên trong nhìn ra không khỏi khiếp vía hãi hùng.
Gã đại ca trong xe cùng với người phụ nữ cũng đã phát hiện ra tình huống ở bên ngoài.
Người phụ nữ hét toáng lên đầy sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Còn gã đại ca tuy rằng cũng rất hoang mang, sợ sệt, nhưng gã lại là một tên biến thái. Người phụ nữ dưới thân sợ hãi như vậy, nơi đó liền kẹp chặt lại làm cho hắn dâng tràn lên từng đợt khoái cảm tê dại, đến lúc này rồi mà gã vẫn còn mải mê đắm chìm trong sắc dục.
Mà với thực lực cấp bốn sơ cấp của gã cho dù có đi ra thì cũng chết thôi.
Vốn dĩ Sở Nam Phong muốn dùng tử điện giật chết đám người này, cho bọn chúng được toàn thây, nhưng lại không ngờ đây lại là một lũ cầm thú, bẩn thỉu, nên hắn dứt khoát phóng ra lôi cầu, đem tất cả bọn chúng nổ cho tan xác.
Hắn cũng không có nhu cầu mở cửa xe ra để thưởng thức xuân cung bên trong, nên thô bạo hơn là ném một quả lôi cầu với kích thước cực đại, đem cả xe lẫn người đều nổ tan tành. Cũng đem một trò khôi hài này chấm dứt.
Ngay từ ban đầu khi tuyên bố nhiệm vụ này, hắn đã nắm chắc chiến đội Thiên Long chẳng làm nên uy hiếp gì, chỉ có chút phiền phứt da lông. Cũng như đám tang thi kia, ngoài số lượng đông đảo ra thì cũng không có gì đặc biệt, số lượng nhiều thì dần dần làm tiêu hao là được.
Nên hắn vẫn luôn thong thả mà đánh. Tuy ban đầu còn gặp chút khó khăn bởi hai tang thi kia nhưng so với cái đó thì tên đại ca Thiên Long chiến đội này lại chẳng là gì, đánh càng nhanh gọn.
Sở Nam Phong trở về xe, chuyển đầu Tiêu Lạc đang tựa cửa sổ về gối lại lên vai mình.
Thẩm Quân Lâm u oán mà niệm: "làm sao thực lực của cậu tăng nhanh như thế, chúng tớ bị cậu bỏ xa lắc xa lơ rồi."
Sở Nam Phong nói: "số tinh hạch ở đây đủ cho các cậu tăng lên cấp bốn."
Qua hơn hai tiếng đồng hồ sau, trong xe suýt nữa bị hàn khí của Sở Nam Phong đóng băng thì nhóm Hàn Vân Đào cuối cùng cũng tới.
Hàn Vân Đào nói: "nhiệm vụ sao rồi, có ai bị thương không?"
Du Hoa run rẩy gật đầu: "Thằng nhóc Tiêu Lạc bị thương rồi, đang ở trong, cậu mau vào xem đi." Nói rồi đẩy hắn vào trong xe.
Còn những người khác thì được Thẩm Quân Lâm an bài đi thu xếp vật tư trong container, cùng với đi đào tinh hạch trong đầu tang thi.
Một lát sau, Hàn Vân Đào xuống xe, cả người run rẩy.
Thẩm Quân Lâm hỏi: "sao rồi?"
Hàn Vân Đào thành thực nói: "lạnh quá."
"Ai hỏi cậu, tôi hỏi tình trạng thằng nhóc kia." Thẩm Quân Lâm thụi nắm đấm vào vai hắn.
Hàn Vân Đào xoa xoa bả vai bị đấm, lườm Thẩm Quân Lâm một cái, nói: "không rõ tình trạng."
Thẩm Quân Lâm mất kiên nhẫn: "cậu nói rõ xem cái gì là không rõ tình trạng?" Sở Nam Phong nói đó là do thằng nhóc sử dụng dị năng quá mức mà.
Hàn Vân Đào hàng mày nhíu chặt, cũng khó hiểu vô cùng: "đây là lần đầu tiên dị năng của tôi không có tác dụng với một người, tôi thậm chí còn không thể đưa dị năng của mình vào thăm dò nội thể của cậu ấy, cho nên tình trạng của cậu ấy tôi cũng không rõ."
Ba người lâm vào trầm mặc.
Nhất là Hàn Vân Đào, thân là đại phu của cả đội ngũ nhưng lúc quan trọng lại lực bất tòng tâm, không làm được gì. Điều đó khiến hắn hết sức áy náy và khó chấp nhận.
Du Hoa và Thẩm Quân Lâm vỗ vai hắn an ủi, thân là cộng sự nhiều năm, khuất tất trong lòng Hàn Vân Đào bọn hắn hiểu rõ, cũng không muốn bạn mình vì bất cứ lí do nào mà ảnh hưởng đến tâm thế.
Lúc này cửa xe bỗng nhiên mở ra, Sở Nam Phong bước xuống, toàn thân hắn toát lên hàn khí lạnh lẽo làm người khác không ai dám lại gần.
Sở Nam Phong nói: "tôi có chuyện cần phải làm rõ với các cậu."